Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng

Ông Âu nghe vậy cũng đành bó tay. Bình thường khi nó bướng chỉ cần kêu Tinh Vân dỗ nó một chút là nó nghe ngay. Vậy mà… Tinh Kỳ là đứa con trai duy nhất của ông. Nhìn nó nhịn đói mấy ngày liền như vậy, ông cũng xót lắm. Đành chiều nó vậy.
_Được rồi Tinh Vân. Cháu ra ăn trước đi! Để bác bàn việc với ba cháu một chút đã… - Ông Âu thở dài đứng dậy rồi ra khỏi bàn.
Sau một hồi năn nỉ. Cuối cùng, ông cũng lấy được chữ ký trên tờ hôn ước…
Tinh Kỳ đã ngất đi nằm lăn ra trên sàn đất. Tinh Vân hốt hoảng chạy xuống lo anh có chuyện gì. Chiếc trán Tinh Kỳ nóng hổi. Tinh Vân hớt hải quàng tay anh qua vai rồi đỡ anh lên lầu. Đặt anh nằm xuống giường cô. Cô cởi đồ ướt của anh ra rồi mang ra ngoài giặt và phơi. Lấy chăn đắp cho anh và đặt lên trán anh một chiếc khăn lạnh.
Sáng hôm sau khi Tinh Kỳ tỉnh lại thì Tinh Vân đã biến mất.
_Hạ Hy, Tinh Vân đi lâu chưa? – anh mặc vội đống quần áo đã giặt và phơi khô để trên giường chạy vội xuống.
_Nguyên đêm qua chị Tinh Vân ở lại bệnh viện với anh Hoàng Vũ. Cách đây 5 tiếng thì ba em có đi đưa chị ấy ra sân bay rồi…
_Em có biết Tinh Vân đi nước nào không? Nói cho anh biết – Tinh Kỳ nắm lấy tay Hạ Hy, ánh mắt đầy khẩn cầu.
_Không… em xin lỗi… nhưng em không biết. Em cũng chắc là chị ấy cũng không biết mình đi đâu. Mãi đến lúc ra sân bay. Ba em… không cho ai biết cả! – Hạ Hy nhìn Tinh Kỳ với ánh mắt đầy thông cảm.
Tinh Kỳ ngẩn người ra một lúc, hai tay anh ôm lấy trán, xước lên đám tóc bù xù đầy bất lực.
_Vậy… em cho anh biết được không? Đêm qua chuyện gì đã xảy ra? Sao bác Hoàng lại tức giận với anh như thế?

_Đêm qua anh làm gì, mọi người trong nhà đều biết cả… Anh bị vậy là đáng – Hạ Hy quay mặt đi.
Tinh Kỳ đã kịp chộp được cánh tay cô.
_Anh không hiểu… Hôm qua, anh ngồi trong phòng họp từ 3h đến tận 6h chiều mà. Vừa về đến phòng nghe bố anh gọi điện thông báo bác Hoàng hủy hôn, Tinh Vân đi du học. Anh đã luýnh quýnh chạy sang đây. Còn chưa kịp thở - Tinh Kỳ nhìn Hạ Hy với ánh mắt chân thật nhất.
Hạ Hy nhìn Tinh Kỳ đầy ngạc nhiên:
_Tinh Vân gọi điện cho anh thì nghe tiếng Adrian bắt máy… Cô ta… nói… anh đang ở trong phòng khách sạn với cô ta. Tinh Vân hỏi em rằng ông Hiyaki về nước chưa? Em bảo là… về lâu lắm rồi… - Hạ Hy nhìn Tinh Kỳ đầy tội lỗi – mọi người đã hiểu nhầm anh…
Tinh Kỳ ôm đầu. Tinh Vân sao lại cả tin đến thế? Bị đánh lừa chỉ vì một cú điện thoại… Cô thật ngốc nghếch. Anh rút điện thoại ra gọi cho Tinh Vân thì đã không liên lạc được. Anh tiếp đến lại gọi cho ông Hiyaki.
_Alô, Tinh Kỳ à? Anh gọi cho tôi có chuyện gì?
_Thưa ông, tiểu thư Adrian…
_Sao con bé làm sao?
_Đã đủ lông đủ cánh rồi ạ. Tiểu thư quả thật là một người tài năng và tôi nghĩ có thể kết thúc khóa nâng đỡ và hoàn thiện của tôi tại đây!

Tinh Kỳ cúp máy. Anh định chạy ra xe nhưng chưa đi được vài bước thì đã khụy xuống.
Ký túc xá Thụy Sĩ, 5 ngày sau
_Joce à, lại đây xem cái này này. Anh ta thật đẹp trai quá phải không? – Bing Bing tíu tít dán mắt vào màn hình tivi.
_Cậu có giỏi thì lại đây nấu ăn giúp mình đi. Sao cứ suốt ngày tivi với vi tính không thế? – Cô nhoài ra phía cô bạn cứ nhìn nhìn rồi cười cười.
_Cậu nói cứ như mẹ mình ấy. Ra đây coi chút đi. Thật sự là rất đẹp trai! – Bing Bing vẫn không chịu rời mắt khỏi màn hình.
Cô bó tay với cô bạn của mình đành phải cởi tạp đề ra ngồi coi chung. Cô ngồi xuống, giật lấy cái bỏng ngô trên tay cô bạn. Trên kênh CNN đang làm một cuộc phỏng vấn trực tiếp về thiên tài trẻ tuổi của châu Á. Máy quay vừa đưa về một anh chàng điển trai, Bing Bing lập tức la lên:
_Anh ấy đấy! – Bing Bing đập tay cô làm mắt cô phải hướng lên màn hình.
Cô chết sững.
_Nghe nói anh sắp cưới vợ rồi phải không? Hai người hiện giờ sao rồi. Vẫn tốt đẹp chứ? Tôi cá cô ấy lấy được anh chắc phải rất hạnh phúc – Cô dẫn chương trình nói bằng một giọng tiếng anh rất mẫu mực.
_Buồn quá, anh ấy có vợ rồi sao? – Bing Bing mặt xìu xuống như cái bánh tráng nhúng nước.

_Vâng, có lẽ vậy. Chúng tôi đang cãi nhau. Tôi hi vọng là cô ấy sẽ về sớm để kịp hôn lễ của chúng tôi – Tinh Kỳ nói tiếng anh như người bản địa.
_Ồ, thật đáng tiếc! Cô gái nào lại từ chối anh vậy? À, tôi nhớ rồi. Cách đây mấy ngày, tạp chí ELLE có đăng hình của cô ấy – cô dẫn chương trình tóc vàng hoe nói kèm theo một bức ảnh được phóng to lên màn hình tivi. Cô như chết sững.
_Joce à… Sao… sao… lại giống cậu thế? – Bing Bing nhìn bức ảnh rồi quay qua nhìn cô ngỡ ngàng.
_Mình… mình… - Cô không biết nói dối.
_Không phải, do cô ấy có chút hiểu lầm gì đó. Tôi hi vọng sẽ kiếm được cô ấy để giải thích cho cô ấy chịu quay trở về với tôi! – Tinh Kỳ nhìn vào màn hình như thể đang nói với cô vậy.
_Nghe nói anh và cô ấy là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Anh lại là hình tượng lý tưởng mà rất nhiều cô gái đang tìm kiếm. Thật là đáng ngưỡng mộ! Thôi chúng ta chuyển chủ đề… - Chiếc tivi lập tức bị tắt đi.
_Joce… - Bing Bing gọi cô lại nhưng không kịp. Cô đã kịp phóng ra ngoài trước khi bị tra hỏi bởi hàng ngàn câu hỏi của Bing Bing.
Cô đang cố gắng điều hòa nhịp tim mình lại. Mỗi lần nhìn thấy anh, cô lại như vậy. Tim cô lại loạn nhịp. Thấy anh vẫn sống tốt. Cô rất vui kèm theo một nỗi buồn không tên. Cô cứ nghĩ không có cô chắc anh sẽ đau đớn lắm. Vậy mà không phải vậy. Cô vừa đi vừa ngắm cảnh vật của công viên ký túc xá xanh rì. Anh nói hiểu lầm, có phải đang nói đến chuyện của anh và Adrian. Là hiểu lầm?....
Cô đang lan man trong đống suy nghĩ, đang sắp tìm ra câu trả lời cho câu nói vừa nãy của Tinh Kỳ thì một bàn tay kéo mạnh lấy cánh tay cô lại làm cô giật bắn mình.
_Andrew! – cô nói giọng đầy trách móc.
_Sao nào? Em dám làm gì anh? Anh đã nói anh sẽ theo đuổi em đến cùng cơ mà. Em nên lúc nào cũng ở trong thế phòng thủ đi chứ! – Andrew nhìn cô bé toe toét cười.
_Em nói rồi mà. Em yêu người khác! Không yêu anh – Tinh Vân tạt một gáo nước lạnh vào mặt Andrew cho anh tỉnh.

_Em thật là nhẫn tâm. Tài hóa trang cũng thật là kém cỏi! Em tưởng em có thể che giấu em là vợ chưa cưới của Âu Tinh Kỳ được bao lâu? Ai trong trường này cũng biết. Nhưng vì anh thích em, không muốn Tinh Kỳ biết em đang ở đây nên mới bịt miệng họ lại – Andrew nhìn Tinh Vân đầy đau đớn, anh cầm tay cô đặt lên ngực anh. Hành động đó làm cô ngượng ngùng rút tay lại.
_Andrew, … em rất biết ơn anh… và… em xin lỗi. Em không thể yêu anh trai của người đã cướp mất người em yêu. Điều đó làm em… ghê tởm chính mình! – Tinh Vân rụt rè nhìn xuống đất, né ánh mắt đầy chân thành của Andrew.
_Đó là Adrian, không phải anh. Làm ơn đi! Anh là vô tội… - Andrew cưỡng ôm cô ngay giữa công viên ký túc xá. Ai đời một giáo sư như anh lại ôm cô học trò như vậy.
_Đừng mà Andrew! – một lần nữa, cô đạp chân Andrew một cái đau điếng làm Andrew phải buông cô ra khỏi vòng tay anh. Andrew khác Tinh Kỳ ở chỗ anh không cưỡng chế được cô – em xin lỗi! – cô chạy đi nhanh khỏi anh.
Việt Nam
Tinh Kỳ ngán ngẩm sau buổi phỏng vấn. Anh cầm tấm hình Tinh Vân cười tươi như hoa trên bàn lên ngắm nghía rồi chán nản úp nó xuống. Còn 15 ngày nữa. Anh vẫn chưa tìm thấy cô. Anh cảm thấy đấy mệt mỏi. Thời gian sao trôi đi nhanh quá! ¼ thời hạn đã trôi qua mà anh vẫn giống như đang quay về vạch xuất phát. Cô phóng viên vừa nãy đột nhiên nhắc đến Tinh Vân làm lòng anh đau nhói. Anh nhớ cô, chỉ 5 ngày thôi mà nỗi nhớ da diết kinh khủng. Nó thậm chí đã ăn sâu vào trong tiềm thức và giấc mơ hằng đêm của anh.
Anh mở máy tính bắt đầu công việc để bắt đầu quên những nỗi nhớ về cô. Tên thư ký mới của anh mới vào làm thay Adrian thật kém cỏi. Anh cần bản báo cáo thì anh ta vứt lung tung trong ổ chứa làm anh toàn phải tự mò. Và thông thường khi không mò được, anh sẽ lôi anh ta về bắt anh ta lấy nó ra. Nhưng bây giờ anh ta đang đi tiếp khách, không có mặt trong công ty. Thôi kệ, anh tự mò vậy. Chợt một cái file đập vào mắt anh. Tập tin của con chíp định vị anh gắn vào đống đồ của Tinh Vân ngày trước. Cô vẫn chẳng hay biết gì. Và biết đâu, nó vẫn còn ở trong đống quần áo của cô. Anh vội mở phần mềm đó ra. Từ kết nối của chiếc máy tính của anh truyền lên trên vệ tinh rồi từ vệ tinh truyền lại tín hiệu áy tính.
Tín hiệu là một dấu chấm xanh nằm trên màn hình. Nó phát ra từ một ký túc xá của đại học SEU ở Thụy Sĩ. Tinh Kỳ như lấy được niềm tin và hi vọng. Anh gọi điện đặt khách sạn loại 5 sao. Anh mau chóng về nhà chuẩn bị hành lý. Chưa đầy 1 tiếng sau, một chiếc trực thăng đã đáp xuống khuôn viên sau của biệt thự. Anh nhanh chóng leo lên.
_Đi đâu thưa cậu chủ?
_Đi Berne.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui