Hoàng Tử Mồ Côi Và Cô Nàng Băng Giá


- Alo, chị Phương.
- Chị nghe.
- Mấy đứa đàn em của mình vừa bị tụi con Thy chặn đánh chỗ XX.
- Sao lại bị bọn nó quất.
- Nghe mấy đứa kể lại là đang ăn kem, bọn chúng vào kiểu như cố ý gây chuyện với mình rồi lấy cớ đập tụi bên mình.
- Em dặn mấy đứa không được làm càn, để chị xem mọi việc thế nào đã.
- Dạ vâng.
- Thôi giờ chị có việc rồi, có gì fone chị.
- Dạ.
-----
Đêm Sài Gòn, đèn điện giăng đầy khắp ngõ ngách như hàng ngàn con đom đóm đang treo mình lơ lững giữa không trung. Ban ngày ồn ào náo nhiệt như thế nào chẳng biết nhưng cứ mỗi lần đèn đường, nhà hàng, quán cơm,…bắt đầu bật thì Sài gòn lại thêm một nét buồn nhẹ trên gương mặt mà sâu thẳm ở góc khuất nào đó và chỉ một ai đó mới cảm nhận, mới thấy được điều này.
- Sao, cậu thấy cậu có thể làm được này đấy chứ?- Nhân lúc giải lao giữa giờ, hắn bưng dĩa cơm đến ngồi bên Nam hỏi:
- Tất nhiên rồi. Mặc dù mình chưa bao giờ phải đi phục vụ người khác nhưng làm thế này mới biết bát cơm chan nước mắt, ngụm nước pha mồ hôi là ra sao. Để xứng danh với cháu ngoan Bác Hồ mình vẫn làm cùng với cậu, như thế mình càng ngày càng nhiều kinh nghiệm sống, trải đời hơn, rồi ai cũng như mình thì thế giới này sẽ tốt đẹp hơn, rồi gì gì đó nữa mình chưa nghĩ ra, hì hì.
- Cậu vẫn là năm nổ về làng như xưa, đúng là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời mà.- Hắn lắc đầu.

- Mà cậu sống một mình như vầy, ba mẹ cậu không sợ cậu sẽ ăn chơi hư hỏng sao.
- Hì hì. Mình lớn rồi. Mình cũng biết nghĩ chứ bộ. Cậu làm như chỉ mỗi cậu là thanh niên cứng không bằng.
- Thôi cậu ăn nhanh đi còn làm việc nữa, khách bắt đầu vào đông rồi kìa.
- Mà nè Phong.
- Gì? Cậu nói đi.
- Cái cô bé tên Như đó hình như thích cậu rồi thì phải.
- Đừng nói bậy. Lại cái kiểu thầy bói xem voi à?
- Không, mình nói thật đấy. Qua cử chỉ, biểu hiện, điệu bộ của cô bé mình đoán là thế.
- Thôi cậu đừng đoán mò nữa, mình và Như chỉ là bạn thôi hoàn toàn không có gì khác đâu.
- Hay là cậu đã có người khác rồi?
- Sao cậu lại hỏi thế?
- Thì cách cậu trả lời, rồi phản ứng của cậu nói lên điều đó.
- Là sao?
- Cậu nhớ lúc sáng ở lớp không. Mình cũng hỏi cậu như thế và cậu cũng trả lời như hồi nãy.
- Vậy thì sao?
- Theo mình nếu cậu chưa có thì cậu sẽ trả lời không mạnh miệng, tuyệt tình kiểu như hoàn toàn không có gì khác đâu, cậu hiểu chưa.
- Ờ.
- Vậy cậu thừa nhận rồi à?
- Ờ.
- Ai vậy?
Hắn im lặng.
- Cậu không muốn nói thì thôi.
- Băng.
- Băng? Có phải người lạnh lùng ngồi cùng bàn với Trung không.
- Ờ.

- Cô ấy công nhận đẹp thật như lạnh quá. Mình mới chuyển vào mà đã cảm thấy vậy rồi huống chi người khác.
- Mà nè. Cậu có số của Phương không?- Sực nhớ đến hình bóng làm tim cậu xao xuyến Nam vội hỏi:
- Có. Để làm gì?
- Thì ình số cô ấy đi.
- Cậu thích người ta rồi à?
- Không biết nữa nhưng chắc là vậy.
- Thích thì nói thích, còn không thích thì thôi, cái gì mà không biết.
- Cậu không biết đâu, có những lúc người ta tưởng là thích nhưng đó chỉ là cảm giác nhất thời, cũng có lúc người ta tưởng mình yêu rồi nhưng thật ra không phải vậy.
- Cậu có vẻ am hiểu mấy chuyện này nhỉ.
- Tất nhiên rồi, dù sao mình cũng từng trải qua mấy chuyện này mà.
- Nói vậy có nghĩa là cậu đã từng…?
- Đúng vậy.
Như nhăn mặt nói xen vào:
- Phong, cậu làm gì ngoài này vậy? Làm mình tìm nãy giờ.
- Coi kìa, sao không tìm mình mà tìm cậu ta vậy?- Nam cười cười
- Mình tìm ai kệ mình, không liên quan tới cậu.
- Thôi, hai người này, mà cậu tìm mình có chuyện gì vậy Như.

- À. Cho cậu cái này.
- Bánh ít?
- Ừ. Bánh ít Bình Định chính gốc đấy, cậu ăn thử xem thấy thế nào.
- Không có phần mình sao?- Nam nhăn mặt.
- Không!- Như dứt khoát.
- Cậu chưa ăn bánh ít bao giờ à?- Hắn hỏi Nam.
- Ăn rồi nhưng toàn là hàng chợ, chưa biết bánh ít Bình Định bao giờ.
- Zậy thì ăn thử đi. Không phải tự dưng mà có tên gọi bánh ít lá gai Bình Định đâu.
- Nè nè, mình cho cậu sao cậu không ăn lại đem cho người khác.- Như nghe hắn nói vậy chen vô.
- Cái này mình ăn rồi, còn Nam chưa ăn mà. Mà sao cậu ình mà không có phần Nam.
- Thì tại mình…mình muốn cho ai là quyền của mình cậu thắc mắc làm gì.
- Ờ.
- Thôi mình đi vệ sinh chút, hai cậu ngồi chơi.
Hắn đi rồi, Như cũng không muốn ngồi lại làm gì nên vài câu qua loa rồi đi vào làm việc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui