Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc

Chap 5
"Nhờ" công của hắn mà tôi "được" nằm dài ở nhà cả tuần lễ vì cái chân đầy chỉ này mà vào trường có khi nó sẽ phải " mang vác" thêm nhiều chỉ hơn nữa.
Nhưng nhìn theo hướng tích cực thì qua chuyện này tôi cũng đã thấy được Lam là một đứa bạn thật tốt. Ngày nào nó cũng chăm chỉ qua nhà tôi giảng bài (còn bài thì tôi tự chép tại tôi đâu có cụt tay), kèm theo đó thì mổi ngày nó mang theo súp, canh gà, cháo.... để bồi dưỡng cho tôi.
Ngoài nó ra thì có Duy 1-2 qua một lần làm tôi vui cực kì và thầm cảm ơn hắn. Theo Duy luôn là cái anh chàng xã hội đen kia nhưng chả bao giờ thấy hắn, càng nghĩ càng thấy hắn vô tâm, sao hắn có thể khiến tôi thành thế này mà cũng chả buồn qua ngó tôi một cái nhĩ? Dù cho không ưa hắn tẹo nào nhưng mà không thấy hắn sang thăm làm tôi tức chết được.
Nhờ có sự chăm lo của con Lam và sự lo lắng của Duy mà cái chân của tôi lành nhanh ơi là nhanh.
Hôm nay đã là ngày tôi đi cắt chỉ...vẫn không thấy cái mặt khó ưa của hắn...tức
Cắt chỉ rồi nhưng vẫn không được vận động nhiều nên tôi đi mà cứ phải nhờ con Lam diều đi, có khi Duy còn đèo tôi lên cầu thang nữa, vừa vui mà vừa ngại, có lẽ tôi đã làm phiền Duy quá nhiều.
..................
Cuối cùng thì đã tới lúc tôi trả thù hắn vì hận thù đang chồng chất lên nhau thành một đống hổ lốn chiếm một diện tích cực lớn trong não bộ của tôi.

.............
~ Giờ ra chơi ~
Tôi cầm cái thao chứa cái chất mà tôi cũng chả rõ là chất gì, tôi chỉ biết là trông nó rất ư là kinh khủng. Tôi đang đứng trên lầu 2. Còn bên dưới rõ là hắn. Lớp 12 học ở lầu 1, nhờ đó mà kế hoạch của tôi rất dễ thực hiện. Tôi bắt đầu dốc ngược cái thao ngay vị trí mà hắn đang đứng tán gái, cùng với hành động đó là cái tạp chất bay thẳng xuống đầu hắn. Như thế rõ là chưa đủ cho tôi hả dạ, tôi tặng kém cho hắn 1 cái xô đựng lông gà mà tôi đã cất công đi nhặt từng cái trong cái chuồng gà to của bác Ba.
Đứng từ trên cao nhìn xuống mà lòng tôi vui kinh khủng. Hắn...đứng đó...nhăn nhó...bị cười nhạo bởi lũ con gái. Thế là tôi cũng che miệng cười theo chúng nó. Hắn lập tức ngước nhìn lên và vừa lúc biết được chuyện đó thì tôi thấy hắn đã cầm 1 cái khăn vừa lau vừa chạy như bay lên lầu 2.
Chết dỡ thật, trốn ở đâu bây giờ? Sợ quá chẳng biết làm sao. Tôi chạy vào lớp, chui xuống tận cuối lớp sau đó chui xuống cái bàn, kéo ghế lại ngay ngắn như chẳng có chuyện gì xãy ra cả.
Nhưng sao mà hắn kinh thế. Hắn cứ như biết tôi đang ở trong lớp. Hắn từ từ đi từ đầu dãy đến cuối dãy làm tôi nhiều phen đứng tim. Cho đến cái bàn tôi đang núp thì hắn bỗng khựng người lại.
-Này Vỹ! Mày làm gì trong đó thế? Đây là lớp 11 kia mà-Nam gọi hắn.
-Ừ ra ngay-Hắn trả lời và quay gót.

Tôi mừng thầm trong lòng. Thế nhưng hắn chỉ quay gót mà không đi ra. Hắn bỗng ngồi xuống và nhìn tôi :
-Thấy rồi nhé!-Kèm theo đó là một nụ cười nửa miệng nham hiểm
-AAAAAA- Tôi la thất thanh vì hoảng sợ quá
Thấy vậy hắn đưa tay che miệng tôi lại. Nhưng sao mà tay hắn dài quá, lại có vẻ như dùng hết sức để bịt miệng tôi nên không chỉ làm cho tôi im lặng mà hắn còn làm đầu tôi đập vào tường một cái rõ đau. Đau lắm lắm lắm thì đúng hơn. Thế là tôi rưng rưng nước mắt. Nhưng hắn làm gì?
-Đồ mít ướt, nín đi
Vô tâm quá chừng, nhưng sao tôi bỗng cảm thấy cảnh này quen quen, cứ như tôi đã từng trãi qua ở đâu đó vậy.



Online khuya để viết cho những độc giả đầu tiên thân yêu, cho các bạn không phải đợi lâu. Sau này sẽ cố gắn viết nhiều hơn nữa


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui