Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng

_Sao nhiều thế? – Tinh Vân thỏ thẻ.
_Mấy ngày em không ăn rồi mà còn chê nhiều? – Tinh Kỳ tiếp tục mớm cho cô.
Nhìn cô như một đứa trẻ vậy. Thật đáng yêu quá. Trong vòng tay anh, cô thật yếu đuối, làm anh chỉ muốn che chở cho cô. Chút nữa Tinh Kỳ đã không kiềm được lòng mình.
_Tại sao anh lại quay lại? – cô ngước lên nhìn Tinh Kỳ.
_Còn phải hỏi nữa sao? Để đưa em về làm đám cưới – Tinh Kỳ hôn lên trán cô.
Cô lại bật khóc.
_Này này, sao em cứ khóc hoài thế? – Tinh Kỳ lúng túng lấy bàn tay thô to của anh lau nhẹ những giọt nước mắt nóng hổi – Hôm đấy, ở khách sạn cũng vậy. Tìm chồng thôi mà, có gì xấu hổ đâu mà phải chạy đi?
_Anh ở chung khách sạn với Adrian… - cô hít một hơi sâu để nói rõ ra câu.
Tinh Kỳ nhìn vào mắt cô có thể thấy rõ nỗi đau đớn mà mấy ngày qua cô phải chịu đựng. Anh thấy có cái gì đó làm trái tim mình thắt lại.
_Không, không. Đừng hiểu lầm. Adrian nghe tin anh sắp về nước nên cô ấy tìm lên phòng anh xin lỗi. Chẳng có gì cả! Ngốc à. Anh về Việt Nam để giải thích rõ ràng với ba em rồi còn phát thiệp cưới. Chọn hoa, chọn bánh cưới, chọn nhà hàng… Ôi, thật mệt mỏi! Anh cũng chuẩn bị xong tuần trăng mật của chúng ta luôn rồi! – Tinh Kỳ kể lể.
_Sao anh biết em sẽ đồng ý mà còn đi đặt? Em nhớ hôm trước có dặn Bing Bing là nói với anh em ở với Andrew cả đêm mà! – Tinh Vân ngạc nhiên. Cô đã nín khóc, thay vào đó là nụ cười tươi rói.
_Ừ, có cô ấy nói, còn thêm vào cụm từ em bắt cô ấy nói ở phía trước nữa. Hôn ước mà. Em không đồng ý lấy anh thì Hạ Hy sẽ bị đuổi học. Em nhẫn tâm thế sao? – Tinh Kỳ nháy mắt với cô – Hôm nay phải đón em về Việt Nam mau thôi!
_Khoan,… còn Bing Bing…? Em không nỡ xa cô ấy! – Tinh Vân làm mặt cún con nhìn Tinh Kỳ.
_Anh biết thế nào em cũng nói thế nên đã thu xếp cho cô ấy một chỗ ở trường Âu Long rồi, khỏi lo. Đồng thời, khi cô ấy tốt nghiệp sẽ nhận được một tấm bằng tương đương với việc học ở đây, do ông Hiyaki hỗ trợ. Ông ấy muốn chuộc lỗi cho Adrian nên đã làm thế. Dĩ nhiên là cô ấy đồng ý vì sống bên Việt Nam rẻ hơn bên đây rất nhiều mà… Với lại cô ấy là người Trung Quốc nữa, có thể về nhà bất cứ lúc nào.
_Cảm ơn Tinh Kỳ - Tinh Vân hôn lên má anh.
_Ăn nhanh lên còn lên trực thăng nào! – Tinh Kỳ giục.

Tinh Kỳ lại mới mua về cho Tinh Vân thêm một chồng áo cưới từ các nhà thiết kế nổi tiếng nhất thế giới nữa.
_Sao lại nhiều vậy anh?
_Cô dâu của anh thì nhất định phải hơn người rồi! – Tinh Kỳ nhìn Tinh Vân cười thầm. Anh đè cô xuống giường, dí sát mặt anh vào cổ cô. Anh nhìn cô không chớp mắt.
_Hoàng Vũ về nhà chưa anh? Thôi chết, em quên đi thăm anh ấy rồi! – Tinh Vân hớt hải chuyển chủ đề.
Cô định đẩy Tinh Kỳ ra để cô chạy đi nhưng anh đã kịp siết chặt tay cô lại.
_Giờ em qua là làm phiền họ rồi. Hoàng Vũ với Tuệ Châu vừa mới cưới mà. Đêm tân hôn của họ còn dài lắm – Tinh Kỳ vẫn chưa chịu buông tha.
May mắn thay, cánh cửa phòng Tinh Kỳ bật mở. Tinh Kỳ vội buông cô ra đầy tiếc nuối. Anh vẫn chưa chịu rút kinh nghiệm phải khóa cửa phòng lại. Tinh Vân thở phào nhẹ nhõm.
_Bố, có chuyện gì sao? – Tinh Kỳ hỏi đầy giận dỗi.
Ông Âu nhìn thoáng qua Tinh Vân và Tinh Kỳ cũng đoán được chuyện gì vừa xảy ra.
_Ờ,… ờ… Tinh Vân không được ở chung phòng với con nữa. Ta sẽ chuyển cô bé lên lầu 3 – Ông Âu nói không chớp mắt.
_Nhưng… lầu 3 làm gì có ai ở đâu ạ? Con… sợ ma… - Tinh Vân ấp úng.
_Không được. Con muốn Tinh Vân ở chung phòng với con – Tinh Kỳ ôm khư khư lấy tay cô.
_Không được, không được. Từ nay hai đứa không được gặp nhau nữa! – Ông Âu nói chắc nịch.
_Sao ạ? – Tinh Kỳ la toáng lên như có ai vừa mới đốt cháy con Ferrari mui trần yêu dấu của anh.
_Đó là cấm kỵ! – ông Âu vẫn bình tĩnh.

_Dạ… hay… - cả ông Âu và Tinh Kỳ đều hướng mắt về cô – cho con về nhà con đi ạ!
_Em nói cái gì thế? – Tinh Kỳ gầm lên.
_Được, được… - ông Âu cười hà hà – bây giờ con về luôn đi.
Tinh Vân đứng lên định xách chiếc vali về.
_Không được mà! – Tinh Kỳ ôm chặt lấy cô từ đằng sau – Bố, để lát nữa đi. Hôm nay đằng nào tụi con cũng gặp nhau rồi. Con hứa đến 12h đêm sẽ đưa cô ấy về nhà mà…
_Ừ, làm theo ý con đi – ông Âu đi ra ngoài đóng cửa lại.
Nhìn thấy vậy, Tinh Kỳ lập tức rút tay lại.
_Tinh Kỳ à… - Cô biết là Tinh Kỳ đang giận.
Anh nằm quay lưng lại với cô. Cô đành đi vào thay đồ ngủ rồi bước ra, leo lên giường ôm lấy anh.
_Tinh Kỳ… - cô thỏ thẻ bên tai – anh giận em sao?
Tinh Kỳ vẫn chẳng thèm nói gì với cô.
_Kỳ Kỳ à – cô rúc đầu kẹp giữa vai anh và cổ anh – đừng giận em nữa mà!
Chẳng hiểu sao mỗi lần cô kêu anh bằng cái tên Kỳ Kỳ là lòng anh lại mềm như mới luộc. Đó là một điểm yếu của anh mà chỉ có cô biết và áp dụng. Anh quay lại, nhìn gương mặt tội nghiệp của cô. Anh ôm chặt lấy cô.
_Có biết anh nhớ em lắm không? 5 ngày anh về Việt Nam, em ở Thụy Sĩ. Anh nhớ em phát điên lên được. Vậy mà giờ còn bắt anh chịu đựng thêm sao? – giọng Tinh Kỳ ấm áp khiến cô thật dễ chịu.

_Em biết chứ! – cô rúc vào lòng anh – Nhưng anh chỉ cần chờ thêm 4 ngày nữa thôi. Đến ngày thứ 5, em đã là của anh rồi… - Tinh Kỳ có thể cảm nhận thấy gương mặt cô nóng bừng áp vào ngực anh.
Chỉ cần nghe thấy 4 từ: “Em là của anh” của Tinh Vân. Tinh Kỳ đã quá đỗi hạnh phúc, anh ôm cô vào lòng quên đi sự mong mỏi của 4 ngày sau. Hai người cùng ngủ cho đến 11h đêm. Chiếc đồng hồ báo thức kêu đều đều.
_Em không muốn xa Tinh Kỳ… - Tinh Vân ôm chặt lấy anh.
_Anh cũng vậy, nhưng biết làm sao được… là em nói mà – Tinh Kỳ vuốt ve má cô.
_Tinh Kỳ à… - cô càng ôm chặt hơn – em yêu anh nhiều lắm.
Từ trước đến nay, Tinh Vân rất ít khi nào nói câu này với anh. Điều này càng khiến anh tỉnh táo hơn để chuẩn bị cho những ngày xa nhau sắp tới. Anh buông cô ra, đứng dậy đi thay đồ.
Con Ferrari đậu lại trước nhà Tinh Vân. Hai người nhìn nhau chẳng nói lời nào cả. Tinh Vân mở cửa xe định đi xuống thì bị tay Tinh Kỳ níu lại. Anh ghì sát cô lại, hôn lên môi cô. Nụ hôn kéo dài hơn 10 phút. Tinh Kỳ hôn lên má cô một cái rồi buông cô ra. Môi cô như tan chảy cả vào trong đôi môi anh. Anh ôm siết lấy cô một cái cuối cùng rồi mở cửa xe đi xuống lấy vali cho cô. Anh đỡ cô đến tận thềm nhà mới chịu đi ra lại. Cô ôm anh thật chặt lại từ đằng sau.
_Ngốc à, em vào nhà đi. Nhớ anh thì cứ nhắn tin cho anh. Dù có bận bịu gì anh vẫn sẽ hồi âm nhiệt tình. – Anh gỡ đôi bàn tay của cô ra, xoay người lại ôm lấy cô – Anh cũng yêu em nhiều lắm! – Anh nói nhỏ vào tai cô và quay mặt đi, leo lên con Ferrari phóng thẳng về nhà, không dám quay đầu lại.
_Chị Tinh Vân – Hạ Hy vừa thấy cô vội ôm chầm lấy cô khi cô vừa bước vào nhà – em nhớ chị quá đi! Mọi người đều nhớ chị. Hôm nay em ngủ với chị nhé!
_Ừ, em lên lầu đi
_Đây, em xách lên cho chị
Cô bé xách lên trước. Cái điệu bộ của nó làm Tinh Vân bật cười.
Ngày thứ 1 qua đi đều đều.
Ngày thứ 2 cũng như vậy.
Ngày thứ 3 thì cả đám con gái kéo qua nhà cô chơi.
_Đây là quà cưới của em – Hạ Hy đưa ra một cái hộp nhỏ.
_Là gì vậy? – Tinh Vân nhìn cái hộp đầy tò mò.
_Chị mở ra đi! – Hạ Hy thúc.

Đó là một bộ đồ bơi màu xanh biển rất hở hang. Cô bé có vẻ như được Tinh Kỳ tiết lộ sẽ đi tuần trăng mật ở đâu rồi.
_Em biết đi chị với anh Tinh Kỳ đi đâu à? Nói cho chị biết đi – Tinh Vân nài.
_Không được đâu! Anh Tinh Kỳ không cho em hé môi
Cả đám nhìn nhau bó tay. Đúng là Tinh Kỳ, ai anh cũng có thể khiến cho tuân theo răm rắp.
_Đây là quà của mình – Tuệ Châu đưa cái hộp quà còn bé hơn của Hạ Hy.
Cả đám cùng mở ra. Là… bộ nội y cũng màu xanh biển.
_Cám ơn cậu nhiều nhé! – Tinh Vân thì thầm – Nhưng sao cậu biết size của mình mà lựa thế?
_Anh Tinh Kỳ tiết lộ đấy – Tuệ Châu cười toe.
Hình như ai cũng đều bị Tinh Kỳ mua chuộc hết.
_Mà xin lỗi cậu nhé, tiệc cưới của cậu và Hoàng Vũ. Mình đã không đến dự - Tinh Vân cúi gằm mặt đầy ăn năn.
_Có tổ chức đâu mà dự - Tuệ Châu nói thẳng ra.
_Sao? Anh Hoàng Vũ … không tổ chức cho cậu à? – Cô hớt hải.
_Không, là mình không muốn. Có nhau là được rồi. Có đám cưới hay không thì cũng chỉ là hình thức thôi mà. Mình không quan trọng chuyện đó! – Tuệ Châu phẩy tay.
Tinh Vân thở phào, tưởng Hoàng Vũ vô trách nhiệm với Tuệ Châu. Cô liếc nhìn qua hộp quà cuối cùng của Á Mỹ. To đùng!!
_Tivi trong đó sao chị? – Hạ Hy lắp bắp.
_Không phải.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui