Hoàng Tử Bán Bánh Mì


Nga ngồi trên chiếc ghế nhựa ở góc cửa hàng.

Cô đang gấp lại số quần áo khách xem hôm trước.

Vừa làm cô vừa len lén liếc mắt nhìn về phía Linh.

Nhiều ngày nay Linh cứ như người mất hồn.

Không nói không cười lầm lũi như một cái xác không hồn.

Nga không biết đã có chuyện gì xảy ra.

Nhưng mấy hôm nay cô cũng không thấy Khánh xuất hiện ở phòng nữa.

Không biết anh đã đi đâu.

Cô đã hỏi Nam.

Anh bảo Khánh đã xin nghỉ việc.

Không biết đã xảy ra chuyện gì, hay lại giận nhau.

Yêu đương thế là thường thôi.

Cô thầm nghĩ chắc qua mấy hôm là lại đâu vào đấy ngay thôi mà.

Cô gấp nốt chiếc áo cuối cùng rồi đứng dậy tiến lại phái Linh.- Chị sao vậy.

Phải vui lên chứ.!Linh ngước mắt lên nhìn cô cố gắng nở một nụ cười.


Cô bảo:- Chị không sao chỉ là cảm thấy không ổn một chút thôi.Nga nói tiếp:- Yêu nhau, giận nhau là chuyện thường.

Việc gì chị phải giận cho phí hoài nhan sắc.

Đê em gọi điện mắng cho hắn một trận nhé.Linh lắc đầu:- Không cần đâu.

Chuyện này gọi điện cũng không làm được gì.Nói rồi cô lại thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa.

Đôi mắt trong suốt vô hồn.

Nga lắc nhẹ đầu.

Ôi tình yêu, là cái gì mà khiến con người thành ra thế này.

Cô đứng dậy đi về phía kệ giày vừa đi vừa nghĩ.

Nếu một ngày mình và tên đầu đá kia giận nhau, mình liệu có thê thảm thế này không.

Chắc là không rồi, mình sẽ giận cho hắn phải điêu đứng mới thôi, cho hắn phải cầu xin mình tha thứ.

Chứ buồn làm gì.

Buồn nhiều mau già lắm.

Mà anh Khánh cũng buồn cười nhỉ, là đàn ông ai lại giận nhau lâu thế mà không thấy làm lanh gì cả.

Hay chia tay rồi.

Nga chợt nghĩ thế.Cô ngồi xuống chiếc ghế bành rồi lấy điện thoại ra, lướt lướt mấy ngón tay trên màn hình điện thoại tìm số của Khánh rồi soạn tin nhắn:- a lô, anh đang ở chỗ nào đấy.??Chừng năm phút sau tiếng chuông báo có tin nhắn vang lên.

Nga mở điện thoại ra và đọc:- Anh đang ở quê..- Anh về quê chơi à.

Chị Linh đang buồn vì nhớ anh đây nè.Nga trêu anh, nhưng tin nhắn trả lời khiến cô không còn cười được nữa:- Anh về hẳn.

Anh và Linh chia tay rồi, sau này em đừng nhắc tới nữa.- Tại sao?.

Mấy hôm trước vẫn còn đang bình thường.- Không tại sao cả.

Chỉ là không hợp nhau mà thôi.- Chỉ vì không hợp thật ư.?Cô hỏi tiếp.

Nhưng anh không trả lời.

Có lẽ anh không muốn nhắc đến chủ đề này nữa, hoặc anh có điều gì khó nói.

Cô nhìn màn hình điện thoại một lúc lâu rồi cắm cúi soạn một tin nhắn mới:- Em không biết giữa hai người đã xảybra chuyện gì, nhưng anh đang làm chị ấy buồn đấy.

Anh hãy lên đây mà xem.

Chị ấy thê thảm lắm.

Anh không biết mình đã gây ra điều gì đâu.Im lặng.

Không trả lời.


Nga thở một hơi dài rồi lại quay lại với đống quần áo.

Trong đầu cô nghĩ đến tương lại của mình và Nam, liệu có kết quả không hay cuối cùng mình cũng lại phải buồn như chị ấy.

Nga lại liếc mắt nhìn về phía Linh.

Cô vẫn ngồi đó như một cái xác không hồn.* * Ngày hôm nay là một ngày có thể nói là tuyệt vời đối với Nam.

Những giải pháp đề ra lần trước đã có hiệu quả doanh số bán hàng của công ty, đã có chiều hướng đi lên.

Bộ phận an ninh cũng đã tóm gọn người tuồn tin tức nội bộ ra ngoài và cho nghỉ việc.

Tay trong của Xuân đã bị chặt đứt giờ đây cô chỉ còn có thể dùng cách thu hút nhân viên của anh và tấn công vào luồng cổ phiếu mà thôi.

Anh nhìn bào cáo tháng này và gật nhẹ cái đầu, phải thế chứ.

Nếu doanh số cứ tăng đều thế này.

Nhất định anh sẽ chiến thắng cô em gái khó ưa của anh nhanh thôi.

Anh đứng dậy nhấc chiếc áo vest ra khỏi ghế khoác vào người và đi thăm siêu thị.

Ai nhìn thấy anh cũng chào một tiếng giám đốc cửa hàng.

Anh đều tươi cười đáp lại.

Anh đi xuống tầng một kiểm tra bộ phận giao nhận và đặt hàng.

Chợt anh dừng lại, mắt liếc về quầy đồng hồ nơi Khánh từng làm việc.

Thay cho anh là một cậu nhân viên mới còn rất trẻ, nam nhìn một lát rồi quay lưng bước đi trong đầu hiện lên nhiều suy nghĩ.- Tên khốn này đang nghĩ gì không biết, tại sao lại bỏ việc mà lại còn về quê hẳnChỉ vì chia tay nhau thôi ư, Nam không tin điều đó.

Anh ngờ rằng phải có một lý do nào đó.

Nhưng rồi anh lại lắc đầu, chuyện tình cảm của người ta mình xem vào làm gì.


Dở người thật rồi, anh vừa đi về phía giao nhận vừa lấy điện thoại ra gọi cho Nga.- Ơi.- Người đẹp tối đi chơi nhé!.- Đẹp thật à, hay lại nịnh.- Nhìn mặt tôi giống đang nịnh không.- Tôi có nhìn thấy mặt anh đâu- Để tối gặp rồi biết.

Đi nhé tôi long trọng mời đấy.- Ừ.

Đến đón tôi đi.- Vậy tôi gặp nhé.Nga cất chiếc điện thoại đi, cười một mình.

Ngọt ngào.

Quá là ngọt ngào, nhưng rồi cô lại tắt nụ cười khi nhìn thấy vẻ mặt của Linh.

Tương lai của mình sẽ giống thế này hay là khác.* * Rầm!!.Vương Hoài Xuân tức giận ném tập báo cáo xuống bàn.

Lần này công ty đã mất một khoản tiền lớn.

Chương trình khuyến mãi lần này bị chính tên nhân viên mà cô cho nằm vùng bên công ty của Nam tiết lộ ra.- Thật không thể tin nổi.Cô thầm nghĩ.

Mình đã trả cho hắn như vậy, thế mà hắn dám phản bội mình.

Khiến cho Nam lật ngược thế cờ dễ dàng như vậy.

Giờ đây hai người lại quay về điểm ban đầu.

Hòa nhau rồi.

Muốn đấu tiếp lại phải tìm cách khác.Truyện do KeoChuoi viết đăng lần đầu trên vozforums.com- Tôi nhất định sẽ chiến thắng anh, tập đoàn không thể thuộc về một kẻ như anh được.Xuân nắm thật chặt bàn tay.

Mắt nhìn vào tấm ảnh gia đình trên mặt bàn làm việc:- Con sẽ cho bố thấy.

Bố coi thường con gái bố là một sai lầm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận