Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Quý tần
Bùi Thanh Thù không có thói quen cho người hầu hạ như Tống thị, sau khi tiểu Duyệt tử dìu hắn trở về, Bùi Thanh Thù không giống với trước đây cho hắn rời đi, mà để tiểu Duyệt tử hầu hạ hắn rửa tay, thay quần áo.
Tống thị ngồi ở mép giường dùng dư quang nhìn hắn, thấy Bùi Thanh Thù bắt đầu thay quần áo, trên mặt lộ ra thần sắc do dự, chẳng qua cuối cùng vẫn đứng lên nói: "Điện hạ, để thần thiếp tới hầu hạ ngài thay quần áo nhé."
"Không cần đâu, nàng cũng mệt mỏi một ngày rồi, chút việc nhỏ này vẫn để hạ nhân tới làm đi."
Thời điểm Bùi Thanh Thù nói chuyện, ánh mắt tự nhiên dừng trên mặt Tống thị. Tẩy lớp trang điểm xong, mặt Tống thị thoạt nhìn thoải mái hơn nhiều, cùng với bộ dáng trong trí nhớ cũng có một chút đẹp hơn.
Tống thị điển hình là mỹ nhân cổ điển, một khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt không to không nhỏ, lông mày lá liễu. Mũi cao thẳng, mượt mà thoạt nhìn vô cùng dịu dàng.
Nghe Bùi Thanh Thù nói như vậy, Tống thị liền nói: "Thiếp thân không mệt. Nhờ điện hạ thương tình, thiếp thân đã nghỉ ngơi nửa ngày. Nhưng ngược lại điện hạ ở bên ngoài chiêu đãi khách khứa, nghĩ đến tất nhiên vô cùng vất vả."
Bùi Thanh Thù cười cười, không tỏ ý kiến mà nhìn nàng. Thật sự hắn có say một chút, ở trong ánh nến ấm áp cùng mắt mê mang say lờ đờ, thấy trên mặt Tống thị như phảng phất một tầng ánh sáng nhàn nhạt.
Thấy nàng đứng dậy tới gần mình, tiếp nhận việc trên tay của tiểu Duyệt tử, lúc đầu Bùi Thanh Thù cảm thấy hơi xa lạ nhưng rất nhanh thành thói quen, để Tống thị giúp hắn thay quần áo.
Thấy nàng cúi đầu vội đến chuyên tâm, Bùi Thanh Thù nhẹ nhàng hỏi: "Đã dùng điểm tâm tối chưa?"
Tống thị đỏ mặt gật gật đầu: "Ngọc Tụ cô cô đã đưa đến đây, ta vốn định chờ điện hạ trở về cùng nhau ăn, nhưng Ngọc Tụ cô cô nói, ngài đã ở ăn ở bên ngài, đây là ý tứ của điện hạ."
"Ừm." Bùi Thanh Thù nghĩ tới, trong đầu bởi vì say rượu, rõ ràng có chút tê dại, tay phải lại không nghe theo sai sử, tự động nâng lên, sờ sờ tóc đẹp đen nhánh của Tống thị: "Về sau đi theo ta, không cần câu nệ như thế. Chỉ cần không ảnh hưởng toàn cục, ta hy vọng nàng có thể tận lực thoải mái một chút, ít nhất so với thời điểm ở nhà làm cô nương phải vui sướng hơn, như vậy lòng ta mới vui vẻ."
Tống thị nghe vậy, có chút ngoài ý muốn ngước mắt liền nhìn hắn một cái. Chỉ thấy trong cặp mắt đào hoa kia của Bùi Thanh Thù, phảng phất như sáng ngời, nói không nên lời sự động lòng người này.
"Điện hạ..." Bởi vì cảm động, Tống thị nhất thời có chút nghẹn lời, không biết nên nói cái gì cho tốt. Cuối cùng vẫn là thể hiện quyết tâm nói một câu: "Thiếp thân sẽ vì điện hạ mà quản lý hậu viện thật tốt, vì điện hạ phân ưu."
Bùi Thanh Thù nhịn không được cười cười, hơi có chút bất đắc dĩ, nhưng càng nhiều vẫn là cảm thấy buồn cười: "Được được, cả người ta toàn mùi rượu, đi tắm trước. Nàng chờ ta một chút, nếu như mệt vậy thì ngủ trước đi."
Tống thị nghe xong, thẹn thùng mà nhấp môi, gật gật đầu.
Thời điểm Bùi Thanh Thù đi tắm liền suy nghĩ, Tống thị như này so với lúc chưa lập gia đình bộ dáng tự nhiên hào phóng có một chút không giống nhỉ? Chẳng qua rất nhanh hắn liền suy nghĩ cẩn thận. Đại khái là đêm tân hôn, mặc kệ nữ tử có tính cách gì, đều sẽ có một ít thẹn thùng, có thể chờ thêm một thời gian là tốt rồi.
Hắn sợ Tống thị chờ lâu, trong lòng sẽ bất an, liền tắm rửa đơn giản rồi ra. Sau khi trở lại phòng ngủ, Bùi Thanh Thù phát hiện tất cả đèn trong phòng đều đã dập tắt, chỉ để lại hai ngọn đèn long phương hỉ là sáng. Nghe nói một đôi nến này phải luôn được đốt sáng đến tận bình minh, một đêm đều không thể tắt, nếu không liền không may mắn.
Lúc Bùi Thanh Thù đi đến mép giường, phát hiện Tống thị đã nằm ở mép trên giường đàn hương lớn khắc gỗ hoa tích thuỷ, trên người đắp chăn gấm có thêu uyên ương hí thuỷ kiểu dáng đỏ rực.
Nha hoàn hậu hạ kia của nàng không biết chạy đi đâu, sau khi tiểu Duyệt tử cũng dọn dẹp phòng tắm một chút, từ tân phòng vội lui ra ngoài, chờ ở bên ngoài.
Bùi Thanh Thù ngồi ở mép giường, tự mình dùng chân cởi ra giày, nằm lên giường.
Lần này, cự ly hai người rất gần, hắn dường như có thể nghe được tiếng hít thở khẩn trương của Tống thị.
Bùi Thanh Thù không khỏi nhẹ nhàng cười, tiếng cười từ trong ngực phát ra, đánh thẳng đến trong lòng thiếu nữ.
Rốt cuộc Tống thị không giả vờ nổi nữa, mở mắt ra, e lệ ngượng ngùng nhìn hắn.
Bùi Thanh Thù duỗi tay, đem người nàng lật lại, để cho Tống thị đối mặt với mình. Hắn một tay chống đỡ thân mình, một tay khẽ vuốt gương mặt non mềm của Tống thị, nhẹ nhàng nói: "Ta có xem trộm qua thiếp canh, tên tự của nàng, kêu là Chiêu Bình?"
Mặt của Tống thị trở nên đỏ giống như tôm luộc: "Vâng."
"Vậy về sau lúc không có người ngoài, ta liền kêu nàng là Chiêu Bình được không?" Đối với thê tử của mình nếu cũng kêu tên Tống thị, không khỏi có vẻ xa lạ.
Tống thị nhẹ nhàng gật đầu, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, làm như đang cười.
Bùi Thanh Thù cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên khoé môi nàng, sau đó nhấc chân kẹp lên người Tống thị, một tay khác thuận tay kéo mành đỏ rực xuống, đem ánh nến hỉ đuốc hoàn toàn ngăn cách trong ngoài giường, trong trướng lập tức tối lại. Bùi Thanh Thù thấy không rõ lắm, chỉ có thể dựa theo bản năng làm tiếp chuyện.
Tuy nói trước khi đại hôn, đã có nữ quan chuyên môn dậy dỗ Tống thị đêm tân hôn hẳn nên làm như thế nào, nhưng rốt cuộc Tống thị cũng là nữ nhi nhà quan lại, đối với việc nam nữ cũng không biết nhiều lắm, cơ bản chính là nằm yên chỗ, tuỳ ý Bùi Thanh Thù làm.
Nàng vốn tưởng rằng đêm tân hôn, chính là sẽ giống như cô cô giáo dưỡng nói vậy, đau một chút thôi, nhịn một chút là xong. Không thể tưởng được Thập nhị điện hạ vô cùng kiên nhẫn, đầu tiên là hôn môi, mặt nàng, lại chậm rãi xuống phía dưới, cho đến khi thân thể của nàng hoàn toàn chuẩn bị tốt, mới thật cẩn thận mà tiến vào.
Chờ đến sau khi chấm dứt, Tống thị cũng không cảm thấy đặc biệt khó chịu, chỉ là tâm tình đặc biệt phức tạp, có một loại cảm thụ không nói nên lời.
Từ giờ khắc này trở đi, nàng chính là nữ nhân có gia đình rồi.
Bùi Thanh Thù lại không nghĩ nhiều như vậy, vội một ngày, kỳ thật hắn đã vô cùng mệt, hơn nữa làm một lúc lâu, lại là lần đầu, hắn để cho người tiến vào đưa nước.
Hắn sợ Tống thị không quen dùng thái giám, nên tự mình đứng dậy đi vào phòng tắm, để cho tiểu Duyệt tử hầu hạ mình, bên kia Tống thị đã có nha hoàn hồi môn hầu hạ.
Sau một phen lăn lộn, đêm đã khuya. Khi Bùi Thanh Thù trở lại lại trên giường, nói một câu "Ngủ ngon" với Tống thị xong, rất nhanh đi vào mộng đẹp.
—-
Tuổi trẻ chỗ tốt nhất chính là, cứ việc mệt ngủ như chết, nhưng sau khi ngủ một giấc, sau khi tỉnh lại lần nữa thì tinh thần trở nên phấn chấn hẳn.
Có lẽ là người gặp việc vui tâm tình sảng khoái, lúc Bùi Thanh Thù dậy sớm chỉ cảm thấy toàn thân vô cùng nhẹ nhàng, nhịn không được chạy bộ đến trong viện đi đánh một bộ Thái cực quyền mà trước đó Lư Duy dạy.
Chờ sau khi hắn quay lại, Tống thị cũng đã tỉnh, đang ngồi trước gương trang điểm.
Trước khi hắn cũng từng có nữ nhân, nhưng thân phận nam kiều thấp kém, chưa từng có qua đêm với Bùi Thanh Thù, hắn đã thật lâu không có gặp qua nữ tử lúc mới dậy trang điểm như vậy.
Bùi Thanh Thù cười cười, tiến từ phía sau lưng ôm Tống thị, mỉm cười hỏi: "Ngủ ngon sao?"
Tống thị rũ mắt gật gật đầu.
Bùi Thanh Thù thấy được hình như dưới mắt nàng có vết nhàn nhạt xanh, liền biết Tổng thị khẳng định ngủ không ngon. Không chỉ nguyên nhân là đêm đầu, người ở trong nhà mình đã quen, thình lình đổi một chỗ mới ngủ, sợ là cũng sẽ có cảm giác không quen.
Chẳng qua Bùi Thanh Thù không có tật xấu này, hiện tại hắn một chút cũng không lạ giường, ngủ trên giường mới cũng rất thoải mái.
Hắn buông ra Tống thị, thương tiếc mà nói: "Đừng nóng vội, hôm nay có đại triều hội, chút nữa Phụ hoàng sẽ chưa về Càn Nguyên điện liền đâu, chúng ta dùng đồ ăn sáng rồi lại tiến cung."
Tống thị có chút ngoài ý muốn ngẩng đầu: "Như vậy có thể sao?"
Dựa theo lệ thường, bọn họ hẳn là từ sáng sớm để bụng đói tiến cung, trước bái kiến Hoàng đế, rồi lại đi đến trong cung Mẫu phi của Bùi Thanh Thù. Nếu vận khí tốt, có thể cùng mẫu phi của hắn dùng chung đồ ăn sáng.
"Sao lại không thể? Ta thấy như vậy mới tốt. Bằng không ta có hai mẫu phi, nàng nói thử xem, chúng ta nên cùng ai dùng bữa đây?"
Tống thị sửng sốt, mấy ngày nay nàng thật sự quá mức mệt nhọc, nếu là Bùi Thanh Thù không nói, nàng nhanh như vậy đã quên chuyện mình có hai bà bà.
Từ xưa đến nay, quan hệ giữa mẹ chồng và nàng dâu đều rất phức tạp. Một bà bà đã có khả năng ứng phí không nổi, càng đừng nói là hai người.
Nếu đổi là nhà những người khác, vợ chồng Tống Nghiêu khẳng định sẽ không để cho nữ nhi gả cho nam tử có hai mẫu thân. Chẳng qua tình huống của Bùi Thanh Thù vô cùng đặc biệt. Mẹ đẻ của hắn cực kỳ được sủng ái, dưỡng mẫu lại xuất thân đại tộc, Quý phi nương nương quyền cao chức trọng, hai người đều là trợ lực cho hắn, mà không phải là gánh nặng, cho nên có hai vị mẫu phi này đối với Bùi Thanh Thù mà nói, ngược lại là chuyện tốt.
Chỉ là thân là Hoàng tử phi của Bùi Thanh Thù, chuyện yêu cầu Tống thị có rất nhiều.
"Điện hạ, chút nữa chúng ta vào cung bái kiến, hai vị nương nương ở cùng nhau, hay là...?"
"Đi Quỳnh Hoa cung trước." Về vấn đề này, Bùi Thanh Thù đã sớm nghĩ ký rồi, "Chúng ta trước không nói vấn đề ân nuôi dưỡng sinh thành, Thục mẫu phi là Quý phi, vị phân ở nơi đó, chúng ta đi chỗ bà trước, người khác cũng sẽ không nói gì. Huống hồ nàng không phải không biết tính tình Lệ nương nương như nào, mấy chuyện bình thường đó, bà căn bản sẽ không để ý."
Tống thị gật gật đầu, Bùi Thanh Thù nói không sai, bởi vì có giao hảo với Thất hoàng tử phi Lâm thị, Tống thị vài lần đến Chung Linh cung. Cứ việc Lệ phi đã là mẫu thân của hai đứa nhỏ, nhưng sau bao nhiêu năm bà vẫn giữ được dáng vẻ như xưa. Nói tốt mà nghe thì là không dính khói lửa phàm tục, nói trắng ra chính là lãnh đạm. Đối với nhiều người khác cảm thấy mẫn cảm với chuyện này, Lệ phi căn bản không có để trong lòng.
Ngược lại như vậy cũng tốt, ít nhất cho bọn hắn đỡ đi rất nhiều phiền toái, không cần rối rắm làm như thế nào mới không đắc tội đôi bên.
Chẳng qua nói lời thành thật, ở trong lòng Tống thị, kỳ thật nàng càng thích bà bà Lệ phi này. Tuy nói tính tình Lệ phi đạm mạc, đối với ai đều nhàn nhạt, nhưng Tống thị lại thưởng thức tài hoa của Lệ phi, lại cùng Lâm thị giao hảo, cho nên không tự giác càng có khuynh hướng nghiên về Lệ phi hơn.
Đến nỗi Thục Quý phi, tuy rằng Tống thị kính sợ, đối với Thục phi cũng tôn trọng, chỉ là tưởng tượng đến qua hai năm nữa Bùi Thanh Thù phải nghênh thú chất nữ của Thục phi, Tống thị liền có chút lo lắng.
Nàng biết Thục phi là người rất tốt, bằng không cũng sẽ không đem Bùi Thanh Thù coi như thân sinh, đem hắn nuôi nấng lớn lên.
Chỉ là, nàng so với chất nữ của Thục phi, thì Thục phi sẽ càng yêu thích ai, không phải là chuyện rõ ràng sao?
Tống thị mặt ngoài nói đúng không để ý, kỳ thật trong lòng, vẫn là có chút để ý.
Chẳng qua, Tống thị rất cảm kích Thục phi một chút, chính là trước khi nàng và Bùi Thanh Thù đại hôn đã nói cho nàng chuyện này, ít nhất để bọn họ có chút chuẩn bị. Nếu không thể tiếp thu mà nói, cũng có thể đẩy rớt việc hôn nhân này, chọn rể hiền khác.
Đương nhiên, nếu đã muốn đi tới bước này, Tống thị khẳng định là đã sớm tiếp nhận vị Phó thị trắc phi kia rồi.
Nàng chỉ có thể hy vọng, vị Phó trắc phi sẽ là một cô nương hiểu chuyện, tương lai đừng cho nàng cảm thấy khó xử là tốt rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...