Chương 206: Ninh Phi
Edit: Rine Hiền phi
Beta: Tuệ Quý phi
Sau khi trở về từ bến tàu cùng Cửu Hoàng tử đã là chạng vạng tối, Bùi Thanh Thù nhân tiện mời Cửu Hoàng tử đến chỗ của mình dùng bữa, ai ngờ đúng lúc gặp phải Thất Hoàng tử đến tìm Bùi Thanh Thù.
Lúc nhỏ Thất Hoàng tử và Cửu Hoàng tử từng có chút tranh chấp, may mà Thất Hoàng tử lòng dạ rộng rãi, không mang thù, về sau hai người cùng đi theo Bùi Thanh Thù học bổ túc một thời gian thì quan hệ dần dần dịu lại. Thế nhưng cũng chỉ ở mức tạm được, nếu không phải bởi vì Bùi Thanh Thù thì hai huynh đệ này cũng sẽ không tiếp cận nhau.
Cửu Hoàng tử nhìn thấy Thất Hoàng tử đi vào cửa giống như là vào nhà mình, lập tức cười nói với Bùi Thanh Thù: "Nhân duyên của Thập nhị đệ thật sự rất tốt."
Bùi Thanh Thù cười cười, không nói gì cả.
Tuy nói so với Bùi Thanh Thù thì Ngũ Hoàng tử mới là người không đắc tội với ai trong số các hoàng tử nhưng không trở mặt với ai cũng đồng nghĩa rằng quan hệ đối với mọi người đều như nhau, không có tình cảm đặc biệt sâu đậm nào. Không như Bùi Thanh Thù, ít nhất hắn có tình cảm cùng nhau trải qua sống chết với Thất Hoàng tử. Còn Thập tứ thì càng không phải nói, ngoại trừ thân thiết với Bùi Thanh Thù thì không lui tới gần gũi với hoàng huynh nào cả.
Thất Hoàng tử nhíu mày, nhìn Cửu Hoàng tử nói: "Lão Cửu, lúc này đệ chạy tới đây làm gì, ăn chực à?"
Cửu Hoàng tử cười cười: "Thất hoàng huynh tới làm cái gì thì đệ tới làm cái đó."
Thất Hoàng tử bị hắn chặn họng, quay đầu đưa lưng về phía Cửu Hoàng tử, giống như là quên mất vừa rồi đã nói cái gì, mặt hưng phấn hỏi Bùi Thanh Thù tối hôm nay có muốn ra ngoài dạo chơi hay không?
"Nghe nói chợ đêm ở Giang Ninh rất sầm uất!"
Bùi Thanh Thù lắc đầu, lại cười nói: "Đệ sẽ đi dạo chợ đêm nhưng đệ đã nói với Chung thị là đi cùng nàng, Thất ca vẫn nên tìm người khác đi."
Lần đi tuần này, Thất Hoàng tử phi Lâm thị cũng ở nhà chăm sóc hài tử còn nhỏ như Tống thị, vì tình cảm của Thất Hoàng tử đối với Trắc phi cũng bình thường nên lười đưa Trắc phi theo, vì vậy lúc này mới tìm đến Bùi Thanh Thù. Ai ngờ Bùi Thanh Thù lại có dự định đi dạo với mỹ nữ, không dẫn hắn đi theo.
Thất Hoàng tử giống như tiểu tức phụ bị vứt bỏ, hờn tủi nhìn Bùi Thanh Thù.
Cửu Hoàng tử cười mỉm nói: "Thất ca, nếu Thập nhị đệ đã có hẹn, chi bằng huynh cùng đi với đệ, chúng ta bầu bạn được không? Đúng lúc ban đêm đệ nhàn rỗi."
Thất Hoàng tử theo bản năng từ chối: "Hai đại lão gia mà cùng đi dạo chợ đêm cái gì chứ? Ta không thèm đâu!"
Bùi Thanh Thù buồn cười: "Thất ca, vừa rồi huynh còn muốn hẹn ta đi cùng đấy."
Thất Hoàng tử không ngờ rằng Bùi Thanh Thù lại giúp Cửu Hoàng tử trêu hắn, vô cùng tức giận.
Ý cười trên mặt Cửu Hoàng tử càng thắm thiết: "Thất ca, không phải huynh định vụng trộm đi hoa lâu uống rượu, sợ ta biết đấy chứ?"
"Nói huơu nói vượn cái gì thế! Đi thì đi! Đợi lát nữa dùng bữa xong lập tức đi!" Thất Hoàng tử vỗ bàn vô cùng khí thế: "Mang thức ăn lên!"
---
Sau bữa cơm tối, Thất Hoàng tử cùng ra ngoài chơi với Cửu Hoàng tử.
Bùi Thanh Thù lau sạch miệng xong, thay một bộ y phục mộc mạc, sau đó đi hậu viện đón Chung thị.
Bùi Thanh Thù vừa thấy nàng, khẽ giật mình. Thì ra hôm nay cả hai người đều mặc y phục màu xanh nhạt, giống như đã hẹn nhau từ trước vậy.
Có thể nhìn ra được là hôm nay Chung thị đã cẩn thận chọn lựa y phục một phen. Một thân váy lụa dài thêu chìm hoa văn mai lan trúc, nổi bật lên da thịt như ngọc, thanh thoát như tiên. Mái tóc được khéo léo vấn kiểu linh xà kế, vừa lộ ra hoạt bát lại vừa có vẻ quyến rũ. Ngoại trừ một cây trâm tráng men xanh được khảm ngọc trai và hồng ngọc, trên đầu nàng không còn trang sức dư thừa nào khác. Trái lại bên tai đeo đôi khuyên vừa dài vừa mảnh, phần đuôi gắn một hạt ngọc trai màu trắng, nhìn có vẻ là cùng một bộ với cây trâm trên đầu.
Cả người nàng thoạt nhìn thật cảnh đẹp ý vui.
Bùi Thanh Thù vươn tay, nói với nàng: "Đi thôi."
Chung thị nhấp miệng cười cười, gật đầu, tiến lên vài bước kéo lấy tay Bùi Thanh Thù.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đây đều là lần đầu tiên Bùi Thanh Thù tới Giang Ninh.
Chung thị cũng là lần đầu tiên tới cho nên nhìn mọi thứ đều thấy mới lạ. Thế nhưng nàng rất ngoan ngoãn, sẽ không chủ động yêu cầu Bùi Thanh Thù mua thứ gì cả. Chỉ là nếu nhìn đến thứ mình thích, nàng sẽ giống như một đứa trẻ muốn ăn kẹo, không nhịn được nhìn nhiều thêm mấy lần.
Mấy món đồ nhỏ ấy đều không hề quý giá, mà cho dù có quý đi chăng nữa thì Bùi Thanh Thù cũng hoàn toàn có thể chi trả được. Cho nên không đợi Chung thị mở miệng, Bùi Thanh Thù đã sai Tiểu Đức Tử trả tiền, mua.
Ngoại trừ mua cho Chung thị một ít đồ chơi thú vị, Bùi Thanh Thù cũng chọn một vài món lễ vật cho các nữ quyến khác trong phủ.
Đương nhiên, chắc chắn hắn sẽ không chỉ mang một ít đồ như vậy trở về tặng các nàng. Không nói cái khác, những cuộn tơ lụa do Lang trung quản lý việc chế tạo vải ở Giang Ninh này tặng cho hắn, Bùi Thanh Thù nhất định sẽ mang về phần lớn để tặng Tống thị các nàng.
Hiện tại mua vài món này, cũng không phải bởi vì nó có quý trọng hay không, mà đây là tấm lòng của hắn.
Hai người dường như là đi dạo một đường thì mua hết một đường. Tiểu Đức Tử và Tiểu Duyệt Tử đã sắp không cầm hết đồ rồi, ngay cả Lục Tinh Dã cũng hỗ trợ xách giúp, trên tay Khinh La và Ngân Chúc cũng đã cầm một ít thứ.
Ngoại trừ mua sắm ra, trong chợ đêm còn có rất nhiều nghệ nhân dân gian biểu diễn xiếc ảo thuật, hát các điệu dân gian. Bùi Thanh Thù và Chung thị xem mấy tiết mục, chỉ cần Chung thị tươi cười, hắn đều cho người tặng tiền thưởng.
Chơi đùa cả đêm, hai người đều cảm thấy rất thỏa mãn. Tiếc nuối duy nhất chính là thân phận Bùi Thanh Thù đặc thù, không thể tùy tiện ăn vặt bên đường. Thân thể Chung thị lại yếu đuối, sợ ăn trúng đồ hư, cho nên hai người đều chỉ có thể ngước mắt trông mong mà nhìn người khác ăn.
Rõ ràng buổi tối đã dùng bữa xong, vậy mà lúc này ngửi được mùi thơm thức ăn, nhìn đến dáng vẻ người khác ăn ngon lành, Bùi Thanh Thù và Chung thị lại đều có chút đói bụng.
Bùi Thanh Thù nhìn thấy Chung thị vô thức khẽ nhấp môi, dáng vẻ giống như rất thèm ăn, lập tức nói: "Đi thôi, sau khi trở về, bảo người làm chút món ăn khuya dễ tiêu hoá đưa lại đây."
Chung thị gật gật đầu, nhắm mắt theo đuôi mà đi theo bên cạnh Bùi Thanh Thù.
Khi hai người trở lại Huyền Vũ viên, trời đã tối đen. Thế nhưng bên trong vẫn là đèn đuốc sáng trưng, soi sáng cả vườn như ban ngày.
Nơi ở của Bùi Thanh Thù và Chung thị tên là Liên uyển. Bởi vì toàn bộ khu vườn rất rộng lớn nên khi muốn đi về Liên uyển, hai người phải đi bộ một đoạn đường.
Sau khi tới Giang Ninh, không chỉ có đám người Bùi Thanh Thù, những cung nhân tùy giá khác cũng đều nhiều ít thả lỏng hơn. Ai có thể ra ngoài thì đi ra ngoài chơi đùa, ai không ra được thì đi dạo ở trong vườn.
Trên đường Bùi Thanh Thù và Chung thị về Liên uyển, ở rừng trúc Thúy Châu bên cạnh gặp được Ninh Phi và Tăng Vân.
Ninh Phi là người không tranh với đời, một nữ tử vô cùng đạm bạc, hơn nữa bởi vì nàng là thân mẫu Lục Hoàng tử nên ấn tượng của Bùi Thanh Thù về Ninh Phi không tồi.
Sau khi nhìn thấy Ninh Phi ở xa xa, Bùi Thanh Thù không có trực tiếp né tránh, mà là nói với Chung thị: "Khoan hãy trở về, trước hết chúng ta đến thỉnh an Ninh Phi nương nương đã."
Chung thị gật gật đầu, nghe lời đi theo hắn.
Ninh Phi nhìn thấy hai người bọn họ, có vẻ như rất vui, vẫy tay ý bảo bọn họ lại đây ngồi cùng.
Ninh Phi rất tinh tế, có lẽ là sợ Tiểu Tăng Vân cảm lạnh cho nên lúc ra ngoài sai người mang theo vài cái đệm. Lúc này Tiểu Tăng Vân đang đứng ở cách đó không xa chơi con quay cùng bọn hạ nhân, vừa lúc để đệm mềm cho hai người Bùi Thanh Thù dùng.
Sau khi Chung thị ngồi xuống, Ninh Phi không nhịn được nhìn nàng thêm vài lần, khen với Bùi Thanh Thù: "Đứa trẻ này thật đúng là mỹ nhân hiếm có. Ngày lễ ngày tết trông thấy nàng một lần ở trong cung, ta đã không quản được đôi mắt này của mình, luôn nhìn xem nàng. Thật là một nữ hài nhi xinh đẹp."
Sau khi Thái Hậu và Lục hoàng tử lần lượt qua đời, Ninh Phi đã từng sa sút tinh thần trong một thời gian rất dài, luôn không thích nói chuyện với người khác.
Thế nhưng từ khi Hoàng đế giao Tăng Vân cho Ninh Phi nuôi nấng, Ninh Phi lập tức trở nên phấn chấn hơn rất nhiều, cho người ta cảm giác nàng là một trưởng bối không hề kiêu ngạo, rất dễ chung sống.
Cho nên mỗi lần gặp nàng, Bùi Thanh Thù đều vui vẻ nói chuyện, hỏi han vài câu.
Con người Ninh Phi và phong hào của nàng cho người ta cảm giác giống nhau, khi nói chuyện với nàng, luôn cảm thấy sâu trong lòng có một loại yên lặng và bình thản khó tả.
Bùi Thanh Thù nghiêng đầu liếc nhìn Chung thị một cái, thấy nàng cười thẹn thùng, vì vậy thay nàng nói với Ninh Phi: "Ninh Phi nương nương không biết đấy thôi, Diệu Châu nàng không chỉ có gương mặt xinh đẹp, tính tình cũng rất hiền hậu. Nếu người không chê thì sau này hồi kinh, thường xuyên gọi nàng đến chỗ người một chút, tránh để nàng suốt ngày trốn ở trong phòng đọc sách, luôn không thấy ánh mặt trời."
"Dĩ nhiên rồi, ta đây chính là cầu còn không được đấy." Ninh Phi nói, quay đầu liếc nhìn Tiểu Tăng Vân một cái: "Có một tỷ tỷ xinh đẹp dịu dàng như vậy chơi cùng, Vân nhi nhà chúng ta nhất định rất vui vẻ."
Chung thị nghe xong lời này, không khỏi lấy tay che miệng, nhẹ nhàng cười hai tiếng: "Ninh Phi nương nương, có phải người tính sai bối phận rồi không? Vân nhi là nữ nhi của Tam Công chúa, là ngoại sanh nữ (cháu gái ngoại) của Thập nhị điện hạ. Nếu con bé gọi ta là tỷ tỷ, vậy điện hạ nên gọi ta là cái gì đây?"
Ninh Phi nghe xong, lắc đầu cười nói: "Xem ra là ta lớn tuổi rồi, bắt đầu trở nên hồ đồ. Cũng đúng, tuy rằng ngươi tuổi còn trẻ nhưng cũng đã tới lúc sinh con dưỡng cái. Theo bối phận, Vân nhi phải gọi ngươi một tiếng cửu mẫu (mợ) mới đúng."
Ba người ngươi một lời, ta một câu, đang lúc trò chuyện với nhau thật vui, không ngờ rằng Tăng Vân cách đó không xa đột nhiên phát ra một tràng tiếng khóc làm người kinh hãi.
Ninh Phi ngày thường dáng vẻ bình tĩnh thong dong, lúc này hoảng sợ đến biến sắc vội đứng lên, vọt qua phía Tiểu Tăng Vân, sốt ruột ôm lấy tiểu nữ hài vào trong ngực.
"Vân nhi không khóc không khóc, làm sao vậy, mau nói cho ngoại tổ mẫu nào."
Tuy rằng Tam Công chúa không phải do Ninh Phi sinh nhưng tình cảm giữa Tăng Vân và Ninh Phi rất thân thiết, vẫn luôn ngầm gọi Ninh Phi là ngoại tổ mẫu.
Tăng Vân dùng tay nhỏ lau lau nước mắt, đau đến không nói nên lời, chỉ có thể vươn ngón tay chỉ nam tử trưởng thành đứng một bên.
Ninh Phi giương mắt nhìn qua, phát hiện lão Thập không biết đã đứng ở nơi đó từ khi nào, trong tay còn cầm lấy sợi dây nhỏ Tiểu Tăng Vân dùng để giật con quay.
Chương 207: Mồm mép
Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Rine Hiền phi
Ninh Phi thấy thế không khỏi run giọng hỏi: "Thập Hoàng tử, đây là ngươi đang làm gì vậy?"
Thập Hoàng tử vứt sợi dây trong tay xuống đất, hững hờ nói: "Con nhóc này có mắt không tròng, đánh lên người ta nên ta mới thuận tay cầm lấy sợi dây thôi." Lão Thập nói xong còn giơ hai tay của mình lên, dường như muốn chứng minh bản thân hắn trong sạch: "Ta cũng không đánh nó này, là nó tự khóc mà!"
Ninh Phi tức muốn chết, vừa che chở Tăng Vân, vừa đứng lên trừng mắt với Thập Hoàng tử: "Ngươi nói cái gì vậy? Nói thế nào thì Vân nhi cũng là cháu gái ngươi, sao ngươi có thể nói con bé như vậy chứ?"
Thập Hoàng tử khinh miệt liếc nhìn tiểu nữ hài được Ninh Phi che chở, nói giọng khinh thường: "Thôi đi, ta cũng không muốn nhận nữ nhi của phản tặc làm cháu gái!"
Mặc dù Tăng Vân mới bốn năm tuổi nhưng nàng từ Nam Cương đi đến kinh thành, lại vào ở trong cung, loại trải nghiệm này không phải ai cũng có được. Vì trải qua nhiều chuyện khiến cho nàng dù còn nhỏ tuổi cũng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu tình người ấm lạnh, từ trước đến nay tâm tư đều rất mẫn cảm.
Vốn nàng biết tổ phụ và phụ thân của mình làm chuyện xấu, cả nhà đều bị giết, liên tục gặp phải ác mộng một thời gian dài. Thời gian mới vào trong cung, thậm chí nàng còn không dám nói chuyện với ai, tất cả phải nhờ Ninh Phi kiên nhẫn ở cạnh nàng, từ từ giúp nàng mở lòng ra, tiểu Tăng Vân mới dần dần trở lại như bình thường.
Bây giờ nghe Thập Hoàng tử nói nàng như vậy, Tăng Vân không nhịn được lại khóc càng thương tâm hơn.
Lúc vừa rồi nàng bị động tác đoạt dây của Thập Hoàng tử làm cho ngã sấp xuống, sau đó vì đau mới khóc òa lên. Tới lúc Ninh Phi đến nàng lập tức cố gắng nhịn xuống, ngay cả khóc cũng không dám khóc lớn tiếng sợ làm Ninh Phi lo lắng.
Nhưng Ninh Phi vẫn bị lão Thập làm tức chết khiếp.
"Được, coi như ngươi không màng đến huyết mạch thân tình nhưng Vân nhi là một đứa trẻ, con bé vẫn chưa đến năm tuổi, sao ngươi lại có thể nhẫn tâm với nó như vậy chứ?"
Ninh Phi càng nghĩ càng tức giận nhưng từ trước đến giờ nàng là người hiền lành dịu dàng, sẽ không cãi nhau với người khác. Hơn nữa cãi với lão Thập chính là tú tài gặp binh lính, có lý cũng không nói rõ được.
Lão Thập biết Ninh Phi không được sủng ái, nhà mẹ đẻ lại không quyền không thế, cho nên hắn không hề sợ nàng: "Ta nói này Ninh Phi nương nương, ngươi đừng có đổi trắng thay đen được không? Rõ ràng là nữ nhi của nghịch tặc này đánh lên người ta trước, ta chỉ tự vệ theo bản năng thôi, vậy mà nó còn khóc thành như thế này, thật giống như ta giết cả nhà nó. Thật đúng là đen đủi!"
Thập Hoàng tử nói xong định bỏ đi nhưng hắn liếc mắt thấy Bùi Thanh Thù ở phía sau, đột nhiên dừng chân lại, lộ ra nụ cười lành lạnh, tràn ngập ác ý nói với Ninh Phi: "Ninh Phi nương nương, xem ở mặt mũi của Lục ca đã chết, ta nhắc nhở người một câu này. Hài tử của người khác, cho ai thì người ấy được, che chở kỹ càng như vậy làm gì? Người không sợ sau này nuôi nó lớn lên lại thành một con sói mắt trắng à? Hơn nữa ông trời công bằng lắm, hài tử lúc còn bé càng được sủng ái, càng dễ đoản mệnh, người cũng đừng lại nuôi chết một đứa nữa nhé."
Ninh Phi bị hắn đâm đúng chỗ đau, tức giận đến mức tim gan như sắp nứt ra nhưng lại không biết nên nói lại lão Thập thế nào cho phải.
Loại chuyện xông lên đánh lão Thập như một người phụ nữ thôn dã đanh đá thì chắc chắn Ninh Phi không làm được.
Ngay lúc Ninh Phi cảm thấy tuyệt vọng, chẳng biết từ lúc nào Chung thị đã đứng ở ngay bên cạnh, đột nhiên hô lên: "Không xong rồi điện hạ, Ninh Phi nương nương bị Thập Hoàng tử làm cho giận đến mức ngất xỉu rồi!"
Mặc dù từ trước đến giờ Ninh Phi không xen vào chuyện tranh đấu ở trong cung nhưng cũng không có nghĩa là nàng không biết gì về những chiêu số mà phi tần hậu cung thường dùng. Nghe Chung thị nói như vậy, Ninh Phi lập tức hiểu ý, thuận thế ngã vào người Chung thị.
Bùi Thanh Thù phối hợp nói: "Phúc Quý, nhanh đi thông báo cho phụ hoàng, xin phụ hoàng truyền Thái y!"
Lão Thập thấy thế vô cùng không vui tiến lên ngăn cản: "Lão Thập nhị, ngươi quản việc vớ vẩn này làm gì?"
Lúc đầu Thập Hoàng tử chỉ là miệng tiện, biết Ninh Phi mềm yếu, bắt nạt cô nhi quả phụ các nàng đến nghiện miệng thôi. Nếu ồn ào đến chỗ Hoàng đế, chắc chắn hắn sẽ không có trái ngon mà ăn.
Hắn nói xong lập tức muốn đi cản Phúc Quý, kết quả mới bước được hai bước, lập tức cảm giác trên cổ tay đau xót, hóa ra là Bùi Thanh Thù đột nhiên vươn tay nắm lấy cổ tay hắn.
Thập Hoàng tử tức giận nói: "Lão Thập nhị, ngươi muốn làm gì thế?"
"Không có gì, chỉ muốn mời hoàng huynh nói lại những lời vừa mới nói với Ninh Phi nương nương cho phụ hoàng nghe lần nữa. Để phụ hoàng nhìn kỹ xem Thập hoàng huynh công chính đứng đắn tới cỡ nào."
"Ngươi bớt làm ra vẻ đi! Vì chút chuyện nhỏ này mà làm phiền đến phụ hoàng, không cần thiết!"
Thập Hoàng tử nói xong lập tức muốn hất tay Bùi Thanh Thù ra, kết quả lại phát hiện vậy mà mình không thoát ra nổi.
Bùi Thanh Thù cười lạnh, hơi nhíu mày nói: "Thập hoàng huynh muốn so vài chiêu với ta à?"
Mặc dù Bùi Thanh Thù không có sức lực trời sinh như Đại hoàng tử nhưng mấy năm nay hắn vẫn luôn kiên trì tập võ, lại mang binh lên chiến trường, trên người tự nhiên có một loại khí chất không giống người thường.
Loại công phu mèo cào như Thập Hoàng tử tất nhiên không thể so, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, không còn dám có ý đồ chạy trốn.
Động tác của Phúc Quý rất nhanh, thêm việc hắn đã từng là người ở ngự tiền, lời nói rất có trọng lượng.
Hắn nhanh chóng dẫn theo Lương Đức là thái giám ngự tiền và một ngự y đến. Người kia không ai khác chính là Chung tiểu Thái y, Tam thúc của Chung thị.
Lương Đức vừa thấy tư thế của Thập Hoàng tử và Thập nhị Hoàng tử lập tức biết buổi tối hôm nay chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
"Truyền khẩu dụ của Hoàng thượng, truyền Thập Hoàng tử, Thập nhị Hoàng tử đến Lương Châu hỏi chuyện!"
Lương Đức nói xong lập tức cúi người xuống, tự mình ôm Tiểu Tăng Vân.
Sau khi có khẩu dụ của Hoàng đế, cho dù Bùi Thanh Thù có bỏ tay ra thì Thập Hoàng tử chắc chắn cũng không chạy được. Nếu không chính là chống lại thánh chỉ, lão Thập còn chưa có lá gan này.
Sau khi đến chỗ Hoàng đế, Bùi Thanh Thù phát hiện Lệ Phi đang ngồi sau bình phong uống trà.
Lão Thập vừa nhìn thấy Lệ Phi ở đó thì lập tức luống cuống – Có Lệ Phi tọa trấn cho Bùi Thanh Thù, vậy không phải Bùi Thanh Thù muốn thế nào thì Hoàng đế sẽ theo hắn thế đó à?
Thập Hoàng tử quyết định đánh đòn phủ đầu, mới chỉ vừa vào đến cửa, hắn lập tức quỳ bịch một cái trên mặt đất, vô cùng tủi thân lớn tiếng kể rõ là mình đang đi trên đường thế nào, vô duyên vô cớ bị Tăng Vân quất roi, Ninh Phi lại bao che cho con mà chỉ trích hắn thế nào, Bùi Thanh Thù lại đánh hắn ra sao với Hoàng đế, nói giống như tất cả đều là người khác sai vậy.
Hoàng đế tối sầm mặt, nhìn Bùi Thanh Thù: "Thù nhi, ngươi nói xem, đây là có chuyện gì?"
Bùi Thanh Thù không theo con đường to mồm kể khổ như Thập Hoàng tử mà lấy tư thế của một người chứng kiến, không kiêu ngạo không nịnh nọt kể lại chuyện đã xảy ra.
Hắn cũng không thêm mắm dặm muối, chỉ từ đầu đến cuối thuật lại hành động của lão Thập cũng đủ làm Hoàng đế phẫn nộ.
Thập Hoàng tử nhìn thấy vẻ mặt Hoàng đế thay đổi từng chút một, vội vàng quỳ gối lết lên, ôm lấy đùi Hoàng đế, than thở khóc lóc: "Phụ hoàng, xin ngài tin lời ta, Thập nhị đệ là đang vu oan hãm hại ta!"
Nói rồi hắn dùng khuôn mặt đầy nước mắt nước mũi, tức giận nhìn Bùi Thanh Thù, giống như một là một ca ca tốt nhân từ bác ái lại vô duyên vô cớ bị đệ đệ hãm hại, vô cùng uất ức: "Thập nhị đệ, ta và đệ không oán không thù, sao đệ phải hại ta như vậy? Chẳng lẽ vì ta ở Hộ bộ lâu hơn đệ nên đệ mới muốn bày ra kế sách âm độc này, định đuổi ta đi à?"
Thấy Bùi Thanh Thù không nói lời nào, Thập Hoàng tử còn tưởng rằng Bùi Thanh Thù không biết nói lại thế nào, vì thế hắn "thừa thắng xông lên", tiếp tục hỏi: "Hơn nữa những lời đệ vừa nói kia, có bằng chứng hay không? Đừng bảo là cho nữ quyến và hạ nhân của đệ làm chứng nhé, bọn họ đều là người của đệ! Nói miệng không có chứng cứ, đệ đừng mơ tưởng mà hãm hại ta!"
Bùi Thanh Thù nhìn Thập Hoàng tử giống như dạng tôm tép nhãi nhép nhảy nhót lung tung đang diễn kịch, thật sự muốn tặng cho hắn một tràng pháo tay.
Hoàng đế thấy vậy nhíu mày, phân phó Lương Đức đang đứng bên cạnh: "Đi xem xem Ninh Phi đã tỉnh chưa."
Hoàng đế nói xong lại đi về phía Tăng Vân. Sau khi chậm rãi ngồi xổm xuống bên cạnh nàng, Hoàng đế đưa tay ôm lấy tiểu cô nương vẫn đang khóc thút thít, hỏi thăm vô cùng hòa ái: "Vân nhi đừng khóc, Vân nhi nói cho ngoại tổ phụ xem ai đang nói thật đây?"
Tăng Vân đã sợ đến mức không nói ra lời, chỉ vừa lau nước mắt vừa tập tễnh đi về phía Bùi Thanh Thù.
Hoàng đế lập tức hiểu hết mọi chuyện.
Vốn trong lòng hắn đã nghiêng về phía Bùi Thanh Thù, để Tăng Vân giúp đỡ chỉ chứng chẳng qua là muốn cho Thập Hoàng tử tâm phục khẩu phục mà thôi.
Bây giờ mọi chuyện đều đã rõ ràng, Hoàng đế chau mày tức giận nhìn Thập Hoàng tử, làm cho Thập Hoàng tử không kiềm được hốt hoảng trong lòng.
Hiện tại hắn đã chột dạ, lại còn hối hận, hối hận hôm nay trong lúc nhất thời mình không nên nhanh mồm nhanh miệng, đi đối nghịch với Ninh Phi, Tăng Vân và cả Bùi Thanh Thù.
Nhưng mà hối hận thì cũng đã muộn rồi.
Dưới sự tức giận, Hoàng đế không nhịn được hung hăng đạp cho lão Thập một đạp.
Thập Hoàng tử quỳ trên đất lúc lâu, chân đều tê dại. Lúc này bị Hoàng đế đá một cái, cả người không giữ thăng bằng được, ngã lệch trên mặt đất, nhìn vô cùng chật vật.
Hoàng đế chỉ vào mũi lão Thập mắng hắn một trận, thậm chí còn bảo lão Thập đừng đi theo hắn nam tuần nữa, trực tiếp cút về kinh thành.
Vốn được tùy giá đi tuần chính là việc vô cùng quang vinh, Thập Hoàng tử còn vì chuyện này mà rất đắc ý.
Nhưng nếu như trên đường tùy giá mà bị Hoàng đế đuổi về kinh...
Vậy mặt mũi hắn coi như mất sạch rồi!
Thập Hoàng tử càng nghĩ càng sợ hãi, cũng không dám cãi chày cãi cối, chỉ ra sức khóc lóc xin Hoàng đế tha cho hắn lần này.
Hoàng đế đau lòng nhìn hắn nói: "Vốn trẫm cho rằng tâm tư ngươi đơn giản, là một người đơn thuần, không ngờ rằng ngươi lại ác độc như thế, đứa bé vẫn còn nhỏ mà ngươi cũng nhẫn tâm tổn thương nó! Ninh Phi là người không tranh quyền thế, ngươi lại nỡ cầm đao đâm vào tim nàng! Loại súc sinh như ngươi, căn bản không xứng làm người!"
Vừa rồi Thập Hoàng tử là giả vờ tủi thân, lúc này lại là thật lòng cảm thấy tủi thân: "Phụ hoàng, lời này thật sự quá mức đau lòng rồi! Cho dù nhi tử có lỗi, đó cũng chỉ là lời nói vô tâm thôi! Phụ hoàng, xin ngài tha cho nhi tử lần này đi! Nhi tử không dám nữa đâu!"
Hoàng đế cười lạnh nói: "Vốn trẫm còn nghĩ, nếu lần này ngươi tùy giá có biểu hiện tốt thì sẽ phong cho ngươi và lão Thất làm Quận vương. Hiện tại xem ra chỉ phong một mình lão Thất là đủ rồi!"
"Phụ hoàng!" Nếu như Hoàng đế không nói câu này thì còn tốt nhưng Thập Hoàng tử vừa nghe nói mình lỡ mất vị trí Quận vương ngày đêm mong nhớ, hắn lập tức vô cùng khó chịu, thậm chí ngay cả ý nghĩ đập đầu chết luôn cũng đều có rồi.
Trong chớp mắt, Thập Hoàng tử đột nhiên nghĩ ra một kế, định làm ra dáng vẻ muốn tự sát, ra sức đập đầu vào tường một cái.
Đương nhiên, hắn cũng đã nắm chắc độ mạnh yếu rồi, nhất định sẽ không đâm chết. Thế nhưng đầu của hắn bị vỡ, trên đầu chảy không ít máu, nhìn rất dọa người.
Dù Thập Hoàng tử có sai đến thế nào thì cũng là thân sinh nhi tử của Hoàng đế. Hoàng đế nhìn dáng vẻ máu me đầy mặt của hắn, không đành lòng lập tức đuổi về kinh, không còn cách nào khác chỉ có thể để hắn ở lại tiếp tục dưỡng thương.
Nhưng mà vị trí Quận vương này, Hoàng đế cũng không định cho hắn nữa.
Sáng sớm hôm sau, Hoàng đế lập tức hạ chỉ phong Thất Hoàng tử làm Tương Quận vương, phong Tăng Vân làm Uyển Vân Quận chúa.
Còn thưởng cho Bùi Thanh Thù...
Hai vị mỹ nhân Giang Ninh???
Chương 209: Lâm An
Edit: Chiêu Hoàng Thái phi
Beta: Kỳ Hoàng Thái phi
Thục Quý phi rất nhanh đã hiểu ý của Bùi Thanh Thù: "Con lo lắng là sau khi những người đó điều tra được chuyện năm xưa, sẽ lợi dụng chuyện này để vẽ vời, sau đó vu oan lên người chúng ta?"
"Vô cùng có khả năng này." Bùi Thanh Thù nhìn Thục Quý phi nói: "Nhất là, dưới tình huống đối phương là Hoàng Quý phi."
"Nhưng dù con có thể giúp Tứ ca con tránh khỏi một kiếp này, sớm muộn gì cũng có ngày con chống lại hắn. So với chờ đến lúc ấy mới ra tay, sao hiện tại không mượn tay người khác để đạt được mục đích chứ?"
Bùi Thanh Thù lắc đầu nói: "Quân tử có chuyện nên làm, có chuyện không nên làm. Nhi tử không dám tự cho mình là quân tử, nhưng nhi tử chỉ có thể làm chuyện không trái với lương tâm mình, mong mẫu phi thông cảm."
Bùi Thanh Thù vốn tưởng rằng Thục Quý phi sẽ không đồng ý với lời của hắn, sẽ cảm thấy hắn không dùng cơ hội này để đả kích Tứ Hoàng tử là quá khờ khạo, nhưng không ngờ vậy mà Thục Quý phi lại sảng khoái nói tiếng "Tốt", còn chủ động hỏi hắn: "Là con viết thư cho Tứ Hoàng tử, hay là ta viết thư cho Vinh tỷ tỷ?"
Bùi Thanh Thù có chút ngoài ý muốn nhìn Thục Quý phi.
Thục Quý phi cười khổ một tiếng, giải thích: "Vừa rồi mẫu phi nói như vậy, không phải có ý nói con bàng quan, mà mẫu phi muốn biết, suy nghĩ thật sự trong lòng con là gì. Cái gọi là "người nhân từ không ưu sầu, người dũng cảm không sợ hãi", mẫu phi nghĩ con đã làm được. Thấy con trưởng thành như hiện giờ, trong lòng mẫu phi thật sự rất vui."
Tuy nói Thục Quý phi vì ngại tình cảm mẫu tử nên trước kia mới đồng ý giúp đỡ Bùi Thanh Thù đoạt đích, nhưng cho đến giờ phút này, bà mới chính thức mở lòng nguyện ý giúp đỡ Bùi Thanh Thù bước lên ngôi vị Hoàng đế.
Bởi vì bà tin rằng, nếu như Bùi Thanh Thù thượng vị, sau này nhất định sẽ là một vị Hoàng đế tối.
...
Khi hai mẫu tử đắn đo tìm lời viết thư cho Tứ Hoàng tử, trong sương phòng của Thúy Châu gần đó, Chung thị đang đút thuốc bổ cho Ninh phi.
Ninh Phi ngồi dựa vào giường, vô cùng ngượng ngùng nói: "Đứa bé ngoan, vẫn nên để ta tự làm, ta không sao đâu."
Ninh phi là một trong Tứ phi, đã sớm có thể tự xưng là "bổn cung" rồi. Nhưng bà tính tình hiền hòa, chưa bao giờ tự cao tự đại, thoạt nhìn chỉ giống như một người trưởng bối bình thường, đối xử với người khác vô cùng nhã nhặn.
Chung thị cười dịu dàng, nói: "Ninh nương nương đừng khách khí với ta, tiểu thúc thúc đã nói, nương nương nóng nảy công tâm, cần phải tĩnh dưỡng, ngài vẫn nên nghỉ ngơi cho khỏe đi, ta đút ngài là được rồi."
Lúc nghe ba chữ "tiểu thúc thúc", Ninh phi mới nhớ ra, hôm qua người xem bệnh cho mình chính là thân thúc thúc của Chung thị.
Ngày hôm qua đương nhiên Ninh phi cũng không thật sự bị ngất, nhưng tiêu Chung thái y nói tình hình của Ninh phi thành vô cùng nghiêm trọng, vì tính nghiêm trọng của chuyện này đã khiến Hoàng đế coi trọng, dó đó trừng phạt nghiêm khắc lão Thập, làm cho Ninh phi và Tiểu Uyển Vân nguôi giận.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...