Thụy Sĩ
_Bing Bing à, mình xin lỗi… Mình đã định kể với cậu – cô cố lay cô bạn to lớn của mình xuống giường.
_Mình không sao đâu mà. Mình … đã quen với việc bị người khác coi thường và không tin tưởng rồi! – Bing Bing ôm con gấu bông quay ra chỗ khác.
_Thôi mà, … đi đi. Tụi mình đi ra tiệm đồ ăn Trung Quốc ở trung tâm thủ đô ăn. Mình bao mà!
Bing Bing nghe thấy đồ ăn thì mắt sáng rực rỡ, vội vàng thay đồ quên luôn cả cơn giận. Tinh Vân nhìn vậy chỉ biết cười.
_Joce à, cậu thật là sướng! Một đại thiếu gia như cậu ta, có mà mua cả một đất nước còn được nữa. Cậu mà lấy hắn thế nào cũng sẽ được cung phụng như một bà hoàng – Bing Bing tung tăng như một đứa trẻ.
_Cậu mà là mình… Cậu sẽ không nghĩ vậy đâu… - Tinh Vân nắm tay Bing Bing lại. Cảnh Bing Bing nhảy nhót xung quanh làm cô nhức đầu. Chợt cô dừng lại và quay đi.
_Ơ, Joce, đi đâu vậy? – Bing Bing la toáng lên làm cái người cô muốn tránh phát hiện ra cô.
_Bing Bing, cậu thật là… - Tinh Vân quay qua trách nhỏ Bing Bing.
_Joce, em cũng ở đây à? – Andrew, lại là Andrew.
_Hoàng Uyển Tinh Vân… - Adrian khoanh tay trước ngực chặn đứng.
_Xin lỗi, tôi không quen cô – Tinh Vân cầm tay Bing Bing chạy thẳng, mặc cho người Bing Bing đâm thẳng vào Adrian.
Bàn tay đầy móng vuốt của Adrian bấu chặt lấy Bing Bing mũm mĩm đang tẫn tò phía sau.
_Cô định đi đâu?
_A…a đau – Tay của Bing Bing đỏ rần như sắp chảy máu.
_Bỏ tay cô ra – Tinh Vân buông tay kia của Bing Bing, dùng cả hai bàn tay gỡ những ngón tay đang bấu mạnh.
Adrian dùng tay kia xô Tinh Vân ngã nhào xuống đất.
_Không có Tinh Kỳ, xem cô làm gì được. Con đàn bà yếu đuối – Adrian quắc mắt nhìn Tinh Vân.
_Joce… Adrian, mau buông tay ra – Andrew ra lệnh cho cô ta trong lúc đỡ Tinh Vân đứng dậy.
_Anh … - Adrian đành ngậm ngùi quăng cánh tay của Bing Bing ra – mày thật là giỏi quyến rũ đàn ông đấy! – Adrian vẫn không chịu thua.
_Bing Bing, chúng ta đi – Tinh Vân không muốn gây chiến, đúng là không có Tinh Kỳ, cô chẳng làm được gì cả.
_Hoàng Uyển Tinh Vân, mày chính là vật cản của Tinh Kỳ - Cô ta la lên – Tinh Kỳ đã vào khách sạn với tao đấy! Mày làm gì được nào. Chứng tỏ tao giỏi hơn mày đúng không…
Andrew đã kịp bịt miệng Adrian lại trước khi Tinh Vân không chịu được nữa và quay lại phản pháo. Đi được một khúc, cô quay lại nhìn Bing Bing.
_Cậu có sao không? – Tinh Vân hạ gối xuống, vạch cổ áo của Bing Bing lên xem. Cổ tay đỏ ửng những vết lằn – Mình xin lỗi…
_Ngốc quá! Mình không sao – Bing Bing phẩy tay – Có phải vì cô ta mà cậu với anh chàng trên tivi mới…
_Ừ - Tinh Vân thở hắt ra – thôi mình đi ăn. Đừng nói chuyện đó nữa!
Hai đứa lại tung tẩy đi ăn. Khi về đến ký túc xá, cả hai đều đã mệt lừ, nằm lăn ra ngủ. Bỗng, có tiếng gõ cửa.
_Joce à, cậu ra mở cửa đi… - Bing Bing mắt nhắm mắt mở lay cô dậy – Joce… Joce… Joce…
_Ừ, chờ mình tí … - Tinh Vân ngáp ngắn ngáp dài.
_Ra đây… - Tinh Vân mở cửa ra. Tay cô vẫn đang dụi dụi mắt vì mới bị đánh thức.
Bỗng, một bàn tay ôm chầm lấy người cô. Bàn tay mạnh mẽ của hắn không để cô thoát, đẩy cô vào phòng và đóng cửa lại.
_A… a… ăn cướp! – Tinh Vân la ầm lên.
Nhưng định la tiếp thì đã có một thứ gì đầy hơi ấm áp lấy môi cô. Hắn đã đè ngửa cô nằm trên sàn. Đôi môi hắn thật là ngọt ngào và quen thuộc.
Bing Bing thấy có tiếng la và tiếng ngã. Cô vội với tay mở đèn, đeo lại mắt kính. Làm hắn ta nhổm dậy, buông Tinh Vân ra.
_Ai vậy? – Bing Bing rời khỏi giường – Andrew à?
Lúc này cô mới mở mắt, nhìn rõ mặt của con người đó.
_Tinh… Kỳ… - cô lắp bắp trong miệng, lúng túng nhìn anh. Niềm đau mà bấy lâu nay cô chịu đựng như muốn bung ra hết.
_A… đây là anh chàng trên tivi – Bing Bing la lên ầm ĩ – Anh là chồng chưa cưới của Joce à? Anh tên gì?
_À, tôi tên là… Tên tiếng anh của tôi là Shane – Tinh Kỳ chuyển qua nói tiếng anh, đưa tay ra bắt chào Bing Bing – Ai là Andrew vậy? Ngày nào, anh ta cũng mò qua đây chơi với Joce vào giờ này sao?
_Không, nhưng anh ta theo đuổi Joce rất quyết liệt. Chào anh, tôi là Bing Bing – Bing Bing cười toe toét.
_Chào cô… - Tinh Kỳ nói rồi quay qua nhìn Tinh Vân. Cô đang úp mặt xuống đầu gối khóc từ lúc nào.
_Joce à, cậu sao vậy? – Bing Bing lật đật chạy xuống hỏi.
Cô không trả lời gì cả. Tinh Kỳ ôm lấy cô. Cô vùng vẫy, không ăn thua. Tinh Kỳ đã khóa chặt người cô trong vòng tay anh.
_Anh xin lỗi, em hiểu lầm rồi. Anh với Adrian chẳng có gì cả…
Tinh Vân vẫn chẳng nói gì, chỉ còn nghe thấy tiếng khóc và nấc của cô. Cô đấm vào vai anh, ôm ngực khóc to hơn.
_Anh nói thật đấy, Adrian bịa chuyện. Anh và cô ta không đi khách sạn. Lúc đó, anh bận họp, để điện thoại trên bàn. Cô ta đi vào thấy em gọi và bắt máy. Anh… thật sự không biết gì cả.
Tinh Vân vẫn không chịu nói lấy nửa lời, thút thít mãi trên tay anh cho đến khi thiếp đi luôn. Tinh Kỳ bế cô lên giường nằm với Bing Bing.
_Khi nào cô ấy tỉnh thì nói giúp tôi với cô ấy nhé! – Tinh Kỳ nói với Bing Bing.
_Anh yên tâm. – Bing Bing chắc nịch.
Tinh Kỳ cảm ơn Bing Bing và đi về khách sạn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...