Cô giật bắn mình vì có người nói trúng tim đen nhưng vẫn giả vờ không nghe thấy gì vì biết khả năng nói dối của mình yếu kém.
_Joce à, em là… - Andrew như đoán được ra.
Lúc này cô mới nhìn lên thẳng Andrew. Đôi mắt to tròn đen láy của cô trong một giây phút nào đó đã làm Andrew mê mệt.
_À không, chắc tôi nhầm. Tôi cứ thấy em giống cô vợ chưa cưới của Shane – Andrew cố tình nói ngoáy để xem phản ứng của cô.
Chiếc muỗng nhỏ trên tay cô bỗng nhiên rơi ra chạm vào thành cốc nghe rõ thành tiếng.
_Joce à, nếu em đồng ý làm bạn gái của tôi. Tôi hứa sẽ không nói ra – Andrew đe dọa cô, nhếch một bên mép cười.
_Không – cô nói nhẹ bẫng không cần suy nghĩ nhiều, đứng dậy và đi khỏi quán mặc kệ Andrew đang ngồi ở đó.
Andrew lại một lần nữa thấy choáng ngợp vì hành động này của cô. Bản tính hiếu thắng của anh lại trỗi dậy. Chưa ai dám chống đối anh bao giờ. Điều đó lại càng khiến anh bám riết lấy cô.
_Tôi dẫn em đi ăn, chắc em đói rồi! – Andrew nhanh nhạy.
Tinh Vân không biết có nên cho anh chàng cố chấp này một cơ hội hay không. Cô bây giờ quá chán nản với Tinh Kỳ quá nhiều cô gái vây quanh. Andrew chở cô đến một nhà hàng Ý hạng sang ở thành phố Berne này.
_Em cám ơn anh – Tinh Vân lí nhí trong miệng.
_Không sao mà – Andrew dắt cô vào trong.
Tinh Kỳ phóng xe như điên trên những con đường lớn của phố Berne. Anh đã hỏi Bing Bing cô về ký túc xá chưa. Bing Bing nói cô chưa về. Trong lòng anh, anh biết chắc cô bây giờ đang ở bên Andrew. Điều đó làm anh cảm thấy khó chịu. Biết thế anh đã gắn luôn một con chíp định vị vào cái váy Armani của cô. Tay anh liên tục vỗ vào cái vô lăng. Lòng anh bứt rứt không yên. Anh chỉ muốn mau chạy đến tách cô và Andrew ra. Nhưng anh đã không tìm thấy cô. Anh trở về mà cứ đi qua đi lại trong phòng khách sạn mãi, đứng ngồi không yên. Chỉ còn 12 ngày nữa.
_Joce à, Shane tìm cậu dữ lắm đó – Bing Bing vừa thấy cô về liền than thở và rút điện thoại ra bấm.
_Cậu làm gì vậy? – Cô nhìn vào cái điện thoại của Bing Bing.
_Nhắn tin cho Shane. Anh ấy bảo cậu về đến ký túc xá thì nhắn ngay cho anh – Bing Bing khai báo thật thà.
Cô liền chộp lấy cái điện thoại từ tay Bing Bing.
_Cậu không được nhắn. Sáng hôm sau anh ấy hỏi. Cậu cứ nói rằng mình đi suốt đêm với Andrew chưa về! – Cô hậm hực.
_Đừng vậy chứ, tội nghiệp Shane lắm. Cậu ấy rất lo lắng cho cậu đấy, Joce à! – Bing Bing nói đỡ cho Tinh Kỳ.
_Cậu mà không nói vậy. Mình sẽ không thèm nói chuyện với cậu nữa – Tinh Vân thay đồ và trèo lên giường ngủ.
_Vừa nãy, … hình như Shane trông rất buồn. Anh ấy nói rằng anh ấy rất muốn cưới cậu – Bing Bing không chịu thua năn nỉ.
Tinh Vân nằm quay lưng lại phía Bing Bing, không nói gì cả. Bing Bing cũng đành bó tay với cô bạn của mình, nhắn cho Tinh Kỳ đúng như những gì cô nói ban nãy.
Cả ngày hôm sau, cô không thấy bóng dáng Tinh Kỳ, trong lòng có chút buồn bã. Mãi đến tối, mới có một tin nhắn đến: “Mai anh về Việt Nam.” Một tin nhắn ngắn cũn cỡn. Cô ôm gọn con Kỳ Kỳ vào lòng. Nó như cảm nhận được điều gì đó. Hai tai nó cụp xuống, đôi mắt nó mở to long lanh nhìn cô như sắp khóc. Bing Bing nhìn thấy cô như vậy, không nói gì cả.
Sáng sớm, cô cứ dắt con Kỳ Kỳ đi loanh quanh mãi trong khuôn viên ký túc xá. Lòng cô ngổn ngang như đống tơ vò. Tinh Kỳ về nước, vậy là anh đã từ bỏ cô, từ bỏ luôn chuyện cưới xin. Chợt, theo một bản năng nào đó. Cô ẵm cục bông về phòng ký túc xá. Lập tức đến những khách sạn cao cấp nhất của phố Berne tìm Tinh Kỳ.
Khách sạn Bellevue Pallace
Tinh Vân ùa vào hỏi ngay cô tiếp tân.
_Có ai tên là Shane đặt phòng ở đây không ạ?
Cô tiếp tân đang nghe điện thoại, ra hiệu cho cô chờ một chút. Cô thấp thỏm hết nhón chân rồi lại nhón gót. Mắt đăm đăm nhìn về phía chiếc cầu thang máy đang nhảy số, cầu cho anh vẫn chưa kịp đi. Nếu anh xuống dưới, ngay lập tức cô sẽ nhận diện anh và ngăn anh lại. Con số điện tử phía trên không nhảy nữa. Tiếng kíng coong vang lên. Cửa thang máy bật mở. Mắt cô sáng rực rỡ khi thấy gương mặt Tinh Kỳ bắt đầu hé lộ. Cô giơ tay lên vẫy anh. Cô cất tiếng gọi:
_Tinh… - Âm thanh đó như bị chặt đứt đi ngay khi cô nhìn thấy Adrian đi ngay phía sau Tinh Kỳ.
Cô lập tức rụt tay xuống. Họ đang tiến về phía cô. Theo phản xạ, cô vội lấy tay kéo chiếc mũ áo khoác lên che đầu mình. Tinh Kỳ đang tiến sát đến gần cô. Cô có thể nghe rõ tiếng anh thở ở sau lưng cô. Cô tiếp tân chợt cúp điện thoại xuống, quay qua nhìn cô.
_Vừa nãy cô nói cô tìm anh Shane ạ? – cô ta lễ phép đáp lại.
Tinh Kỳ vừa nghe thấy tên anh liền đứng lại, Adrian cũng đứng lại theo. Sau đó thấy cô tiếp tân lục lọi cuốn sổ ghi chép. Cô nuốt nước miếng cái ực. Tinh Kỳ nhìn vào quầy lễ tân một lúc. Anh nghĩ là anh đã nghe nhầm, đang định bước đi thì cô tiếp tân lại ngó lên nhìn cô.
_Vâng, anh ấy ở phòng vip 505 – xong cô tiếp tân lại nhìn qua – Anh ấy đây nè – Cô tiếp tân khẽ lắc tay cô.
[/b]Tinh Kỳ bắt đầu nhìn cô đầy dò xét. Cô gỡ tay cô tiếp tân ra rồi chạy thật nhanh ra khỏi khách sạn. Tốc độ làm chiếc mũ cô rơi xuống lưng.
_Tinh Vân – Tinh Kỳ nhận ra cô, liền chạy vội theo.
Nhưng tất cả đều đã là quá muộn.
Bing Bing nhìn cô bạn mình khóc, hai mắt đỏ hoe mà mình không làm được gì ngoài chuyện đi mua khăn giấy. Cô cảm thấy mình thật vô dụng. Nghe Tinh Vân kể, cô mới biết là mình đã nhìn nhầm người, cứ tưởng Âu Tinh Kỳ là người tốt, còn nói tốt, còn bênh hắn trước mặt Tinh Vân. Con người đó thật là xấu xa quá!
Tinh Vân giờ đã tận mắt chứng kiến. Hóa ra khi không có cô, Tinh Kỳ luôn tìm đến bên Adrian. Có thể hai người họ còn thuê phòng ở chung luôn. Hai bọn họ tính qua đây đi chơi riêng nhưng tình cờ gặp được cô. Vậy mà cô cứ tưởng Tinh Kỳ qua đây để tìm cô…
5 ngày trôi qua, cô luôn trông ngóng bóng dáng Tinh Kỳ đến giải thích mà chẳng thấy đâu. Chắc anh ấy đã về Việt Nam với Adrian rồi. Nghĩ đến đây, cô chỉ muốn khóc. Nằm trên giường quằn quại suốt mấy ngày nay, không ăn một miếng nào. Bing Bing đi đâu mà khuya vậy rồi vẫn chưa về. Cô đành lồm cồm bò dậy đi kiếm cô bạn. Ngó đồng hồ đã 12h đêm. Cô loạng choạng đi vào cái thang máy ký túc xá vắng teo. Mấy ngày không ăn thôi mà cô cảm thấy mình chẳng còn sức lực nào để làm việc gì cả.
Cô cảm thấy người mình như đang bay trên trời. Lơ lửng, lơ lửng. Đầu óc cô quay mòng mòng. Hơi thở cô bắt đầu gấp gáp. Chỉ còn nghe thấy âm thanh vang vang bên tai
_Tinh Vân… Tinh Vân…!
Khi cô mở mắt dậy thì trời đã sáng, cô đang nằm trên giường.
_Bing Bing?
_Em dậy rồi à? – Một giọng nói quen thuộc vang lên.
Nhưng đầu cô đang đau như búa bổ, chẳng phân biệt được ai vào ai.
_Đây, ăn tí cháo đi! – giọng nói đó vẫn văng vẳng bên tai.
Một thứ nong nóng mềm mềm tan đều vào miệng cô.
_Mặn quá! – cô kêu lên.
Tên đó vội chạy đi lấy nước lọc cho cô.
_Xin lỗi đây là lần đầu tiên anh nấu ăn.
Cô cố ăn được thêm 5 muỗng nữa, đầu óc mới tỉnh táo được một chút. Bắt đầu nhìn rõ được mọi vật.
_Thế nào? Đỡ hơn chưa? – cô bây giờ mới nhìn rõ được mặt hắn.
_ Tinh Kỳ? – cô mấp máy môi. Cô giờ mới nhớ ra mọi chuyện, vội xô anh ra – Anh ra đi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa. Đi ra đi mà!
Nói là xô nhưng thực ra cô chẳng đủ sức để cầm được thứ gì thì sức đâu mà xô đẩy. Tinh Kỳ nắm lấy hai bàn tay yếu ớt của cô, áp chúng vào nhau.
_Ngốc à, em xô kiểu gì thế? Không có anh, không chịu ăn uống gì cả sao? Em yêu anh như thế à? – Tinh Kỳ vén những lọn tóc xõa xuống mặt cô.
_Ai nói với anh vậy chứ? Tôi không yêu anh – cô vẫy vùng nhưng không ra khỏi. Chút sức lực cuối cùng cạn kiệt, cô lại ngã lăn xuống giường. Nước mắt cô buồn bã rơi.
_Này, mau ăn lấy sức đi – Tinh Kỳ cố đút muỗng cháo vào miệng cô.
Cô đành ăn trong làn nước mắt vì biết không đủ sức để đuổi anh ra ngoài. Anh đỡ cô ngồi dậy, tựa đầu cô vào vai anh. Một tay anh vòng qua người cô cầm tô cháo. Tay còn lại liên tục thổi và đút cho cô ăn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...