Hoàng tử lạnh lùng và công chúa thất lạc
Chap 31
Sau khoảng 15 phút. Người bác sĩ và các y tá bước ra từ căn phòng bệnh của Như.
-Bạn ấy thế nào ạ?-Tôi hỏi vị bác sĩ
-Tình trạng rất tốt, vài ngày nữa là có thể xuất viện
-Cảm ơn bác sĩ-Duy nói
Duy cứ cười cười, chắc là vui lắm, người đi ngang có lẽ tưởng Duy bị khùng.
-Vào thăm Như thôi-Tôi nói với Duy
-Gì? Em đùa á? Sao lại phải thăm cô ta
Tôi kéo tay Duy, lôi vào phòng Như.
Tôi tiến đến một cái ghế cạnh giường Như và ngồi xuống. Duy thì ngồi vào cái ghế bên cạnh, mắt nhìn lơ đãng quanh phòng. Tôi khẽ tặc lưỡi, lắc nhẹ đầu trước cái thái độ giả vờ không quan tâm của Duy.
-Linh tới thăm tôi sao?-Như hỏi bằng giọng nghẹn ngào
-Ừ, không phải mọi chuyện đã rõ như bàn ngày thế sao?-Tôi mĩm cười
-Linh không giận tôi sao?
Tôi gật đầu, ngồi lên giường bệnh, ôm nhẹ Như vào lòng. Cả căn phòng chiềm vào không gian im lặng. Thời gian như ngừng trôi.
-Trong phòng này có ai bị les không nhĩ-Duy lên tiếng phá tan bầu không khí im lặng một cách đáng sợ đó bằng giọng bông đùa
Tôi trợn mặt và trở về ngồi trên chiếc ghế ban nãy. Sau khi đã yên vị trên chiếc ghế, tôi tằng hắng :
-Anh có muốn nói gì với Như không?-Tôi nhìn thằng vào mắt Duy
-Ờ...ùm...thì...thật...thật ra....thì-Duy ấp úng.
-Giờ anh có nói không?
-Ờ...thì...thì...anh...anh...em...em...ra...ngoài được không?
Nãy giờ Như mắt tròn xoe nhìn chúng tôi như người ngoài hành tinh mới tới trái đất vậy.
-Không-Tôi dứt khoát, gác chân phải lên chân trái, 2 tay khoanh trước ngực, mặt nghiêm nghị-Nếu anh còn không nói thì em sẽ bóp cổ anh cho đến khi anh "phun" tất cả sự thật ra đó
-Được rồi, anh sẽ nói-Duy thở dài
-Thế thì em sẽ giúp anh một nửa nhé-Tôi mĩm cười
-Giúp anh? Bằng cách nào?
-Như, bạn thích Duy đúng không?-Tôi không trả lời câu hỏi của Duy mà quay sang nói với Như
Mặt như đỏ như trái cà chua. Sau một phút do dự, Như cũng e thẹn gật đầu.
-Vậy thì Duy đây cũng có một điều muốn nói với bạn.
-Ờ...uhm....anh....thật ra...anh cũng....thích...thích...em
Như mừng rỡ, chồm người về phía trước, ôm lấy Duy. Duy tuy hơi bất ngờ và thoáng đỏ mặt nhưng rồi cũng vòng tay ôm Như vào lòng. Tôi mĩm cười hài lòng.
-Hai người định bao giờ làm đám cưới đấy?-Tôi chọc ghẹo
-Linh thật là....-Như lại đỏ mặt
-Sớm thôi-Duy cắt ngang lời Như
-Dù gì cũng không được cưới trước Trần Phương Linh này. Em sẽ phải cưới cái tên em không quen biết vì vậy ngày cưới của em là ngày buồn, không phải ngày vui. Nên nhất định 2 người phải làm đám cưới đôi cùng em, nếu được như vậy thì ít ra ngày đó cũng không buồn.
-Eo ơi, triết lý thế này-Như nhăn nhó
~oOo~
Vậy là đã xuất hiện một cặp đôi hạnh phúc rồi mọi người nhĩ ^_^!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...