Hoàng Tử Bán Bánh Mì
- Con trai bố nghe Xuân nói con có bạn gái hả??Bố của Nam đặt tờ báo xuống nhẹ nhàng hỏi.
Nam liếc nhiền sang cô em gái đang ngồi bên cạnh rồi trả lời:- Thưa bố, đúng như vậy.Bố của Nam lại hỏi:- Vậy bạn gái con làm nghề gì gia cảnh thế nào??- Ơ.
Cô ấy bán quần áo ạ.
Còn gia cảnh con chưa kịp tìm hiểu.Vương Chính Đức nhận ly cafe từ tay cô giúp việc rồi thầm nghĩ.
Lần trước ta giới thiệu cho nó con một người bạn làm ăn thì nó lại không thích.
Hóa ra là đã có người khác rồi.
Ông bỏ ly cafe xuống bàn rồi nói tiếp:- Ta không quan trọng chuyện giàu nghèo, thế nhưng con phải tìm hiểu cho kỹ.
Họ có thể yêu con.
Nhưng họ có thể yêu tiền của con.
Ta dù có dễ tính cũng không thể chấp nhận chuyện con trai mình bị dắt mũi đâu.Nam đang định trả lời ông thì Xuân cũng lên tiếng:- Con chắc chắn không chấp nhận.
Một con bé như vậy làm chị dâu con đâu.Nam quắc mắt lên:- Sao em có thể nói như vậy.- Em có nói sai sao.Hai người còn đang định đấu võ mồm tiếp thì Vương Chính Đức đã quát lên:- Đủ rồi!.Dằn mạnh bàn tay xuống bàn ông nói tiếp:- Gần đây, ta nghe được rất nhiều điều không hay về các con.
Cạnh tranh với nhau để cùng phát triển là tốt.
Thế nhưng không từ thủ đoạn nào thì ta không cho phép.
Tuy hai đứa là con ruột do ta sinh ra thật.
Nhưng nếu dám làm gì ảnh hưởng đến tập đoàn thì đừng trách ta không khách khí.Nói dứt lời ông đứng dậy.
Với lấy cái cặp chuẩn bị đi làm.
Còn lại hai người ngồi lại đó Nam nói với Xuân:- Em nghe bố nói rồi đấy.
Nếu em vẫn tiếp tục không từ bỏ như vậy đừng trách anh.Xuân cũng cầm ly nước lên.
Nhấp một ngụm rồi nói:- Anh cứ u mê với hạng đàn bà đó.
Nhất định là không có kết cục tốt gì đâu.
Tập đoàn này.
Nhất định tôi phải thừa kế rồi.
....Ngồi ở bàn làm việc Nam ngẫm nghĩ lại về chuyện xảy ra gần đây.
Anh chắc chắn một điều rằng mình đã yêu Nga.
Cảm giác đối với Nga trước đây anh chưa từng có với bất kì một cô gái nào.
Linh có thể bỏ tất cả chỉ để đến sống cùng Khánh vậy tại sao.
Mình không dũng cảm để làm cho Nga được hạnh phúc.
Mình chắc chắn cô ấy yêu mình không phải vì tiền, chắc chắn.
Anh lại lắc lắc cái đầu.
Như để xua đi những điều khó nghĩ:- Mày nghĩ nhiều để làm cái gì.
Tình yêu đôi khi không thể lấy lý lẽ bình thường ra mà cân nhắc được.Anh móc điện thoại ra soạn một tin nhắn gửi cho Nga:- Cô đi làm chưa tối tôi mời cô đi xem phim nhé.
Tôi đã mua vé rồi......Ở tầng cao nhất của Đại siêu thị Hoài Xuân.
Trong một văn phòng sang trọng được trang trí bằng những họa tiết cầu kì.
Xuân đang ngồi đó ngắm nghía báo cáo tài chính quý này.
Cô lặng lẽ mỉm cười một mình.
Hãy xem đi.
Việc làm ăn của anh đi xuống rồi.
Tôi sẽ chứng minh cho bố thấy.
Tôi là người giỏi nhất.
Con anh, anh cứ chìm đắm với tình yêu của anh đi.
Chết chìm luôn trong đó cũng được.
Tôi không tin cô ta yêu anh chỉ vì yêu.
Xuân nhấn vào chiếc điện thoại và bảo.
Gọi thư kí vào đây tôi cần điều tra một việc.....Sáng sớm Khánh và Linh đã dậy sửa soạn cho buổi đi chơi.
Cô gọi điện cho Nga và dặn Nga trông cửa hàng một mình vì hôm nay cô có việc bận.
Nhìn cô vui tươi như một chú chim nhỏ.
Khánh cảm thấy lòng mình như thắt lại.
Với địa vị và sắc đẹp như Linh.
Cô xứng đáng được nhận một cuộc sống tốt đẹp, được tặng những món quà đắt tiền.
Ăn tối trong những nhà hàng sang trọng.
Chứ không phải chui rúc trong căn nhà tồi tàn và ăn những món ăn mà từ bé đến lớn cô chưa bao giờ nếm.
Anh thậm chí cũng chưa tặng cô một món quà gì ra hồn.
Anh lặng lẽ thở dài.
Bố cô ấy nói đúng mình không xứng đáng chút nào.- Anh thở dài gì đấy!.Linh vừa soi gương tô son vừa hỏi.- Đâu.
Anh có thở dài đâu.
Khánh chối ngay.- Rõ ràng em nghe thấy mà.- À.
Đấy là hít thở sâu em hiểu không.
Khác thở dài đấy nhé.Linh cười:- Anh hâm.
Em chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi nào.- Mời quý nương đi trước !!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...