Hoàng Tử Là Nữ Nhi: Triệu Hồi Sư Nghịch Thiên
Nhìn thấy vật phẩm bị chà đạp dưới đất như vậy khiến cho ai nấy cũng thấy xót. Đó đều là những món đồ khó có thể mà mua được. Vậy mà con người này dám quăng xuống đất như vậy.
"Sao nào, Còn gì để nói?"
Mặc Chi cười lạnh nhạt nhìn vẻ mặt vô cùng buồn cười của đám người trước mặt.
Viện trưởng học viện Hà Hoàng ráng nuốt cơn rức giận, sắc mặt ngượng ngạo tiếp theo là lặng thinh.
Bạch Vũ cũng cho người để ba món vật phẩm ra. Nhìn thấy học viện Ngưng Tinh cũng lấy ra món đồ bằng với học viện Bách Thường, thì đại trưởng lão liền hiểu được ý đồ ở đây.
Chắc là Mặc Chi cùng với tên này đã hợp tác lại thành một nhóm qua đó mà giúp đỡ nhau.
Không đời nào có chuyện hoang đường đó được, kẻ thù với nhau cơ đấy. Chỉ đơn thuần là lợi dụng nhau mà thôi.
Đại trưởng lão ngay lập tức thu hồi lại cái suy nghĩ đó và trở lại trạng thái bình thường.
"Đến lúc kết thúc rồi.", "Phải đó đừng có mà kéo dài thời gian chứ, lũ người học viện Hà Hoàng kia!"
Bạch Nhiên Thùy chỉa kiếm về phía viện trưởng học viện Hà Hoàng mà nói. Mọi người đứng sau liền hưởng ứng mà đồng thanh đáp trả.
"Nhiên Thùy không được vô lễ.", Bạch Vũ trong lòng cười mỉm nhưng bên ngoài thì mặt vẫn không cảm xúc dơ tay chặn lại.
"Hừ! Các ngươi được lắm!", trước sự kiêu ngạo của bọn người Ngưng Tinh, viện trưởng học viện Hà Hoàng xém chút nữa là bùng nổ sự tức giận của mình.
"Các ngươi được lắm! Ha ha ha! Tuổi trẻ đúng là thật tuyệt đấy!", đại trưởng lão thích thú vuốt râu mà cười.
Mọi người được triệu tập lại sảnh sau đó là bắt đầu công bố kết quả.
"E hèm, qua cuộc thi lần này thì chúng ta có hơi đánh giá thấp các người rồi.", "Năm nay thực lực có thể nói là hơn lớp trẻ năm trước."
Khi vừa nói xong thì sắc mặt bên Hà Hoàng không được tốt lắm.
"Về vật phẩm. Ta xin được công bố.", giọng của viện trưởng học viện Hà Hoàng hơi ngập ngừng trong giây lát.
"Bách Thường, thú hạch của Kiêu Hư hậu phẩm chất cao,..." sau khi công bố xong kết quả của ba trường, học viện Bách Thường đứng nhất, tiếp theo là Ngưng Tinh và cuối cùng là Hà Hoàng.
Buổi tối.
'Rầm!'
"Đúng là lũ người vô dụng. Đường đường là học viện Hà Hoàng tiếng tăm lừng lẫy nhất ba trường vậy mà lại thua trong tay Bách Thường kém cỏi."
Viện trưởng học viện Hà Hoàng tức giận gọi hai người dẫn dắt đội ngũ của trường.
"Xin ngài bớt giận. Chúng tôi có một kế hoạch khiến cho chúng ngày mai có thể không thể nào về nhà được khi đã lên sàn đấu!", nữ nhân cười vô cùng kiêu ngạo.
Một thân ảnh đen ngồi trên mái nhà.
"Thật không may. Người bị dính chưởng đó sẽ là các ngươi a!", Mặc Chi ngồi ăn cây kẹo đường trên nóc nhà.
"Sao lúc nào người ta làm việc gì xấu là nơi đó có ngươi vậy? Mặc Chi."
Huyền Ly dường như tưởng tượng Mặc Chi thành một con quái vật đánh hơi mùi xấu xa trong đêm tối.
"Ai biết được. Cứ coi như chúng xui xẻo khi gặp phải cao thủ chơi dơ ta đây.", Mặc Chi vô cùng thích thú, cười gian tà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...