Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá

- Là mình. Vân Anh đây.
- Vân Anh! Cậu sao?
- Ừ.
- Vào đi.
- Chào mọi người.
- Sao cậu biết mình ở đây?
- À. Nam ình biết mọi chuyện rồi.
- Mà sao cậu bị vầy mà hổng nói ình tiếng nào hả?
- Thì định nói cậu tới còn gì.
- Giờ cậu thấy khỏe hơn chưa?
- Mình thấy bình thường rồi.- Hắn cười cười.
- Thôi mình đi ra ngoài chút.- Thấy thế Băng đứng dậy lên tiếng.
Rồi quay sang Vân Anh:
- Cậu ngồi chơi.
Ngồi nói chuyện một hồi, hắn và Vân Anh bỗng im lặng một cách lạ thường. Hai người nhìn nhau, mỗi người theo đuổi một ý nghĩ riêng. Cô nàng nghĩ bụng" thôi thì nói thẳng tình cảm của mình cho Phong biết xem sao, mong là cậu ấy ình cơ hôi". Còn hắn cũng thầm quyết định một điều gì đó.
- Vân Anh!
- Nè Phong!
Hai người lại lên tiếng cùng lúc.
- Cậu có chuyện gì muốn nói với mình à?
Cô nàng thắc mắc.
- Ờ. Thật ra là mình muốn hỏi cậu một câu này.
- Cậu nói đi, con trai gì mà ấp úng như con gái mới về nhà chồng không bằng.
- Có phải cậu có tình cảm với mình mình không?
- Nếu có thì sao, mà nếu không thì sao?
- Thì cậu trả lời đi đã.
- Mình…có.
- Thật không? Hay chỉ làm hiếu thắng, cảm xúc nhất thời.
- Không. Mình chắc chắn. Mình đã thích cậu từ lâu rồi Phong à.
- Nếu vậy thì ình xin lỗi, mình không thể…

- Tại sao chứ? Vì Băng à?
- …
- Cậu có thể ình cơ hội được không Phong?
- Vô ích thôi. Mình chẳng có cảm giác gì với cậu ngoài cái gọi là tình bạn cả.
- Trong tim cậu chẳng có chút nào dành ình sao, nếu vậy mình đã quá ảo tưởng rồi. Tình bạn… nghe hay thật.
- Mình xin lỗi.
- Cậu không có lỗi gì cả. Thích ai, yêu ai là quyền của cậu.
- Cậu không sao chứ?- Thấy sắc mặt Vân Anh không được tốt hắn liền hỏi.
- Không. Không sao. Thôi mình có việc phải về trước đây, cậu ở lại nhớ giữ gìn sức khỏe, mau chóng khỏe lại biết chưa.
- Vân Anh...
Nói xong cô nàng vội vàng quay lưng, bóng cô vừa khuất sau cánh cửa thì giọt lệ nóng hổi cũng vừa kịp rơi. Cô hụt hẫng, cô thất vọng, mọi quyết tâm đưa hắn về bên cô giờ như ngọn lửa lụi tàn.
Hắn đâu biết rằng có một người đã nghe tất cả mọi chuyện, ánh mắt khá buồn, chuyện vừa rồi đã làm cô thay đổi quyết định, hít một hơi sâu cô nhẹ nhàng trở ra như chưa có chuyện gì xảy ra.
Giọt lệ đã làm nhòe đi đôi mắt đẹp, bước chân cô run lên từng đợt, tim cô thắt lại, rồi nước mắt cứ thế chảy dài trên đôi gò má cao cao.
Mãi cắm đầu cắm cổ chạy cô không để ý phía trước, cô chỉ nghe tiếng còi xe inh ỏi rồi thấy loáng thoáng một chiếc xe vụt sát qua cô rồi:
Cốp!
Bịch!
Như nửa đêm giật mình khỏi cơn mộng mị, cô bừng tỉnh ngoái đầu lại phía sau:
- Hả? Sao lại là cậu?
Thì ra Trung đang phóng như tên bay thì gặp Vân Anh đang chạy bên trái lòng đường, cậu bóp còi inh ỏi nhưng chẳng thấy cô nàng phản ứng gì cả, đúng lúc đó có một chiếc xe tải chạy vụt qua nên Trung chẳng còn cách nào khác là vừa bóp thắng vừa tấp vô vỉa hè nào ngờ tông ngay cây cột điện đang đứng sừng sững.
- Nè cậu có sao không, để mình gọi taxi đưa cậu đến bệnh viện ha.
- Mình không sao. Mà cậu đi đứng kiểu gì thế hả?
- Mình xin lỗi.
Thấy đôi mắt ươn ướt của cô, cậu hỏi:
- Cậu khóc à?
- Không, không liên quan tới cậu.
- Mà sao cậu lại chạy xuống lòng đường. Cậu có biết nguy hiểm lắm không hả?
- Mình không biết, mình không thấy.
- Không thấy à! Vậy mắt cậu mọc sau mông sao mà không thấy?

- Nè đừng có được nước làm tới. Tui đã xin lỗi rùi mà, cậu còn muốn gì nữa.
- Hôm trước, cậu nói tôi đầu óc treo ngược cành cây nhưng giờ xem ra cậu còn ghê gớm hơn tôi nhiều. Chắc nó đang đi lạc đâu đó trên mặt Trăng nhi?
- Nè tôi không đùa với cậu nhen. Nếu cậu không sao thì tôi đi trước đây.
- Nè khoan đã! Tôi không sao nhưng cái này có sao đấy.
Vừa nói Trung vừa chỉ vào chiếc SH bên cạnh nằm la liệt.
- Sao. Liên quan đến tôi à?
- Ặc ặc ặc, sao lại không liên quan. Cậu làm xe tôi như thế này mà rũ bỏ trách hiệm bỏ đi à.
- Ý cậu là gì nói đi.
- Thì đi cùng tôi tới tiệm sửa xe chứ ý gì.
- Rồi bắt tôi trả tiền sửa xe à.
- Không. Sửa xong cậu mời tôi uống nước xin lỗi là được rồi.
- Chỉ vậy thôi à?
- Ừ. Đơn giản lắm phải không?
- Ừ, nhưng giờ tôi không rảnh.
- Cậu làm gì mà không rảnh, hôm nay là ngày nghỉ đó, đừng có mà trốn tránh trách nhiệm.
- Cái gì mà trách nhiệm, tôi có đụng xe cậu đâu, tự cậu đâm đầu vào cột điện sao lại trách tôi.
- Thì do cậu tôi mới bị như vầy.
- Do tôi à, vậy ai làm chứng.
- Cậu…
- Không có chứ gì, vậy tôi đi đây.
- Vân Anh, cậu…
- Thôi tôi đùa đấy. Hôm khác tôi sẽ đền cậu giờ tôi có việc phải đi, cho tôi xin lỗi nhen.
Nói xong cô nàng vẫy vẫy chiếc taxi đi thẳng. Trước khi đi Trung cũng kịp ghi lại trong tâm trí nụ cười của cô khi cô ngoái đầu nhìn lại. Chẳng biết tại sao mà mỗi lần gặp Trung, Vân Anh luôn có cảm giác là lạ. Nhìn mặt cậu ta là cô lại muốn chọc, mọi buồn phiền lo lắng đều như đều giải tỏa phần nào.
Chị tài xế thấy nơi khóe mắt Vân Anh long lanh rồi như không kìm chế được tuôn trào ra quan tâm hỏi:
- Em sao thế, có chuyền gì buồn à?
- Dạ không.

- Nếu có chuyện gì có thể nói được thì hãy nói cho lòng nhẹ nhõm hơn. Mà biết đâu chị có thể giúp em được gì đó thì sao?
- Em…hức… hức… hức…
Rồi Vân Anh òa khóc nức nở.
- Em hãy khóc đi, đừng ngại, nó sẽ giúp em nhẹ lòng hơn.
Khóc một hồi Vân Anh cũng từ từ kể lại mọi chuyện giữa hắn và cô.
- Em cảm thấy hụt hẫng, thất vọng lắm phải không?
- Vâng, sao chị biết?
- Lúc trước chị cũng yêu một người mà người đó chỉ xem chị là bạn thôi?
- Vậy giờ…
- Giờ mọi chuyện bình thường rồi. Chị và cậu ấy vẫn là bạn, mà còn thân hơn lúc trước nữa. Sau này chị gặp một người khác yêu chị và chị cũng yêu người ấy, giờ chị rất hạnh phúc.
- …
- Vậy nên em đừng buồn. Em hãy kiên nhẫn đợi chuyến xe tình yêu của mình, có thể nó đến sớm đến muộn nhưng quan trọng là em có chọn đúng chuyến xe hợp với mình không, tình yêu đâu phải ai cũng may mắn tìm được nhau mà.
- …
- Vâng…cảm ơn chị…Giờ em thấy thoải mái hơn rồi.
Ba ngày sau.
Hôm nay, cả hắn và Phương đều đi học lại. Thế nên vừa tới cổng trường thì đám đàn em của Phương đã ầm ĩ, náo động cả lên:
- Chị Phương, chị đã khỏe hẳn chưa zợ
- Chị Phương, thấy thế nào rồi
Bla…bla…bla…
Vì Phương dặn không cho tụi đàn em vào viện thăm nên giờ mới ló mặt ra thì đứa nào đứa nấy hỏi dồn dập làm cô nàng chóng mặt như thấy ngàn ngôi sao bay quanh đầu, triệu thiên thạch lượn trước mặt.
- Im lặng! Tụi bây làm ồn ào quá, để chị ý yên tĩnh chút coi.- Trang, tên đàn em thân cận của Phương lên tiếng.
- Thôi không sao Trang! Cảm ơn mấy em đã quan tâm, chị khỏe rồi.
- Mấy đứa về lớp đi. Đừng gây sự chú ý của người khác nữa.
Chờ đám đàn em đi khỏi Phương ghé tai hỏi Trang:
- Trang nè, chị nhờ việc này chút…bla bla bla
- Vâng, em hiểu rồi.
Vì hắn bị thương chưa lành nên sang nay Nam phải chở hắn đi. Ngoái nhìn thấy vẻ mặt đượm buồn của Nam, hắn hỏi:
- Sao mới sáng nghĩ gì mà sầu đông thế.
- Bình thường như người đi đường mà, mình có buồn gì đâu.
- Thật không?
- Thật.
- Chuyện cậu và Phương tiến triển đến đâu rồi.
- Vẫn vậy.

- Sao lại vẫn vậy.
- Thì vẫn dậm chân tại chỗ mà.
- Nhưng gần đây cậu tiếp xúc nhiều hơn với Phương mà.
- Biết là vậy. Nhưng cô nàng khó quá.
- Thấy Phương cũng bình thường mà, có gì khó đâu. Cậu cố tìm hiểu đi.
- Mình có cảm giác là hình như Phương thích…
Bíp…Bíp…Bíp…
Cùng lúc đó tiếng còi xe tải kêu ré inh tai nhứt óc cướp đi chữ cuối trước vành tai hắn.
Hắn bị tiếng còi xe kêu gào thiếu điều muốn lủng màng nhỉ, không nghe Nam nói gì nên hỏi lại.
- Nãy cậu nói hình như Phương gì cơ.
- Không có gì, chỉ nói cô nàng chắc thích hoa nhỉ?- Nam tặc lưỡi nói sang chuyện khác nhưng chủ đề vẫn xoay quay Phương.
- Ờ, Phương rất thích hoa lan.
- Sao cậu biết?
- Thì mình là bạn thân cậu ấy mà chẳng lẽ không biết.
- Ừ, mà sao mấy ngày nay mình thấy cậu tỏ vẻ thờ ơ với Băng thế.- Nam đổi chủ đề.
- …
- Nè, có nghe mình nói không đấy.
- Có.
- Vậy sao không trả lời?
- Mình với Băng vẫn bình thường mà.
- Cậu đừng có múa rìu qua mắt thợ. Ngay từ buổi sáng, hôm cậu vừa nhập viện đến giờ thì thái độ của cậu đối với Băng rất khác rồi.
- Khác thế nào?
- Này nhé, sáng hôm đó Băng bỏ công sức nấu cháo cho cậu mà cậu lại viện cớ không thích ăn cháo rồi bảo mình đi mua thứ khác cậu ăn. Rồi cô ấy gọt táo cho cậu, cậu không nhận mà cầm nguyên trái quay mặt ra chỗ khác ăn, cậu tránh mặt cô ấy, rồi…
- Thôi… cảm ơn cậu đã quan tâm, giữa mình và Băng không có chuyện gì đâu.
- Mình là bạn cậu có gì chia sẻ được thì hãy nói ra, có khi mình giúp được cũng nên. Mà nếu ngoài khả năng của mình thì có khi nói ra cậu nhẹ lòng hơn đấy.
- Nam, cảm ơn cậu.
Hắn nói nhỏ ngược chiều ngọn gió.
- Phong nè! cậu biết vì sao Thy bắt cóc Phương không?
- Không, mình cũng không rõ.
- Hay là cạnh tranh quyền lực nhỉ?
- Ừ, cũng có thể lắm, đằng nào Phương cũng là chị hai trong trường nên không tránh khỏi những chuyện này.
- Ờ, chắc vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui