Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

Sau một thời gian thì Băng cũng xuất viện, cô nàng vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để nói rõ mọi chuyện với hắn. Trong suốt khoảng thời gian nằm viện thì cô đã suy nghĩ rất nhiều lời Phương nói. Nghĩ kĩ lại thì cô thấy mình thật ngốc khi hành xử kiểu trẻ con như vậy và hôm nay đi học cô định nói lời xin lỗi hắn.
Buổi sinh hoạt lớp hôm nay náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày, bởi lẽ sắp tới đây có một số hoạt động chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11 và mọi công tác chuẩn bị, lên kế hoạch sẽ được đưa ra thảo luận, quyết định ngay hôm nay.
Cô Hương nêu sơ qua vài vấn đề, nói ngắn gọn vài nội dung về việc học tập, nề nếp tác phong của cái bọn học sinh trời đánh thánh đâm này rồi đi vào vấn đề chính.
- Sắp tới thì nhà trường có tổ chức một số hoạt động để chào mừng ngày nhà giáo Việt Nam 20-11, gồm có thi nấu ăn, đá bóng nam và cuối cùng là thi “nam sinh thanh lich, nữ sinh duyên dáng” Vì vậy cô đề nghị lớp thảo luận…
Mới nghe tới từ "thảo luận" tức thì mấy chục cái loa đồng loạt oang oang.
Kẻ bảo đứa này đi, người đề nghị đứa khác tham gia. Khung cảnh ồn ào, nhốn nháo vô cùng.
- Các bạn giữ trật tự!
Mặc dù Vi lớp trưởng cố nói to nhưng một cái mồm sao lại vài chục cái loa. Thế là cô nàng bèn sử dụng "tuyệt chiêu":
- Ai không giữ trật tự mà tiếp tục ồn ào thì mình ghi tên vào sổ, cuối tuần dọn vệ sinh. Ok.
Thế là chưa đầy một giây từ xóm nhà lá đến bọn buôn dưa lê, bán dưa chuột chuyên nghiệp hay nghiệp dư đều im răm rắp. Tên nào tên nấy cố dán chặt hai môi, chẳng ai dại gì dây vào chuyện này bởi đây là quy định mà cô Hương đã ủy quyền cho cái Vi rồi.
Thấy Vi đã dẹp yên “bọn loạn lạc”, cô nói tiếp:
- Mọi hoạt động tri ân, thăm thầy cô thì các em tự tổ chức. Làm gì thì làm, chơi gì thì chơi nhưng đi đường nhớ cẩn thận xe cộ. Còn việc chọn người tham gia các hoạt động do trường tổ chức thì em nào thấy có khả năng thì tham gia, ưu tiên các bạn tự nguyện trước.
Phần thi nấu ăn thì cái Vi đảm nhiệm bếp trưởng, phụ giúp có hai bạn nữ khác. Còn đội đá bóng thì do bọn con trai tự lo, bởi lẽ có bàn ra tán vào cái vấn đề này thì đối với cô Hương chẳng khác gì nước đổ lá khoai, người mù đi giữa màn sương. Hai cuộc thi đầu không còn gì để bàn nữa nhưng riêng việc tham gia cuộc thi “nam sinh thanh lịch, nữ sinh duyên dáng” thì lại không tránh khỏi cuộc tranh cãi.
Theo quy định thì mỗi lớp cử hai nam, hai nữ tham gia phần thi này. Sẽ chẳng có gì để bàn nếu tất cả đều đồng ý bốn cái tên sáng giá là: Phong, Băng, Vân Anh và Nam. Đây là bốn gương mặt ưu tú từ mặt học tập đến vấn đề tác phong. Nhưng chẳng hay đâu ra cái thông tin là Trung hẹn hò với Vân Anh thế là theo cấp số nhân thoáng chốc gần như cả lớp đề nghị Nam đổi vị trí cho Trung. Từ khi Trung chuyển qua trường này thì việc học tập đến tác phong cậu giảm sút rõ rệt, đó cũng là lí do mà cậu bị loại từ vòng gởi xe. Dường như trước "sức ép dư luận" ngày càng mạnh mẽ cùng với việc Nam tự rút lui thì cô Hương đành chốt danh sách bốn bạn tham gia cuộc thi “nam sinh thanh lich, nữ sinh duyên dáng” gồm: Phong, Băng, Vân Anh và Trung.
- Nè Phong!
Đầu giờ giải lao hắn định đi vệ sinh nhưng mới tới cửa đã bị ai nắm tay kéo lại
Ngoái cổ lại nhìn thì hắn thấy đôi mắt ấy đang nhìn mình.
- Cậu rảnh hông, nói chuyện với mình chút.- Băng nhìn hắn hỏi.
- Không, giờ mình bận rồi.
Hắn nhăn nhó từ chối rồi không để cô kịp nói thêm đã vội chạy đi.
Hắn không phải là không muốn nói chuyện hay trốn tránh gì ở cô mà kì thực lúc này bụng hắn rất đau, hắn cũng chẳng rõ bị sao. Nhưng còn cô cô nghĩ khác, thấy hắn như vậy cô rất buồn.
Cái nắng chói chang, hừng hực, nóng rực đổ xuống cái thành phố đông đúc, bon chen này làm nhiều người không khỏi nhăn mặt khó chịu nên ai cũng ngại ra đường nếu như không có việc.
Buổi học kết thúc, đám học sinh bon chen vội vàng đạp xe về nhà hoặc ghé quán nước. Dòng xe ngược xuôi không đông đúc, tấp nập như những giờ cao điểm nhưng đổi lại hầu như mọi loại xe, ô tô đều vội vã lướt nhanh hết tốc lực trong cái nắng vàng gay gắt, dù trời đã bắt đầu ngả về chiều. Cả buổi đầu óc Băng vẫn mặc định chỉ tồn tại hình ảnh hắn thôi, cô tự trách bản thân, nghĩ mình ngốc.
- Bíp! Bíp! Bíp!
Chiếc ô tô đang lướt nhanh trên đường thì thấy một người đang đi phía trước nhưng lấn ra lòng đường.
Nghe tiếng còi xe, Băng giật mình xoay người lại thì thấy một chiếc ô tô đang lao đến trước mắt mình. Nhưng cô thì vẫn mở to đôi mắt bất động, đứng im không kịp phản ứng. Khoảng cách giữa cô và xe ngày một rút ngắn. Trong tích tắc tưởng chừng cô đã bắt kịp chuyến xe tử thần để đi thăm thím Hà dượng Bá thì đột nhiên cách tay cô bị ai đó nắm giật mạnh lại.
- Này đi đứng kểu gì thế hả? Không có mắt à? Suýt chút nữa thì…
Bác tài xế mặt hầm hầm thoạt đầu ra cửa xe, quay lại phàn nàn rồi chạy mất.

- Băng! Cậu có sao không? Sao lại đi đứng thế hả?
Hắn hốt hoảng đỡ cô dậy rồi xoay xoay xem cô có bị thương ở đâu không.
- Không. Mình không bị sao cả.
- Ờ. Tốt rồi! Không sao là tốt rồi! May quá!
- Phong! Mình sợ! Mình sợ lắm!- Đột nhiên cô ôm chặt lấy hắn giọng run run.
- Bình tĩnh nào! Cậu sợ chuyện gì nói mình nghe.
- Đừng rời xa mình. Xin cậu đấy.
Ban đầu, nghe cô nói vậy hắn chẳng hiểu mô tê gì cả. Hắn thấy cô vậy thì cũng à…ờ…rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng cô.
- Cậu nói thật chứ? Chúng ta vẫn như xưa đúng không?- Cô đẩy nhẹ hắn ra, ngước nhìn hắn hỏi.
Đến đây hắn mới hiểu ra mọi chuyện.
- Ờ. Mà cậu sao vậy Băng? Cậu nghĩ đi đâu mà đi đường như người vô hồn suýt bị xe đụng vậy hả?- Hắn cau mày nhăn mặt hỏi.
- Ờ. Tại…tại cậu chứ ai.
- Sao lại tại mình?
- Không biết. Tất cả tại cậu. Cậu là đồ đáng ghét.
- Ờ. Tại mình. Tại mình hết. Mình là đồ đáng ghét, nhưng mà có người thích đấy.
- Hứ!
- Mà cậu thất thường như thời tiết ấy, xoay mình vòng vòng mệt muốn chết.
- Hihi…kệ cậu. Tại cậu là của mình mà.
Lời vừa bay ra khỏi miệng thì khuôn mặt xinh xắn của Băng cũng vừa kịp ửng đỏ.
- Cậu vừa nói gì cơ? Nói lại xem nào. Mình nghe không rõ.
Mặc dù Băng nói khá nhỏ nhưng hắn vẫn nghe thấy hết nhưng hắn giả vờ làm mặt ngây thơ hỏi lại.
- Hihi…Không có gì.
- Cậu không nói thì xem như từ nãy đến giờ mình cũng chưa nói gì.- Nói rồi hắn giả vờ buông cô ra bước tới dựng chiếc xe đạp lên định đi.
- Này Phong!
- …
Hắn làm lơ như không nghe cô nói
- Mình yêu cậu!
Hắn ngoái đầu lại nở nụ cười hạnh phúc.

- Nói sớm có tốt hơn không. Đợi mình mạnh tay mới khai ra à?
- Hả? Cậu…cậu dám lừa mình.
- Hihi…
- Cậu…Hứ…Giận cậu luôn.
Nói rồi cô làm bộ dỗi ngồi xuống.
Thấy vậy hắn lại cười, hắn cười vì hắn yêu cái tính trẻ con mấy khi bộc lộ ra bên ngoài của cô, hắn yêu cái miệng chu chu của Băng lúc cô dỗi. Nói chung, hắn yêu tất cả những gì thuộc về cô.
- Leo lên xe nếu như cậu không muốn thành Bằng Lăng thứ hai.- Hắn lên tiếng
- …
- Này! Cậu mà không đi thì đừng trách mình đấy nhá.- Hắn làm mặt nguy hiểm
- …
Cô vẫn không nói gì, đứng dậy quay mặt sang hướng khác.
Thấy vậy hắn dựng xe từ từ tiến lại chỗ cô, đến nơi đột nhiên hắn bế cô lên.
- Á! Cậu làm gì vậy? Bỏ mình xuống!
- Không. Ai bảo cậu không nghe lời. Ai bảo cậu bướng chi.
- Cậu có bỏ mình xuống không thì bảo.
- Không.
-Cậu mà không bỏ mình xuống mình la lên bây giờ.
- Kệ cậu.
- Cứu… t…..
Oh my god!!!!!
Trong lúc vội vàng chẳng kịp suy nghĩ, hắn đưa môi mình chặn miệng cô lại vì tay hắn đang bận bế cô.
Cô tròn mắt nhìn hắn, hắn giật mình bối rối nhìn cô nhưng môi vẫn chạm môi, mắt hắn và cô cứ mở trân trân kiểu như đang đo mắt ai to hơn.
Một giây…hai giây…ba giây…bốn giây…hiện trường vẫn được giữ nguyên. Nhưng…đến giây thứ năm thì.
- Mẹ ơi! Anh kia với chị kia đang làm gì vậy mẹ.- Đứa bé ngây thơ hỏi mẹ khi đi ngang qua chỗ hắn.
- À! Mẹ…- Bà mẹ ấp úng không biết trả lời như thế nào với đứa con bé bỏng mình.
Nghe thấy vậy, hắn bất giác buôn tay ra nhưng trong tích tắc Băng đã vòng tay ôm cổ hắn lại. Vì bị bất ngờ, thêm vào đó, lúc này hắn loạng choạng đứng không vững nên bị sức nặng của người Băng kéo sang phải. Tưởng chừng cô nàng sẽ bị hằn đè lên nhưng rất nhanh hắn vừa ôm cô vừa xoay ngang người, thế là hắn đã đổi vị trí cho cô.

- Á!!!!!- Vừa tiếp đất hắn đã la toáng lên.
Băng thấy vậy vội vàng ngồi dậy lay lay tay hắn:
- Nè cậu bị sao thế? Người mình đè cậu đau chỗ nào à?
Hắn nhăn nhó khó khăn lồm cồm bò dậy rồi quay đầu lại nhặt hòn đá huơ huơ trước mặt Băng:
- Đây này. Ê cái mông của mình rồi…Ai da…chu cha…
- Tại mình. Lỗi tại mình. Sao lúc nào mình cũng đem rắc rối đến cho cậu hết vậy?- Cô xụ mặt.
Hắn thấy vẻ mặt cô như vậy thì mọi đau đớn như bay đi đâu hết, hắn thích nhất nhìn cô những lúc này, trông cô trẻ con và đáng yêu cực.
Thấy cô vậy hắn liền bảo:
- Cậu đừng lo. Giờ mình hết đau rồi. Coi cậu kìa! Như con cún ấy.
- Kệ mình. Hứ!
Thế rồi sau đó, hắn và cô vội vã lên xe chạy vụt đi như muốn trốn tránh cái nắng hừng hực đang gây không ít phiền hà cho cả hai.
Đang đi, hắn đưa tay nắm lấy tay cô thì thầm:
- Nè Băng! Giả sử có một nghìn con người đi qua bên mình cậu thì làm sao cậu nhận ra mình.
- Hihi…ngửi.
- Ngửi?
- Ừ. Tại vì cậu chưa đánh răng nên hơi thở không được thơm cho lắm, vì thế mình sẽ nhận ra cậu…hihi
- Thật là….
- Đùa cậu thôi. Mình biết cậu là ai trong nghìn con người đó.
- Sao biết được.
- Dù cho có một nghìn con người đi qua thì mình cũng sẽ nhận ra cậu bởi vì bước chân chín trăm chín mươi chín người kia đều giẫm lên mặt đường, riêng chỉ mỗi bước chân cậu là đi vào trái tim mình.
- Mình cũng vậy. Mình chỉ có cậu thôi, Băng à.
Hắn đưa mắt gởi niềm hạnh phúc ngập tràn vào nơi xa xăm nào đó, còn Băng cô cũng rất hạnh phúc, cô tựa nhẹ vào lưng hắn để cảm nhận nhịp đập của hai trái tim.
Chở Băng về nhà xong hắn ghé quán làm luôn. Dù không phải ngày nghỉ cuối tuần, cũng chẳng phải giờ cao điểm , nhưng lúc này quán cũng khá đông khách. Không gian yên ắng, tĩnh mịch làm ọi người khi bước chân vào quán như bước vào thế giới khác, đối lập với cái oi ả, nhộn nhịp bên ngoài. Tiếng nhạc du dương nhẹ nhàng sâu lắng càng làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, thoáng mái hơn hẳn.
Kít!!!!!!!!
Hắn nhẹ nhàng dắt xe vô dựng ở một góc. Vừa mới quay lại thì đã nghe giọng hí hửng của Như:
- Hi! Phong.
- Ờ. Chào cậu!
- Nam không đi cùng cậu sao?
- À! Nam hôm nay có việc bận nên xin nghỉ một hôm.
- Ừ.
- Mà Duy đâu.
- Đây đây. Ai gọi tôi đó có tôi đây.- Duy cười cười tinh nghịch.

"Đúng là tình yêu có sức mạnh ghê gớm thật. Giá như lúc trước Duy không gặp được Như, hoặc giá như tia sét tình chẳng đánh trúng hai cô cậu thì giờ đây có lẽ Duy đã không hay cười, hay nói như bây giờ, có lẽ những thương tổn trong cậu sẽ lớn hơn, và có lẽ trái tim giữa hai người vẫn đang lang thang đâu đó để tìm mảnh ghép đời mình."
Hắn thầm nghĩ.
- Này Phong! Làm gì mà suy tư vậy? Nhớ em nào à?- Duy chọc hắn.
- Hả? À…không có.- Hắn khổ sở đáp.
- Ừ. Mà trông cậu đẹp trai như vầy đi ra đường chắc cũng gây ra vài vụ tại nạn giao thông chứ nhỉ.
- Là sao? Cậu nói vậy ý gì?- Hắn ngơ ngác không hiểu.
- Thì tại cậu đẹp trai quá nên đi ra đường nhiều cô nàng tay thì lái xe chạy trước nhưng mắt thì mọc ngược sau lưng ý. Nói chung dù có chạy hướng nào, ngã nào thì mắt mấy cô nương đó chỉ có một đích đến là cậu. Cậu hiểu chưa?
- Ờ. Hết nói nổi với mấy cậu luôn. Lại nói quá rồi. Mà hai cậu kẻ tung người hứng ăn ý ghê nhỉ.
- Tất nhiên rồi! Đúng không Như?- Duy hí hửng.
- Đúng cái đầu cậu ý. Tôi đi đây hai người ở đó mà tung với chả hứng.- Vừa nói cô vừa nhéo hông Duy rồi ngúng ngẩy bỏ đi làm anh chàng mặt méo sệch la oai oái.
- Thôi mình vô thay đồ làm đây, khách vào đông rồi kìa.
- Ờ. Cậu đi đi.
Làm một hồi, mãi một lúc lâu, quán mới thưa khách dần, thấy vậy hắn định ngồi xuống nghỉ chút nhưng mông chưa chạm ghế thì đã nghe thấy tiếng một cô gái nhẹ nhàng bên tai:
- Anh gì ơi. Xin lỗi anh có thể chỉ cho tôi nhà vệ sinh ở chỗ nào được không?
Giật mình quay lại hắn lạnh lùng:
- Chị đi thẳng quẹo trái là thấy.
Cô nàng đứng hình trước vẻ đẹp của hắn mặc dù lúc này khuôn mặt hắn lấm tấm mồ hôi.
- Nè! Em sao thế? Sao không đi mà còn đứng đó?- Gã thanh niên cao lớn, giọng ồm ồm nói to.
- À! Em đi đây.
Nói rồi cô quay sang ném cho hắn nụ cười chết người. Trước khi đi cô không quên buông lời mật ngọt chết ruồi:
- Vâng! Cảm ơn anh nha. Anh đẹp trai.
- Không có gì.- Hắn thờ ơ
Thấy hắn vậy, cô nàng tặc lưỡi bỏ đi.
- Cậu hạnh phúc ghê nhỉ?- Như lại gần ngồi đối diện hắn.
- Hạnh phúc?- Hắn hỏi lại vì chẳng hiểu cách nói nửa chừng của cô
- Thì đi đâu cũng được người ta chú ý, được các cô nương xinh đẹp quan tâm nè. Khu vực cậu phục vụ toàn hotgirl không, sướng thấy mồ.
- Hazzzz! Mệt gần chết chứ sung sướng cái nỗi gì.- Hắn thở dài ngao ngán
- Cậu mệt à? Vậy nghỉ ngơi đi, chỗ đó để tôi lo cho, được không? Có bao nhiêu em đó mà nhằm nhò gì…hihi.- Duy nghe vậy xem vào.
Lời vừa dứt thì cậu cũng vừa lãnh trọn nhát dao lóe lên từ trong ánh mắt của Như. Cậu biết đã lỡ lời chém quá trớn.
Cô nàng sa sầm nét mặt quay đi.
Hắn cũng vừa kịp hiểu vấn đề nên cáo từ rồi chuồng lẹ. Sợ rằng giống như hôm trước lại bị cô nàng giật cá chém thớt te tua, tàn tạ, tả tơi, tơi tả nữa thì khổ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui