Hoàng Tử Da Ngăm và Công Chúa Dịu Dàng

Tối 9h, cả bọn mới lết về đến nhà. Tinh Kỳ tắm xong, đến lượt Tinh Vân tắm. Hạ Hy ngủ chung với Tuệ Châu và Á Mỹ. Tinh Vân vừa bước ra đến giường thì đã bị Tinh Kỳ kéo sát vào người, tay anh vòng qua ôm lấy eo Tinh Vân qua cái váy ngủ mỏng bằng lụa.
_Cái gối này, anh vẫn còn giữ sao?
_Ừ, gối em làm cho anh mà, anh không giữ nó bên người suốt ngày thì thôi. Sao nỡ vứt đi chứ?
Tinh Vân quay người lại ặt cô đối diện mặt anh, tay cô vòng qua cổ anh
_Nói thật đi, anh yêu em từ bao giờ chứ?
_Anh yêu em từ lúc em mới chào đời – Tinh Kỳ dùng tay đẩy cô sát vào người mình
_Anh nói dối – Tinh Vân nũng nịu
_Không đâu, bố anh cũng nhận ra điều đó mà. Năm đó, mẹ anh mất tích, anh chỉ mới 5 tuổi. Gặp được em đã thắp lên một niềm tin trong lòng anh. Anh không nỡ rời xa em. Đó cũng là lý do anh học trễ một năm đấy. Anh muốn chờ để học chung trường với em. Em không tin có thể hỏi bố anh. Từ nhỏ, ông đã biết anh thích em rồi và vì mối quan hệ giữa bố với tổng giám đốc rất tốt nên mới hứa gả em cho anh – Tinh Kỳ thật thà khai
_Thật … sao? – Tinh Vân biết Tinh Kỳ rất yêu cô, nhưng không ngờ anh lại yêu cô lâu đến thế. Cô nhìn anh đầy mãnh liệt. Cô tự nhủ tối nay nếu cho anh tất cả cũng không sao. Anh quá yêu cô và anh xứng đáng được như vậy. Cô hôn anh, hai cái lưỡi quấn quít nhau không rời. Tối hôm đó anh ôm chặt lấy cô vào lòng mà ngủ. Lâu lắm rồi anh không có được cảm giác thật an bình này. Hôm nay là một ngày thật sự rất hạnh phúc đối với anh. Kể từ lúc anh nói lời yêu cô, chưa bao giờ có thể ở bên cô được hết một ngày. Anh ngủ một giấc thật ngon cho đến trưa ngày hôm sau. _Tinh Kỳ, Tinh Kỳ, anh dậy đi. Dậy còn đi làm nữa chứ! Còn chở em đi học nữa – Mặc kệ Tinh Vân vừa lay vừa rắt réo bên tai. Tinh Kỳ vẫn bất động
_Anh không sao chứ? Tinh Kỳ - Tinh Vân ra sức lay nhưng Tinh Kỳ vẫn không cử động. Cô hốt hoảng cúi xuống, áp tay vào trán anh.
Tinh Kỳ lập tức nhổm người dậy hôn lên môi cô.
_Dậy rồi – Tinh Kỳ ôm chầm lấy cô như một đứa bé – Lần sau không thấy anh dậy thì phải hôn anh nhé! Hôn nhiều vào! – Anh đưa tay lên xoa vào đôi môi mềm mại của cô

_Nếu không phải vì ba muốn em ở chung với anh thì em đã không phải chịu cảnh này mỗi ngày rồi
_Em nói vậy là có ý gì hả? Không muốn lấy anh nữa sao? Em chán anh rồi phải không? – Đôi mắt Tinh Kỳ sẫm lại
_Không, anh nói gì vậy? Em chỉ đùa thôi mà, sao lại ngốc vậy chứ? – Tinh Vân lo lắng ôm thật chặt Tinh Kỳ
Tinh Kỳ bật cười:
_Em nói ai ngốc chứ? Mới có tí mà đã bị lừa. Trông em kìa
Tinh Vân lấy một cái gối trên giường đánh vào mặt Tinh Kỳ
_Đáng ghét, em không cho anh hôn nữa – Cô hậm hực như sắp khóc
_Âý, sao mau nước mắt thế? – Tinh Kỳ ôm chặt lấy cô – còn 3 tháng nữa thôi, anh sẽ chờ mà!
Tinh Vân nín bặt, nằm yên trong vòng tay của Tinh Kỳ. Chẳng bao lâu nữa, cô sẽ về làm dâu nhà họ Âu. Cô nửa lo âu nửa hạnh phúc. Không biết từ đây đến đó, hai người có gặp trắc trở gì không? Cô nghi ngờ hôn sự này sẽ không thành. Tinh Kỳ biết cô bất an nên luôn an ủi, chiều chuộng, quan tâm cô hết mực. Nhưng ngờ đâu được, chiều nay sẽ có một người đến làm hỗn độn hết tất cả mọi thứ.
Một người tự xưng là mẹ của Âu Tinh Kỳ đã đến vào chiều nay. Ông quản gia gọi điện báo ngay cho anh và ông Âu biết tin. Họ ngay lập tức bỏ dở công việc để chạy về. Người đàn bà có gương mặt xấu xí, sẹo lỗ chỗ khắp má đến trán, ngay cả mũi cũng không tha. Môi bà cũng không còn được nguyên vẹn. Gương mặt người mẹ này khiến nhiều người nghi ngại, nghi bà không phải là mẹ của Tinh Kỳ. Nhưng bà đã chìa chiếc nhẫn cưới do ông Âu tặng. Đó là một chiếc nhẫn bằng vàng bình thường, chỉ đáng giá hơn 1 triệu. Bà còn kể lại lúc đó tập đoàn Âu Long chưa phát đạt như bây giờ. Ông cầu hôn bà 3 năm trước khi sinh ra Tinh Kỳ và tập đoàn trở thành sáng giá. Bà đưa ra bằng chứng rằng sau mỗi tấm gương ở phòng Tinh Kỳ và phòng ông Âu có một lá bùa bình an, do bà đích thân bí mật đặt vào lúc nhà vừa được xây xong. Bà giải thích gương mặt của bà, lúc đi làm cực khổ đã bị người ta nhẫn tâm hành hạ, tạt axít.
_Vậy tại sao bà lại rời bỏ tôi? – Tinh Kỳ hỏi với giọng đầy tổn thương
_Vì ba con đã ngoại tình với người phụ nữ khác – Nói đến đây, bà ôm mặt khóc nức nở
_Bố, có thật vậy không? – Tinh Kỳ tức giận quay qua bố anh. Ông không nói gì cả, im lăng gật nhẹ cái đầu.
_Vậy tại sao bây giờ bà lại quay lại? – ông Âu điềm tĩnh hỏi
_Vì ta đang bị bệnh tiểu đường ở giai đoạn cuối, nên muốn ở bên cạnh con trai và chổng ta một thời gian – Bà nắm lấy bàn tay của Tinh Kỳ
Tinh Kỳ nghe đến đây, ôm chầm lấy mẹ anh đầy mừng rỡ
_Mẹ,… đúng là mẹ rồi! _Thưa cậu chủ, cô Hoàng đi học về rồi ạ - ông quản gia lanh lảnh báo
Vừa nhìn thấy Tinh Vân, anh đã chạy ngay ra, ôm lấy cô.
_Tinh Vân đây là mẹ anh
Cô nhìn vào người đàn bà đang đứng đối diện cô, không khỏi lo sợ. Cô thấy đôi mắt người đàn bà này quá đỗi quen thuộc, cô nhớ đã gặp ở đâu rồi. Mặt bà ta không giống như cô tưởng tượng về mẹ Tinh Kỳ. Đôi mắt bà ta nhìn cô không mấy thiện cảm, thậm chí còn khá thù ghét. Nhưng gương mặt lại như tỏ ra rất niềm nở, thân thiện. Tinh Vân cam đoan chắc đã từng gặp bà ta ở đâu đó rồi.

_Cháu chào bác ạ! – cô lễ phép chào hỏi
_Tinh Kỳ, đây là…. – Bà ta cố tình ú ới
_Đây là vợ chưa cưới của con, Hoàng Uyển Tinh Vân, tháng 5 này tụi con sẽ cưới
_Thế cơ à? – Bà ta chạy ra ôm lấy cô làm cô cảm thấy hành động của bà ta chẳng mấy tự nhiên. Bà ta cũng nhận ra điều đó, vội buông cô ra. Bà ta tính toán gì đó trong giây lát
_Hình như hôn thê của con không thích mẹ - Bà ta lại khóc lóc
_Tinh Vân à, em sao thế? Mẹ của anh mà! – Tinh Kỳ nói chắc nịch
_Không… chỉ là… em hơi mệt. Xin lỗi mọi người – Tinh Vân xách cặp lên
_Em không sao chứ? – Tinh Kỳ lo lắng nhìn cô hỏi
Tinh Vân giả bộ ôm bụng, tay che miệng lại rồi chạy nhanh lên lầu. Hành động đó của Tinh Vân làm mọi người sửng sốt.
_Lẽ nào… - ông Âu trầm ngâm
_Nó có thai sao Tinh Kỳ? – Bà ta hỏi sau khi quắc mắt nhìn Tinh Vân
_Con… con… - Tinh Kỳ ấp úng
_Mau chạy lên xem nó sao rồi đi! – Ông Âu giục, đám người làm bắt đầu xầm xì
Tinh Kỳ chạy lên thì thấy Tinh Vân đang ngồi trên giường, mặt đầy lo lắng.

_Tinh Vân, em không sao chứ?
_Tinh Kỳ, em… em…
_Đừng nói là em có mang rồi nhé. Chúng ta đã làm gì đâu! _Không, không phải, em cảm thấy bà ta rất quen… - Tinh Vân nói nhỏ vào tai Tinh Kỳ
_Chắc vì nhìn anh nhiều quá, mà anh giống mẹ nên em thấy quen chứ gì? – Tinh Kỳ cười ha hả
_Không phải, Tinh Kỳ, em không đùa. Nếu không phải thử nghiệm ADN, em không tin bà ta là mẹ anh, thật đó – Tinh Vân nhìn Tinh Kỳ chân thành
_Tinh Vân, đó là mẹ anh, anh không muốn nghe nữa. Sao em lại có thể nói bà như vậy được chứ? Em có yêu anh không?
_Có… - Tinh Vân trả lời như đứa bé mắc lỗi, cô cúi gầm mặt xuống. cô nhận ra Tinh Kỳ không tin vào cô.
_Vậy thì em phải tôn trọng mẹ anh chứ? Bà là người sinh ra anh cơ mà, như anh đã tôn trọng và yêu quý ba mẹ em vậy. Được không? Hãy tin anh, đó thật sự là mẹ anh. Anh không muốn nghe những lời như thế này nữa – Tinh Kỳ hôn nhẹ lên môi cô – anh biết em không muốn làm anh khó xử.
Cô không nói gì, chỉ lẳng lặng gật đầu.
Tối hôm đó, lúc cô ngủ với Tinh Kỳ, cô mơ thấy lại cái hôm cô nằm trong căn biệt thự trên núi, mơ lại bị người ta tra tấn dã man trên thân xác của mình. Mồ hôi cô chảy đầm đìa. Trong giấc mơ không ngừng gọi Tinh Kỳ đến cứu.
_Tinh Vân, Tinh Vân à! – anh lo lắng lay cô dậy. Đây là lần đầu tiên, anh thấy cô gặp ác mộng trong suốt 7 tháng trời ở chung với anh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui