Hoàng Tử Lạnh Lùng
Nó nhìn hắn rồi lại quay qua nhìn Khánh thật sự hiện giờ nó cũng không biết phải làm sao nữa, rối tung lên, nó phải làm sao để không phụ cả 2 đây? Nó nhìn Khanh, nhìn 1 cách rất đăm chiêu nó quyết định, nó đưa ra những gì mình nghĩ lấy hết can đảm nó nói:
-Em đồng ý với anh Khánh, còn anh – quay sang Hắn nói tiếp
-Xin lỗi! tôi không thể quay lại với anh được, 5 năm qua anh bỏ rơi tôi, sống chết ra sao tôi vẫn còn hoang mang khi anh khỏe mạnh anh không về thăm tôi, anh chắc hẳn cũng chẳng cần biết tôi sống ra sao đâu nhỉ? Anh có hiểu cái cảm giác chờ mong đó không? Vì nhớ mong anh tôi không biết làm gì phải gây dựng lại công ty cho anh, mỗi ngày tôi đều cắm đầu vào công việc để quên mọi thứ vè anh nhưng 6 năm tôi không thể? Không thể quên anh càng muốn quên anh thì càng nhớ anh, anh ở đâu đó anh có hiểu được cảm giác đó không? – nó nói rồi khóc nấc lên
-Anh xin lỗi! nếu em đã lựa chọn như vậy anh cũng không níu kéo, lỗi sao thì cũng là lỗi của anh, em không có lỗi, đừng khóc nữa, anh chúc em hạnh phúc – hắn nói với giọng đều đều
Nói rồi hắn quay lưng đi ai biết khi hắn quay lưng đi cũng là nước mắt hắn rơi và hắn cũng đâu biết nó ở phía sau cũng nấc lên nó mong lắm, mong hắn quay lại cầu mong hắn nói với nó lời tha thứ nó sẽ tha thứ cho hắn ngay nhưng muộn đã muộn rồi, hắn đi như người mất hồn đi không biết gì bây giờ trong đầu hắn chỉ có những câu nói của nó lúc nảy, hắn đi vô thức không để ý có 1 chiếc xe đang lao vào người hắn, bác tài trong xe cứ bíp còi mãi mà hắn vẫn đi nó ở trong này hoảng trợn tròn mắt nói lớn:
-CẨN THẬN
Nó vừa dứt lời cũng là lúc chiếc xe đã đụng trúng hắn, hắn văng qua bên lề đường máu lê láng nó hét lên: - KHÔNG
Nó đứng lên chạy lại hắn, ôm hắn lên nói:
-Anh à! Em xin lỗi! em không nên nói với anh như vậy, em sai rồi, anh tỉnh dậy đi, em sẽ không đồng ý với Khánh nữa? em yêu anh mà, anh ơi tỉnh lại với em – nó nói vừa nói và lắc mạnh người hắn. Hắn lấy hết sức có thể thèo thào nói:
-Anh không sao! Em sống tốt là được rồi
-Anh mở mắt ra anh không được ngủ nhìn em này. Anh nhìn em này
Khánh gọi xe cấp cứu đến chở hắn vào bệnh viện. nó và Khánh đứng ngoài chờ nps nhìn Khánh nói:
-Em xin lỗi! anh cho em rút lại lời nói nhé
Khánh gật đầu rồi nói: - Anh có thể coi em như em gái của mình được không?
Nó gật đầu rồi ôm anh cái ôm của tình anh em. Cũng là lúc phòng mở ra bác sĩ ra nói:
-Bênh nhân không sao chỉ va chạm nhẹ không nguy hiểm lắm. nhưng đừng làm bệnh nhân tác động mạnh có có nguy cơ biến chứng lần 2
-Biến chứng lần 2 – nó hỏi lại
-Đúng lúc trước hình như bệnh nhân cũng có bị va chạm nên cũng đã từng xảy ra biến chứng
-Cảm ơn bác sĩ
Nó lẩm bẩm ‘có gây biến chứng sao?’. Nó nói rồi bước vào phòng hắn đang nằm, ngồi xuống nhìn hắn vuốt tóc hắn không ngờ lại xảy ra như thế này, Khánh ở ngoài nhìn vào anh ước gì người nằm đó là anh để anh cũng sẽ được nó chăm sóc như vậy, nhưng chỉ là ước sự thật vẫn mãi như vậy không bao giờ thây đổi được anh nhìn lúc rồi bước đi.
Nó ngồi ngắm hắn lúc thì vào phòng bác sĩ hỏi: - Bác sĩ khi nào thì anh sẽ tỉnh?
-Sẽ tỉnh ngay thôi? Cháu đừng lo
Nó cười rồi bước ra đứng trước hành lang nó rút điện thoại ra điện cho anh và cô để họ biết, cô cũng chưa biết hắn còn sống rồi chứ gi. Nó cười rồi lấy điện thoại ra gọi
MONG MỌI NG ĐỌC TIẾP CHƯƠNG SAU NHÉ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...