Hoàng Tử Công Chúa Của Thế Giới Ngầm


Nước mắt từng giọt từng giọt rơi vào trên hình, tại sao lại phản bội tôi! Tại sao?
Liếc nhìn dưới lầu, thi thể đã bị khiêng đi rồi, chỉ để lại một mảng máu lớn, ánh mặt trời chiếu đến, phá lệ chói mắt! Có phải là giống như lời cô ta nói anh chỉ vui đùa với tôi? Cầm lấy hình phủi bụi trên người đứng dậy xuống lầu, vừa lúc đụng phải hai cảnh sát
“Cô là Băng Thần sao?” Nhìn của bọn họ gật đầu

“Chúng tôi là cảnh sát thành phố, mời về cục phối hợp với chúng tôi điều tra”
“Các người hoài nghi tôi sao?”
“Không có, chẳng qua là điều tra theo lệ, xin phối hợp”
“Được, chờ tối đến phòng học lấy cặp sách” vừa mới đến gần phòng học, nghe thấy thanh âm của mọi người
“Nhìn xem, giết người lại còn không biết xấu hổ trở lại đây?”
“Đúng vậy a, không nhìn ra cô ta ác đến như vậy, lại giết Ngô Hạ, thật là ác độc a “
Lạnh lùng nhìn bọn họ, mọi người nhìn thấy ánh mắt của tôi lập tức im lặng, cầm lấy cặp sách ra khỏi phòng học, đi theo đám bọn họ đến cục cảnh sát làm bản tường trình sự việc, trở về nhà trọ, tôi đã dọn ra ngoài, là Phong mua! Hai người cùng nhau bố trí tổ ấm! Chỉ có 100m2, không lớn lắm, nhưng ở một mình vừa đủ. Có khi các bạn cũng sẽ tới chỗ của tôi họp gặp!

Nhìn tổ ấm vắng lặng, đi chân trần dẫm lên thảm mềm mại, thật là ấm áp! Nhưng trong lòng thật lạnh! Vùi người vào ghế salon trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không thèm nghĩ nữa! Dần dần ngủ thiếp đi!
Phong chỉ tay vào mặt tôi cười, cười rất lớn tiếng rất vui vẻ, nụ cười này giống như là đang cười nhạo. Thống khổ bịt lấy lỗ tai. Câm miệng câm miệng đừng cười nữa! Đừng! Ngay lúc tôi chuẩn bị xông lên phía trước, cô bé kia lại xuất hiện! Ôm cổ Phong dâng lên nụ hôn của mình! Đừng, đừng mà! Tiến lên định ngăn cản bọn họ nhưng lại không thể chạm vào! Tay cầm lấy vai Phong, lại xuyên qua! Thống khổ nhìn hai tay của mình, tại sao lại có thể như vậy! Cô bé kia quay đầu nhìn tôi đắc ý cười to, cô có thể biến mất rồi, anh ấy chẳng qua là vui đùa với cô thôi, ngu ngốc! Anh ấy là của tôi! Của tôi! Của tôi!
Không, sẽ không! Anh ấy không phải là của cô, người anh ấy yêu là tôi, là tôi, nhưng cô bé đã kéo Phong rời đi, tôi đuổi không kịp, không, không, toàn bộ thế giới lại trở về bóng tối! Thanh âm gì! Mở mắt ra! Nhìn bầu trời bao la tờ mờ sáng là, bản thân lại ngủ trên ghế sa lon hết một đêm! Nhìn điện thoại di động rung, người nào sớm như vậy đã gọi điện thoại cho tôi! Cầm lấy điện thoại di động là Phong, anh muốn làm gì?
“Alo “
“Thần, là tớ, sáng hôm nay tớ không đưa cậu đi học được, tớ có chút chuyện!” Trong loa mơ hồ truyền đến tiếng nói nho nhỏ của nữ sinh!

“Ân” cúp điện thoại, anh cả đêm ở cùng một chổ với cô bé kia sao? Lúc nãy hình như còn nghe thấy giọng nói của cô bé, chẳng lẽ, không dám nghĩ thêm nữa. (anchan: cái tình hình này ta nghi là có ngược quá, oh no ta ko mún đâu)
Đi vào tắm phòng xỏa mái tóc rối bù ra, đề nước ấm hấm ướt thân thể! Lau khô nước trên người, thay quần áo ra khỏi nhà! Một mình đi trên đường phố vắng vẻ. Bất tri bất giác mùa đông lại đến, cứ nghĩ mùa đông này sẽ không lạnh giá, kết quả chỉ là ảo giác của mình! Mùa đông vẫn rất lạnh, càng lạnh hơn trước!
“Giết người còn dám đi học, cũng không sợ gặp báo ứng a” báo ứng, có phải là do tôi giết quá nhiều người, nên thật đã gặp báo ứng rồi! Thấy tôi không để ý tới, cô ta còn tự cho là mình đã nói trúng.
“Hừ! Bây giờ không còn ai sợ nữa rồi, tội phạm giết người! Thì làm sao xứng đôi với thần tượng của chúng ta, không biết tự lượng sức mình” tôi không xứng với anh, ha ha buồn cười! Tôi không xứng với anh, tôi lại không xứng với anh! Lúc này mấy người bọn họ vừa đi đến, Chu Mẫn cũng không nói thêm gì nữa sự bị họa lây (anchan: ta thật là mún xé miệng con chu mẫn này mà ,ko thì khâu lại cho nó im cũng dc >.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui