Chap 19
Quá khứ của Linh và Nguyễn
Năm đó Linh vừa tròn 7 tuổi, đang nhảy chân sáo trên đường thì nghe tiếng la hét :
-Mày láo toét hả? Cái đôi giầy của ba tao mày đánh như thế này, có bóng lên tý nào không mà mày dám đòi tiền tao?
-Dạ, như vậy là bóng rồi mà anh-Tiếng nói rung rung của ai đó
Tiếng nói phát ra từ một con hẻm nhỏ gần chỗ Linh đang đứng, thế là vì tò mò, nó lập tức chạy lại, đứng nép ở một bên nhìn vào.
Trong hẻm là 2 đứa con trai, 1 đứa ốm yếu, mình mẩy bầm tím, đang ngồi co rúm trong 1 góc, ôm một hộp nhựa cũ kĩ đựng các thứ dụng cụ dùng để đánh giày. 1 đứa con trai khác thì 1 tay cầm một đôi giầy màu đen, trong có vẻ là giầy xịn của nước ngoài, phải nói là đôi giày bóng loáng, thế mà nó lại nghe hắn nói đôi giày không bóng gì cả. Tay còn lại hắn đang vo lại thành nắm đấm, chắc chắn hắn đánh người kia ra nông nổi này.
Quá bức xúc, nó lập tức chạy vào con hẻm, nắm cánh tay định đánh người của tên kia lại
-Dừng lại đi, tại sao anh lại đánh người khác? Đôi giày này đã bóng lắm rồi, người gì mà kì cục thế?
Tên đó quay nha nhìn nó chằm chằm rồi vứt đôi giày kia xuống đất, dùng tay đẩy mạnh nó vào bức tường dơ bẩn rồi lấy 2 tay chống vào tường, mỗi tay chống vào 1 bên, kẹp nó ở chính giữa, nhìn mặt hắn rất bặm trợn, dữ dằn.
Tóc hắn cắt theo một kiểu rất kì lạ. Tóc ở 2 bên được cắt rất ngắn nhưng không cạo hết, đã vậy còn có những đường cạo tạo thành các ô vuông. Còn phần tóc ở trên thì để dài, vuốt keo dựng đứng lên. Nếu không vuốt keo thì chắc trong rất giống cái bờm ngựa.
Hắn mặc một cái áo to, rộng thùng thình, cứ như cái áo đó là của ba hắn chứ không phải của hắn. Quần hắn cũng thảm không kém, đó là một chiếc quần jean hơi rộng so với hắn, đầu gối rách tả tơi. Lỗ tai thì bấm những 1 bên 2 lỗ trong khi nó là con gái mà không hề đeo bông tai. 2 tay hắn đeo 2 chiếc vòng nhựa màu đen, có những cái gai làm bằng nhựa. Cổ hắn đeo một cái vòng hình chim phượng hoàng, trong rất đẹp.
-Giờ cưng muốn gì? Muốn cứu nó hả? Vậy thì hôn anh một cái, anh cho nó đi
Tên này cũng bé tý, độ khoảng 10 tuổi là cùng. Hắn nói gì nó hoàn toàn không hiểu
-Hôn? Hôn...vào...má...à?-Nó thực sự rất sợ tên này
-Cưng ngây thơ thật đó
Nói xong hắn liền đưa mặt lại gần mặt nó. Hoảng sợ quá, nó đá thẳng chân lên, trúng ngay vào cái-chỗ-mà-ai-cũng-biết-là-chỗ-nào-đó. Hắn đau đớn đưa 2 tay ôm "thằng nhỏ", nằm vật ra đất la đau. Chỉ chờ có thế, nó nắm tay thằng bé đánh giày chạy một mạch về nhà.
Về tới nhà nó thở hổn hển, lúc này nó mới buông tay cậu bé kia ra
-Mẹ...mẹ....ơi....con...về...rồi...nè....
-Sao thở dữ vậy con?
-Con....cứu....bạn...này...khỏi...thằng...du...côn...đó...mẹ
Mẹ nó liền nhìn cậu bé
-Trong con quen quen, con cũng ở gần đây hả?
-Dạ
-Nhà con ở đâu?
-Con không có nhà ạ
-Con không có nhà sao?
-Dạ
-Vậy thì mỗi ngày con ăn ở đâu? Ngủ ở đâu?
-Con ngủ ngoài công viên, con ít khi được ăn lắm ạ, bình thường con nhịn đói thôi
-Tội nghiệp con quá! Sắp đến bữa ăn tối rồi, con ở lại đây ăn với cô nhé
-Dạ thôi con không dám
-Ở lại đi, ăn với mình cho vui-Nó lên tiếng
-Nếu cô với bạn đã nói vậy thì làm phiền 2 người 1 bữa vậy-Đứa bé khách sáo
-Hihi, mừng quá-Nó lao đến ôm thằng bé tỉnh bơ mà không biết mặt đứa bé đó đang đỏ lên vì ngượng
-Cậu tên gì vậy-Nó nói khi đang nhai cơm nhòm nhoàm.
-Tớ tên La Dương Nguyễn, còn cậu?
-Tớ tên Hà Nhật Linh
-Bố cậu đâu?
-Tớ không có
-Tại sao không?
-Tớ không biết
-Ngộ nhĩ
-Thế bố mẹ của cậu đâu? Sao cậu không có nhà?
-Nhà tớ rất nghèo, lại nợ nần chồng chất, bố mẹ tớ vì quá ốm yếu, bị bệnh mà chết, căn nhà là tài sản cuối cùng của gia đính tớ, bọn chủ nợ cũng lấy mất, tớ trở thành đứa mồ côi, không có nhà, không nơi nương tựa, lang thang khắp nơi thì gặp 1 anh kia rất tốt bụng, ảnh dạy cho tớ đánh giày, cho tớ dụng cụ đánh giày, lâu lâu ảnh còn cho tớ ăn nữa. Vậy nên bây giờ tớ mới ở đây, chứ không gặp được ảnh có khi tớ chết không có đất chôn ấy chứ.
-Ơ, tớ xin lỗi
-Không sao mà, chuyện đã qua rồi.
-Ừm, nếu vậy cậu ở đây luôn với mẹ con tớ nhé
-Ừm, con cứ ở lại đây đi, cô với Linh ở đây cũng chỉ có 2 mẹ con, buồn lắm-Mẹ nó nói
-Vậy cảm ơn cô
Nguyễn từ khi đến nhà nó ở thì chơi thân với nó luôn. 2 đứa ngày nào cũng quấn quít bên nhau. Có khi còn dắt nhau tới trước lớp học của cô giáo trong làng ngồi nghe cô giảng bài, đọc thơ. Có một hôm bỗng chúng nó nghe cô đọc một bài thơ rất lạ, bài thơ nói về đôi dép...
Bài thơ đầu tiên anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ
Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung, xuống cát bụi cùng nhau
Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng kẻ khác
Số phận chiếc này phụ thuộc ở chiếc kia
Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở thành khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
Đôi dép vô tri khăng khít song hành
Chẳng thề nguyện mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
Nhưng tôi yêu em ở những điều ngược lại
Gắn bó nhau vì một lối đi chung
Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia ...
(Nguyễn Trung Kiên)
Nghe xong 2 đứa ngồi cười khúc khích :
-Tớ muốn chúng ta là đôi dép cơ-Nó nói
-Ừ, tớ cũng muốn ở bên cạnh Linh mãi mãi
-Vậy chúng ta móc nghéo nào, Nguyễn phải hứa sẽ không rời xa Linh đó
-Đồng ý luôn
2 đứa trẻ nhìn nhau cười. Nhưng oái âm thay, cuộc đời không đơn giản như thế.
Một ngày nọ, có một người đàn ông mặc đồ vest đen rất sang trọng, chạy một chiếc xe (không rõ hiệu gì) đen, lớp sơn bóng loáng đến nhà Linh mua thuốc lá và đứng nhìn 2 đứa trẻ đang đùa giỡn trong nhà.
Ông ta có vẻ thích thú với đứa con trai vì trông nó có vẻ rất lanh lợi, ông ta gọi Nguyễn đến, hỏi một vài câu hỏi tình huống khó khăn, nhờ Nguyễn trả lời xem lúc đó Nguyễn sẽ ứng xử thế nào.
Thấy Nguyễn có vẻ thông minh nhưng lại không được học hành đàng hoàng, ông ta liền xin mẹ Linh nhận Nguyễn về làm con nuôi. Ban đầu Linh và Nguyễn cứ ôm nhau mà khóc ầm lên, không đứa nào muốn như thế cả.
Nhưng sau khi nghe mẹ Linh nói nếu như Nguyễn đi theo người đó thì tương lai của Nguyễn sẽ tốt đẹp hơn. Linh nhận biết được điều đó nên cũng đã cố gắng khuyên nhủ và để cho Nguyễn đi theo người đó.
Ngày Nguyễn lên chiếc xe hơi kia đi xa, Linh và Nguyễn đã khóc rất nhiều. Mẹ Linh cũng rất buồn nhưng vẫn cố gắng không khóc, cố gắng mạnh mẽ.
Và từ đó 2 đứa trẻ cứ nghĩ sẽ phải xa nhau mãi mãi, nhưng đâu đó trong trái tim của cả 2 luôn có hình bóng của nhau...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...