Hồi trống đầu tiên vang lên
“Trận đấu chung kết của cuộc thi đấu võ thuật, Âu Tinh Kỳ trường Gia Âu đấu với Trương Gia Phong trường Minh Tường” – trọng tài dõng dạc tuyên bố, khơi mào trận đấu.
Tuệ Châu từ đâu chạy đến, nắm tay Tinh Vân lôi ra chỗ đẹp
_Mình có nhờ một anh giữ chỗ đẹp giúp, có thể thấy rõ Tinh Kỳ đấy! – Tuệ Châu hiền hòa giải thích.
Vừa ngồi xuống, cũng là lúc hai đối thủ đang gập người chào nhau.
_Tinh Kỳ! – Tuệ Châu la toáng lên, thu hút ánh nhìn của anh ở hàng ghế đầu tiên.
Anh nhìn thấy Tinh Vân thì cười rõ tươi, làm cô nóng mặt
_Tinh Kỳ cười với mình kia – Tuệ Châu không biết rằng Tinh Kỳ yêu Tinh Vân. Tinh Vân khẽ thở dài. Hiểu lầm, làm sao để cô bạn có thể hiểu cho cô đây? – Tinh Vân này, hôm nay mình sẽ tỏ tình với Tinh Kỳ.
_Sao? Không… Đừng… Đừng làm vậy! – cô nghe thấy hốt hoảng
_Tại sao? – Tuệ Châu lo lắng hỏi
_Vì,… vì … mình và Tinh Kỳ… - Tinh Vân nắm lấy tay cô bạn mình.
_Làm sao? – Tuệ Châu hỏi
“1-0”. Tinh Kỳ ngay tức khắc hạ đo ván đối thủ chỉ bằng một cú đá
_Hoan hô – Tuệ Châu đứng dậy kêu rần trời, rồi nhảy nhót tứ tung – Tinh Kỳ thật giỏi
_Ừ, anh ấy vô địch quốc gia Teakwondo, Karate và Vovinam mà, từ năm 15 tuổi – Tinh Vân nói giọng đầy tự hào
_Wow, đúng là bạn từ nhỏ có khác, mình ước gì mình được ở bên Tinh Kỳ lâu như Tinh Vân vậy!
Tinh Vân cười trừ.
Bỗng lấp ló có bóng Gia Vệ, Gia Hoàng và Hoàng Vũ chạy đến ngồi cạnh cô. Dù rất đông nhưng mấy cô gái vẫn tốt bụng nhường chỗ ấy anh ngồi hàng nhất
“2-0. Trường Gia Âu đã giành chức vô địch môn võ thuật 3 năm liền”.
Nói rồi ông trọng tài chạy ra đưa cúp cho Tinh Kỳ. Bỗng thấy chiếc điện thoại trên tay Tuệ Châu rung lên. Đó là điện thoại của Tinh Kỳ mà. Tinh Kỳ đang chạy đến chỗ Tuệ Châu
_Cảm ơn em đã giữ giùm anh điện thoại nhé! Nói rồi, Tinh Kỳ nhấc máy lên nghe. Tai Tinh Vân như ù đi, Tuệ Châu giữ giùm anh ấy điện thoại sao? Sao không phải là mình chứ?
_Cái gì? – Tinh Kỳ hét lên làm cả đám giật mình – Được rồi, tôi sẽ tuyển thêm người – Tinh Kỳ bình tĩnh lại.
_Tinh Vân, em vào đội chạy tiếp sức nhé! – Tinh Vân trố mắt nhìn
“hạng 2, hạng 3, hạng 2, hạng 3”.
Một loạt người đang chạy đi rồi về với cây gậy trong tay. Trước cô là Tuệ Châu, cô đứng áp chót, trên Tinh Kỳ.
_Em sợ làm mọi người thất vọng… - Tinh Vân sợ sệt
_Không sao đâu, cứ cố lên! Đây là môn cuối cùng rồi, trường ta chỉ thiếu một huy chương vàng nữa thôi!
Trước mặt cô, Tuệ Châu cũng đã chạy đi khuất, rồi đang quay lại. Cây gậy vừa chạm vào tay cô, cô lao đi, không dám nhìn ai vì sợ mình đang ở bét, rồi đến mức, cô vòng lại, nhìn thấy Tinh Kỳ phía trước. Cô đã bỏ xa mọi đối thủ, giờ chỉ còn việc chạy đến bên anh. Chợt, chân cô vấp dây giày, té nhào xuống đất. Đầu gối cô chạm phải cục đá, rách toạc ra ứa máu, đâm sâu. Đau lắm, nhưng nếu không chạy về thì đội mình sẽ không có cơ hội thắng nữa. Cô đứng dậy và thấy các đối thủ khác đang đứng ngang mình. Cô chạy, nhanh hết mức có thể, về Tinh Kỳ. Cô cảm giác như mình đã bị mất đi một bên chân. Tinh Kỳ, đón lấy cây gậy, lao ra sân. Tuệ Châu nhìn cô xuýt xoa. _Cứu thương đâu! – Tuệ Châu hét lên, một tay ôm lấy phía trên đầu gối của cô, ngăn áu chảy xuống
“ÁÁ!” – Tiếng hét xé ruột của Tinh Vân làm cho Tinh Kỳ chỉ muôn chạy xong thật nhanh để chạy đến nắm tay cô. Vượt qua người thứ nhất, 2giây sau anh vượt qua người thứ 2, 1 giây sau anh vượt qua người thứ 3, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 4, 1 giây sau nữa anh vượt qua người thứ 5, 2 giây sau anh vượt qua người thứ 6 và chạm đích đầu tiên, lao thẳng về phía cuối hàng. Chạy đến chỗ Tinh Vân và một đám Gia Vệ, Gia Hoành và Hoàng Vũ đang ngồi giữ lấy người Tinh Vân cho cô bớt đau đớn
“Trường Gia Âu giành giải nhất môn chạy tiếp sức, cũng là trường vô địch toàn thành phố năm nay!” – Không ai còn quan tâm đến ông trọng tài đang nói gì nữa vì người cần nhận cúp đang không ở trên bục nhận giải mà đang ở chỗ Tinh Vân. Mọi người cũng xúm lại đó xem có chuyện gì. Tinh Kỳ đưa tay đỡ đầu Tinh Vân lên đùi mình, hai tay nắm chặt tay Tinh Vân.
“Ááaaa” – Tinh Vân lại la lên thêm một lần nữa, lần này nước mắt cô trào ra, như muốn xé nát ruột gan của Tinh Kỳ
_Ông làm ăn cái kiểu gì vậy hả? Muốn chết à? – Tinh Kỳ nạt trước mặt toàn học sinh trong trường – cô ấy mà có mệnh hệ gì là ông bị đuổi việc ngay lập tức!
_Tinh Kỳ,… đừng vậy mà! – Tinh Vân nói trong hơi thở hổn hển – Là em làm quá thôi, không đau đến mức ấy đâu! Aaaaa… - cô bóp chặt lấy tay Tinh Kỳ
_Tôi xin lỗi, ông tiếp tục đi! – Tinh Kỳ hết xoa nắn tay Tinh Vân lại áp tay cô vào má anh – Em nhất định không được có mệnh hệ gì…
Ông trọng tài đang đứng trơ ra vì không ai trong trường Gia Âu lên nhận giải, thì ông Âu ra mặt.
_Chào ông, tôi là chủ trường Gia Âu, ông cứ đưa cúp cho tôi được rồi. Xin lỗi ông, thật là bất kính quá!
_Không sao đâu, mà cô bé đó là ai vậy? Làm gì mà ảnh hưởng cả trường thế không biết!
_À, con dâu tương lai của tôi ý mà, không có gì đâu. Ông đi uống nước cho tôi tạ tội có được không?
_Được chứ, được chứ! _Anh xin lỗi, anh xin lỗi. Nếu không phải tại anh bảo em vào thì em đã không xảy ra chuyện.
_Em không sao mà – Đôi môi Tinh Vân trắng bệch – em nói rồi, là em làm quá thôi – rồi cô khẽ hé miệng cười miễn cưỡng
_Ngốc à! – Tinh Kỳ cười xót xa
Ông bác sĩ băng bó xong. Không chờ cô đứng dậy, Tinh Kỳ bế xốc cô lên. Nãy giờ, cả trường như bất động, yên lặng đến đáng sợ. Mọi người đang bao lấy Tinh Vân và Tinh Kỳ vậy mà nãy giờ cứ tưởng chỉ có hai đứa với ông bác sĩ. Câu hỏi lóe lên trong đầu mọi người là Tinh Kỳ yêu Tinh Vân. Chứ nếu không tại sao anh lại lo lắng cho cô ấy đến vậy, giận đến mức hét vào mặt ông bác sĩ. Giờ thì ai mà muốn động đến Tinh Vân thì phải dè chừng Tinh Kỳ trước.
_Anh Tinh Kỳ, em có chuyện muốn nói với anh, ra đây gặp riêng em một lát. Chuyện quan trọng… - Tuệ Châu nghiêm trọng.
Tinh Kỳ đặt Tinh Vân ngồi lên ghế đá rồi bảo ba đứa còn lại canh chừng
_Tinh Kỳ… - Tinh Vân chợt nhớ ra chuyện Tuệ Châu nói ban sáng, muốn níu lấy Tinh Kỳ nhưng không có lý do gì nữa
_Anh đi một chút nhé! – nói rồi anh quay mặt đi luôn
_Em thích anh – Tuệ Châu nói thẳng một cách trắng trợn
_Anh xin lỗi, anh yêu Tinh Vân – Tinh Kỳ nói cũng tàn nhẫn không kém
_Tại sao?
_Anh không biết – Tinh Kỳ trả lời cụt lủn
Tuệ Châu cảm thấy như mình bị xúc phạm, người bạn bấy lâu nay đang quen với Tinh Kỳ mà cô lại không biết. Cô xinh đẹp như vậy, trước giờ làm gì có ai dám chống đối lại chứ. Nước mắt cô chảy ròng, ánh lên vẻ hận thù, cay nghiệt… Tinh Vân. Nói rồi cô lầm lầm lì lì chạy đến chỗ Tinh Vân. Tinh Kỳ thấy vậy bèn chạy theo. Nhưng không kịp ngăn cản. Tuệ Châu tát Tinh Vân hai cái đau điếng. Đến nỗi Gia Vệ, Gia Hoành và Hoàng Vũ đứng ở đấy cũng không ngờ. _Mình xin lỗi! – Tinh Vân lí nhí
_Bỉ ổi! – Cô hét vào mặt Tinh Vân đầy oán giận. Định giáng thêm mấy phát tát nữa nhưng bàn tay Tuệ Châu vừa giơ lên đã bị Tinh Kỳ khóa chặt. Tinh Kỳ đang định đánh lại để trả thù cho người anh yêu thì Tinh Vân đứng lên ngăn lại.
_Đừng anh, cô ấy là bạn em – rồi bám vào cánh tay Tinh Kỳ để đứng vững – mình xin lỗi,… Tuệ Châu. Mình đã định nói với cậu nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu cả!... Mình… - Tinh Kỳ buông tay Tuệ Châu ra để đỡ lấy Tinh Vân.
Tuệ Châu bỏ chạy. Tinh Vân buông tay Tinh Kỳ ra định chạy theo dỗ bạn nhưng chưa gì đã ngã nhào xuống đất. Đầu gối cô bắt đầu ứa máu, cô khóc nhưng không phải khóc vì vết thương mà khóc vì đã mất một người bạn. Tinh Kỳ nhìn thấy xót xa, ôm cô vào lòng.
_Bác đã nói chuyện với ba mẹ cháu rồi, cháu cứ ở đây, đồ đạc cũng đã được mang qua rồi, đừng ngại! – Ông Âu phóng túng nói
_Cháu cảm ơn bác ạ! – Tinh Vân nói, mặt thoáng chút buồn rầu
_Tinh Kỳ, đưa con bé lên phòng đi, rồi ăn cơm trên đó luôn. Ta kêu người chuẩn bị hết rồi! – Ông Âu nháy mắt với con trai
_Dạ - Tinh Kỳ bế Tinh Vân lên phòng
Tinh Vân vừa ngồi xuống giường đã khóc.
_Thôi, ngoan nào! Anh được giải nhất mà sao em cứ khóc hoài thế? Không thưởng cho anh thì thôi, khóc hoài. Anh giận bây giờ - Tinh Kỳ trách móc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...