Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng
- Tinh Vân – tiếng gõ cửa làm cô giật nảy mình.
Cô ra mở cửa.
- Kiến Bằng… - cô không khỏi ngỡ ngàng – sao anh lại ở đây?
- Anh nghe nói Tinh Kỳ…
Anh chưa kịp nói gì cô đã ôm chặt lấy anh.
- Anh nghĩ nó sẽ mong em chăm sóc tốt cho đứa bé trong bụng.
Tinh Vân nhìn anh. Dù lòng cô đầy đau đớn, nhưng anh là một người có khả năng thần giao cách cảm tuyệt vời. Cô tin vào những lời anh nói. Cô chợt nhớ ra là Tinh Kỳ con vẫn còn ở trong bụng. Hóa ra cô không hề cô đơn. Ở một nơi nào đó, cô tin…
- Anh có nghĩ rằng Tinh Kỳ còn sống không? – Tinh Vân nhìn Kiến Bằng không chớp mắt.
- Có, chắc chắn nó còn sống – Kiến Bằng nói chắc nịch. Đây là tất cả những gì cô muốn nghe.
- Cô chủ - giọng cô người làm gấp gáp – ông chủ nói… đã… đã tìm thấy xác cậu Tinh Kỳ rồi ạ.
Tinh Vân và Kiến Bằng bốn mắt nhìn nhau.
Ông Âu không cho cô nhìn thấy xác Tinh Kỳ. Ông sợ làm đứa bé trong bụng cô kinh động. Điều đó càng làm cô thấy tổn thương và xót xa hơn tột cùng. Cô ôm quan tài của anh khóc nức nở, không cho ai được chôn nó xuống. Ông Âu thấy vậy cũng không trách cứ gì, chỉ thấy tội nghiệp cho cô.
- Tinh Vân, em thôi ngay đi! – Kiến Bằng hét vào mặt cô, hai tay anh bấu chặt lấy vai cô.
- Anh nói dối. Anh lừa đảo. Em ghét anh – cô la lên, cố vùng vẫy.
Tuệ Châu nhìn thấy cô như vậy, cũng núp vào vai Hoàng Vũ mà khóc. Gia Vệ, Gia Hoành, Hạ Hy, Á Mỹ chỉ biết đứng nhìn. Trên đời này chỉ có hai người có thể trị nổi cô. Một là Tinh Kỳ, hai là Kiến Bằng. Những người khác biết mình chỉ làm mọi chuyện rối thêm nên không xen vào.
- Nghe anh đây – Kiến Bằng lần này hét to hơn làm cô cứng đơ người ra – Tinh Kỳ chưa chết. Anh không nói dối em. Nó ở đây này! – Anh chỉ vào cái bụng to lớn của cô – Và nếu em cứ tiếp tục như vậy thì sẽ là chính em giết chết Tinh Kỳ…
Anh buông cô ra không thèm ngăn cản nữa. Tinh Vân đứng bất động. Cô nhìn vào cỗ quan tài nằm trước mặt. Đôi mắt đầy đau đớn. Cô thèm muốn được nhìn thấy nụ cười của anh ghê gớm. Nhưng thay vào đó, hình ảnh hai đứa bé cười tươi lại thay thế và đập vào mắt cô. Cô lấy tay xoa lấy bụng mình. Chưa bao giờ cô lại mong muốn hai đứa bé này lại là con trai… như bây giờ. Mắt cô lim dim mơ màng. Cô khụy xuống. Mở mắt ra thì đã thấy mình đang ở trong phòng. Cô vuốt ve tấm ga giường kế bên trống vắng đầy lạnh lẽo. Cô lê dần tay lên chiếc gối Tinh Kỳ rộng và êm ái. Cô vo cái gối lại, ôm trọn vào tay. Cô hít hà cái gối để nhớ lại cái mùi thân quen và dễ chịu của Tinh Kỳ. Chợt thấy có vật gì đó cộm cộm trong gối ngủ của Tinh Kỳ. Cô lần theo mép gối luồn vào trong. Một chiếc chìa khóa nhỏ bằng bạc?! Cô liền đứng lên khỏi giường. Cô đoán chắc đây là một chiếc chìa khóa phòng. Cô chạy khắp nhà, tra khóa vào từng ổ.
“Cạch” – một tiếng động nhỏ vang lên. Một cánh cửa phòng ngủ ở lầu ba bật mở. Cô không tin nổi vào mắt mình nữa… Đó là phòng dành cho em bé. Tinh Kỳ đã lén làm chiếc phòng này cho con ư? Những tia nắng len lỏi qua ô cửa sổ to lớn làm Tinh Vân hơi lóa mắt, nhưng lại làm bật lên hai cái nôi lớn đặt hai bên. Một bên màu xanh, một bên màu hồng. Những con thú nhồi bông to lớn được xếp dọc theo cạnh tường của căn phòng. Có cả những món đồ chơi nhỏ bằng nhựa. Những chiếc chuông gió kêu lên leng keng theo từng bước chân của cô. Tim cô đập rộn lên.
- Tinh Kỳ… - cô kêu tên anh khe khẽ.
Cơn gió thổi qua thật mạnh. Cô ngỡ rằng anh đang hiện về. Một tờ giấy bị cơn gió cuốn bay đi đến chạm vào những ngón chân nhỏ bé của cô. Cô cúi người xuống chậm chạp, lượm tờ giấy nhỏ lên. Trên đó ghi vỏn vẹn mấy dòng nhưng đủ làm cô ứa nước mắt.
“Tinh Vân à, cám ơn em.
Vì đã mang lại cho anh sinh lực.
Vì đã yêu anh.
Vì đã làm vợ của anh.
Và vì đã chịu nhiều đau đớn để sinh cho anh những đứa con thật dễ thương.
Anh yêu em, vợ à!”
Nét bút của Tinh Kỳ dù đã không còn xa lạ gì với cô nữa. Nhưng không hiểu sao, lần này cô thấy nó sao đầy ắp tình cảm. “Em sẽ sống tốt, Tinh Kỳ à. Em sẽ cố gắng chăm sóc con của chúng ta thật tốt!”. Cô áp tờ giấy vào ngực mình. Hai vạt tóc đã ướt đẫm nước mắt. Ôi trời mãi mới đăng ký đc username :'< . Bạn bỏ bên kia luôn rồi à tác giả ? Haiz chắc Tinh Kỳ k chết đâu nhĩ bạn đừng làm mình thất vọng thế chứ :-< Tiếng cửa ầm ầm làm cả nhà đang ăn ngon lành giật nảy mình lên. Một bà lão vội vã chạy ra mở cánh cửa tồi tàn. Mở ra thì bà cùng ông lão muốn hết cả hồn. Một người đầy máu me từ đầu đến chân, không cả thấy mắt mũi đâu. Vết thương nào trên người anh ta cũng bị rách toang. Chưa một vệt máu nào được đủ đông lại cả. Chắc là anh ta đã phải dùng hết sức lực để tới được đây. Cô bé con thấy vậy nhanh nhạy đi sắc ít thuốc. Ông lão lọ mọ thay đồ, coi và rửa giúp anh những vết thương. Những sớ vải vụn được đắp lên người anh nóng ran, rát rạt và tê buốt. Miệng hắn ta luôn miệng lẩm bẩm: “Tinh Vân…”
Mắt anh lim dim mở ra. Anh đang định cử động nhẹ.
- Này, anh chưa khỏe đâu. Đừng vội – Một cô bé nhỏ con chạy đến ngăn anh những đầu ngón tay đang cố gắng động đậy của anh – ông em phải đi tìm cây trong rừng cả đêm để bó lại cho anh đấy. Anh mà nhúc nhích thì những mảnh gỗ nhỏ bé này có thể sẽ bị cong vẹo và mai mốt chân, tay anh đầu cong vẹo như người siêu dẻo luôn á!
Anh bật cười vì cái kiểu nói chuyển này quá giống Tinh Vân. Tinh Vân… cô ấy… Anh chợt nhớ ra là anh đã mất tích hơn cả tuần lễ. Chắc chắn cô vợ nhỏ bé của anh đã lo lắng và khóc rất nhiều. Chỉ cần nghĩ đến hình ảnh cô bé xíu đang ôm cái bụng bắt đầu bự ra ngồi khóc vì anh thì anh chẳng còn thấy vết thương nào thấy đỏ và đau đớn hơn hình ảnh đó.
- Anh ở đây được bao lâu rồi nhóc? – anh cố không đụng đậy nhiều.
- Hơn 3 ngày rồi. Anh mê man mãi. Ông bà em đều đi làm hết. Muốn khỏe thì anh phải chờ đến hơn 1 tuần nữa – Cô nhóc tỏ ra am hiểu.
Tinh Kỳ bật cười vì rõ ràng là quá giống nhau. Nhưng trong lòng anh nhanh chóng dấy lên sự lo lắng. Lý Thập Toàn … Anh nghi ngờ bố anh trong lúc buồn khổ vì anh giao hết mọi quyền hành trong công ty cho hắn. Và còn Tinh Vân, cô ấy đã sắp sinh rồi, chỉ còn 3 tháng nữa. Anh muốn chạy ra khỏi đây kinh khủng. Có khi nào con bé đó thích Tinh Kỳ k . Đừng nhá :-< .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...