Vô Tấn rời đi không lâu, Triệu Thắng Nam khí thế hùng hổ lao về, con ngựa phát điên, suýt chút là làm cho cô ta bị ngã chết, toàn thân xương cốt rã rời, vừa mỏi vừa đau, nhưng cơn giận bừng bừng trong lòng làm cô quên cả cơn đau, cô phải tìm tên khốn ấy tính sổ, cô quả thật tức điên lên mất, từ nhỏ đến giờ, cô chưa bao giờ bị chọc tức đến vậy, trên đường quay lại, trong đầu cô đã nghĩ ra mấy chục cách dày vò tên khốn ấy.
Xe ngựa vẫn dừng ở bên đường đợi cô, nhưng tên khốn thuyền phu ấy lại không thấy bóng đâu, Triệu Thắng Nam tìm một vòng, cũng không tìm thấy Vô Tấn, bèn quay đầu lại hỏi Tô Y, “ Tên lúc nãy chạy đi đâu mất rồi?”
Tô Y chớp chớp mắt, nói với vẻ sợ sệt: “ Thắng Nam tỉ, tên nào vậy?”
"Chính là…..Chính là cái tên khốn hay kể chuyện cho muội nghe ấy, ngoài hắn ra còn ai vào đây?”
“Oh!Tỉ đang nói đến Tam Lang ca ca à?"
“ Chính là hắn, Hắn….. đi đâu mất rồi?”
“ uhm, để muội nghĩ xem…..”
Tô Y làm ra vẻ suy nghĩ, rồi đột nhiên cười lên: “ Muội nghĩ ra rồi.”
“ Muội nói mau lên, hắn đi đâu rồi?”
“ Muội nhớ ra rồi, huynh ấy hình như sắp ra biển, nên chắc là ra bến cảng rồi, chọc giận Thắng Nam tỉ rồi, hắn sao dám không bỏ chạy chứ?”
“ Tô Y, muội đừng có gạt tỉ đấy ?” Triệu Thắng Nam mặt đầy vẻ nghi ngờ nhìn chắm chằm Tô Y.
Tô Y cười khì nói: “Thắng Nam tỉ không tin thì thôi.”
Triệu Thắng Nam bất chợt nhìn thấy chiếc roi da của cô dưới rãnh nước cống, cô hận đến nghiến răng, quay ngựa chạy về phía Cảng.
“ Thắng Nam tỉ, tỉ không về sao?”
“ Các người về trước đi! Không bắt được tên khốn đó, ta quyết không chịu thua.”
. . . . . .. . . . . . .
Triệu Thắng Nam đuổi về phía cảng, Vô Tấn thì lại thong thả vô tư đi vào trong thành, đi được mười lăm phút, nhìn thấy tiệm cầm đồ Hoàng Phủ Kí, từ bên ngoài nhìn vào hiệu cầm đồ, bên trong trông rất tối, nhìn không rõ gì cả, nhưng Vô Tấn lại thấy ngũ thúc Hoàng Phủ Quí đang có vẻ bận rộn gì đó phía sau quầy kệ, lúc này, Hoàng Phủ Quí ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta, liền giơ gọi: “ Vô Tấn, mau vào đây!”
Vô Tấn bước vào trong tiệm cầm đồ, thấy trong tiệm không hề có một khách hàng nào.
“ Ngũ thúc, hôm nay buôn bán có vẻ ế ẩm nhỉ!”
“ Haizz, lúc đắt lúc ế.”
Hoàng Phủ Quí trông giống như một con chuột mập mạp, chui từ phía dưới quầy hàng ra, quàng lấy vai của Vô Tấn cười nói: “ Chúng ta vào trong nhà nói chuyện nào.”
Trong nhà là một gian phòng nghỉ, hai người giúp việc đang ngồi trên ghế trò chuyện, thấy trưởng quầy bước vào, giật mình, liền gật đầu khom người chạy ra ngoài.
“ Hai tên khốn các ngươi! Dám trốn việc à, trừ nửa giờ tiền lương làm việc của các người!”
Hoàng Phủ Quí nạt nộ, vừa quay đầu rót trà mời Vô Tấn, vừa nói: “ Cháu phải nhớ, đối với đám này không được khách sáo, cháu mà khách sáo, chúng sẽ làm biếng, có khả năng làm mất đi vài vụ làm ăn lớn, ngày tháng lâu rồi, tiệm cầm đồ không sụp đổ cũng phải dẹp tiệm thôi, cái này có thể gọi là “đê dài ngàn dặm, bị hủy chỉ vì một cái hang rắn” ta luôn nhớ điều này, cháu cũng nên nhớ đấy.”
“ Ngũ thúc nhớ là được rồi, con ghi nhớ điều này có ích gì ạ, đúng rồi, ngũ thúc tìm con có việc gì vậy?”
“ Con chưa biết việc gì sao?”
Hoàng Phủ Quí nhìn Vô Tấn với vẻ ngạc nhiên, “ Chẳng lẽ Duy Minh chưa nói cho con biết sao?”
“ Nói cho con biết điều gì ạ?”
Vô Tấn gãi gãi đầu, có vẻ như không biết việc gì.
“ Việc của Trác Ngọc đấy!”
Vô Tấn giật mình, liền hỏi dồn: “Trác Ngọc bị sao ạ?”
Hoàng Phủ Qui chép chép miệng, giống như là không để tâm gì đến Trác Ngọc, “ Tên tiểu tử đó tranh giành kỹ nữ với người khác ở kĩ viện, bị người ta đánh gãy chân, cũng bị đánh mất luôn tiền đồ, tổ phụ đã quyết định đồng ý cho Duy Minh thay thế nó đi ứng tuyển chức Hộ Tào Chủ Sự, tuy là dự bị bổ sung, nhưng trên thực tế là đã quyết định rồi, lần này lão nhị coi như thảm rồi, xôi hỏng bỏng không, tiền bị mất trắng, tiền đồ của con trai cũng trôi luôn, ha ha!”
Hoàng Phủ Quí cười với vẻ rất sảng khoái, Vô Tấn thấy mọi người không hề nghi ngờ cậu, bèn cảm thấy yên tâm, lúc này cậu nhớ đến một việc, liền hỏi: “ Ngũ thúc, một số chuyện trước đây con thực sự nhớ không rõ lắm, chú có thể nói con nghe được không, lúc đó con đã gây ra đại họa gì ạ?”
Hoàng Phủ Quí một chút cũng không hề thấy lạ, đứa cháu trai này của ông từ nhỏ đã không nhớ được chuyện, xem ra bây giờ vẫn là một củ cải trắng vô tâm, vẫn chẳng tiến bộ được đến đâu.
“Haizz, bảy năm trước, khi con mười tuổi, nhưng chỗ này của con……”
Hoàng Phủ Quí chỉ ngay đầu hắn, “Lại chỉ giống với đứa trẻ bốn năm tuổi, cho nên mọi người gọi cháu là nhị ngốc, và cũng không biết là ai đã xúi giục, cháu lại đốt cả từ đường của gia tộc, còn nói những chuyện hàm hồ, nói rằng huynh đệ cháu không phải người của Hoàng Phủ Gia, dưới cơn thịnh nộ của tộc trưởng, ngài bèn đưa cháu đến Tề Châu, để một ông bạn rượu của ông quản thúc cháu nghiêm ngặt, và một đi đã được bảy năm.
Vô Tấn lúc này mới biết được nội tình lúc đó tại sao mình lại bị đưa đi, thì ra là đã đốt cháy từ đường của gia tộc, chẳng trách tổ phụ tức giận, đổi lại là người khác cũng không chịu nổi, nhưng cậu ta vẫn còn nhớ mơ hồ là do Trác Ngọc phóng hỏa đốt, sau đó khi cậu ta cầm lấy ngọn đuốc lên thì lại bị bắt giữ, haizz, đúng là nhị ngốc mà!
Vừa muốn hỏi tiếp, bên ngoài vọng vào tiếng gọi của người giúp việc: “ông chủ, có người muốn cầm một món đồ lớn này.”
“ Đến đây!đến đây!”
Hoàng Phủ quí nói với Vô Tấn: “ con cứ ngồi chơi, ta sẽ quay vào ngay, vẫn còn một tin quan trọng muốn nói cho con biết.”
Nói xong, ông vén màn đi ra ngoài, “khách quan, ngài muốn cầm gì ạ?”
Vô Tấn ôm tay đứng dựa vào cửa, sự đắc chí trong lòng được biểu lộ ra ngoài bằng một nụ cười, hôm nay làm rất hoàn hảo, chỉ một gậy đã đánh dẹp chướng ngại cản đường đại ca, xương đùi của tên đó gãy rồi, ít nhất cũng phải nằm hai tháng , làm gì có Hộ Tào Chủ Sự nào phải nằm trên cáng đi nhận chức chứ? Không biết sau khi đại ca nghe tin này, sẽ phản ứng như thế nào? Kinh ngạc, hay là vui mừng đến tột độ, cậu ta đang nghĩ đến bộ dạng của đại ca khi biết được tin này…….
Cậu đang suy nghĩ viễn vông, thì thấy bên ngoài sảnh lại có người đi vào, trong sảnh bỗng chốc trở nên náo nhiệt lên.
“ha ha, La tú tài đến rồi à, có tin tức mới từ quan trường không?”
Người gọi là La Tú Tài này là một người đàn ông trung niên, hình như khá thân quen ngũ thúc, rất biết ăn nói, và những tin tức mật báo cũng rất nhiều.
“ Có một tin tức rất thú vị, các người có biết chuyện gì không? Nghe nói quan hệ giữa Tô thứ sử và Trương Huyện lệnh rất căng thẳng.”
Vô Tấn đột nhiên nghe được thông tin về Tô Hàn Trinh, tai của chàng lập tức vểnh lên, đứng sát màn cửa nghe trộm.
“oh! Chuyện như vậy là sao, Tô thứ sử kia không phải mới điều đến sao? Sao quan hệ với Trương huyện lệnh đã căng thẳng vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa, có thể có liên quan đến bối cảnh kinh thành của họ! dù sao thì Tô thứ sử đến huyện Duy Dương thị sát, các quan viên địa phương đều đi cùng, chỉ riêng có Trương huyện lệnh này mặc kệ ông ta, mọi người đều nói Trương huyện lệnh đang muốn ra oai với Tô thứ sử!”
“ Không nói những việc này nữa, không liên quan gì đến dân đen chúng ta cả, tú tài có việc gì không?”
“ Ở chỗ tôi có một cái ấm Dạ Hồ thượng hạng, lão Quí ông xem thử nó đang giá bao nhiêu?”
…………..
Sau một hồi lâu, rèm cửa được rém lên, Hoàng Phủ Quí lại bước vào, ông lau mồ hôi trên trán và cứ trách móc: “ chuyện lớn gì đâu mà cũng kêu ta ra, chẳng phải muốn mệt chết ta hay sao?”
“Ngũ thúc có thể nhờ thuộc hạ đi làm cũng được mà! Đâu cần việc gì cũng phải đích thân đi làm.”
“ Haiz! Con không biết đấy thôi, tổ phụ con đã ra lệnh, bắt đầu từ hôm nay, việc làm ăn của Hoàng Phủ Gia đều phải cẩn thận, phải đề phòng năm gia tộc còn lại chơi khăm sau lưng chúng ta.”
Vô Tấn cười lắc đầu: “Con thấy tổ phụ có hơi quá cẩn trọng rồi, tiệm cầm đồ thì làm sao hại chúng ta được, phóng cho chúng ta mồi lửa sao?”
“Ái chà! Cái này thì con không biết rồi, chuyện trong tiệm cầm đồ cũng rất nhiều, ví dụ như năm trước một tên trộm đã trộm mất quan ấn của huyện lệnh Bình hồ, đem cầm cho tiệm cầm đồ Mã Kí, cái tên Mã trưởng quầy con người cũng rất tốt, nhưng lại ham thích rẻ, ông ta thấy cái quan ấn ấy được làm bằng bạc, liền thu vào với một giá rất thấp, ta cứ nghĩ ông ta muốn nấu chảy cái quan ấn ấy để làm ngân lượng, nào ngờ quan ấn cầm chưa được bao lâu, quan phủ đã tìm đến nhà, thế là thảm rồi, Mã trưởng quầy bị bắt, tiệm cầm đồ cũng bị quan phủ bắt đóng cửa, thân bại danh liệt, cho nên không thể không phòng ngừa kẻ khác, lúc này chúng ta phải đặc biệt lưu tâm, nếu làm không tốt thì chẳng biết gia tộc nào sẽ đến hại chúng ta, bại hoại danh tiếng của chúng ta, làm cho Hoàng Phủ gia chúng ta phải thất bại trong lần tuyển chọn Hộ Tào Chủ Sự này.”
Vô Tấn gật đầu, Ngũ thúc nói rất có lí, cậu ta lại cười hỏi: “ Lúc nãy ngũ thúc nói là có chuyện quan trọng gì đó muốn nói cho con biết?”
Hoàng Phủ Quí vỗ đầu, “ ta suýt chút nữa thì quên mất, là như vậy, tổ phụ muốn con đi trông coi kho hàng của Hoàng Phủ Gia chúng ta tại Bến cảng, để con làm nhị quản sự, lương tháng sáu lượng bạc, như thế nào, có hứng thú không?”
Nửa đời trước của Vô Tấn là không thích làm công cho người khác, cho nên cậu ta đã chọn một nghề nghiệp tự do, muốn tự mình làm chủ, vốn đã quen tự do rồi, bây giờ lại muốn cậu ta đi làm công lãnh lương, cậu ta làm sao có nhã hứng đó chứ!
Cậu lập tức lắc đầu: “Không có hứng ạ!”
Hoàng Phủ Quí lặng người, ông không ngờ Vô Tấn lại từ chối một cách dứt khoát như vậy, nên biết là quản sự kho cái chức vụ này trong tộc có biết bao nhiêu người vì tranh giành nó mà bê đầu, nó lại cự tuyệt, quả đúng là ngốc thật!
“ Vậy…..bản thân con dự định ra sao?”
“ Ngũ thúc, con muốn hỏi một điều, gia tộc có cho phép tự mình lập nghiệp hay không? Ví dụ tự mình con mở một cửa tiệm nào đó đại loại như vậy.”
“ Cái này……Đương nhiên là được, trong tộc không có hạn chế.”
Hoàng Phủ Quí đột nhiên phản ứng lại, nhìn Vô Tấn ngạc nhiên hỏi: “ Vô Tấn, con muốn tự lập nghiệp sao?”
Vô Tấn cười cười,hỏi lại ông: “chẳng lẽ ngũ thúc không muốn sao?”
Nét mặt của Hoàng Phủ Quí có hơi không được tự nhiên, ông làm sao không muốn chứ, ông mỗi ngày thức khuya dậy sớm, bán mạng kinh doanh tiệm cầm đồ, tiệm cầm đồ mỗi tháng có thể kiếm được cả ngàn lượng bạc, nhưng lương tháng ông nhận dược chỉ có mười lăm lượng bạc, số tiền còn lại đều giao về cho gia tộc, trên danh nghĩa là của gia tộc, nhưng trên thực tế là bị lão nhị một mình chiếm hữu, ông ta xài tiền như nước, chỉ riêng cho vợ lẽ của ông ta đã không biết bao nhiêu rồi.
Mấy năm nay Hoàng Phủ Húc vì để lấy lòng của tên biệt giá Hoàng Phủ Cừ, bản thân ông ta ít nhất cũng đã tiêu mất mấy ngàn lượng bạc, điều này cũng có thể giải thích là vì gia tộc, thôi thì cũng đành, nhưng con trai Trác Ngọc của ông ta đích thực là một đứa phá gia chi tử.
Hoàng Phủ Quí có một người bạn ở kinh thành, năm ngoái từng viết thư nói cho ông biết, con trai Trác Ngọc của lão nhị lúc còn ở kinh thành vung tiền như rác, hắn rất thích tìm những cô kĩ nữ danh giá, kinh thành có một danh kĩ tên gọi là Tiểu Phụng Lan, nằm trong top năm các danh kĩ tại kinh thành, một đêm tiền da thịt ít nhất phải là ba trăm lạng bạc, tên bại gia chi tử ấy thế mà dám bao riêng cô ta suốt nguyên một tháng , chuyện này là chấn động cả kinh thành, một tháng tức là một vạn lượng bạc! Tiền của hắn từ đâu mà ra chứ?
Chuyện này làm cho Hoàng Phủ Quí trong lòng vô cùng bất bình, ông có dành dụm được một ít, từ sớm đã muốn tự mình làm chủ, thế nhưng ông lại không bỏ được sĩ diện gia tộc, lúc này Vô Tấn lại cự tuyệt một cách dứt khoát không muốn làm việc cho gia tộc, lại gợi lên tâm sự trong lòng của Hoàng Phủ Quí, chỉ tiếc là tiền vốn không đủ thôi!
Trong lòng tuy đã nghĩ như vậy, nhưng ông không thể nói cho tên nhị ngốc trước mặt này biết được , nói cho nó biết thì có ích gì chứ, là bậc trưởng bối, ông càng quan tâm Vô Tấn muốn làm gì?
“Vô Tấn, cháu có dự định gì?”
“ Vẫn chưa nghĩ đến ạ!”
Vô Tấn cười cười, “ phải xem tình hình trước đã mới tính ạ.”
Cậu ta làm thủy thủ nữa năm kiếm được gần mấy chục lạng bạc, đủ cho cậu ta dùng trong vài tháng, vừa mới đến thế giới xa lạ này, người lạ đất lạ, cậu ta cần phải tìm hiểu một chút, cuối cùng mới có thể quyết định bản thân định làm gì?
Lúc này, lại có thêm hai vị khách vào trong tiệm, Vô Tấn bèn đứng dậy cáo từ, “ Ngũ thúc có việc, con xin đi trước.”
Cậu ta vừa đi ra đến cửa, bèn đột nhiên nhìn thấy cái tên gái giả trai Triệu Thắng Nam mặt đầy vẻ giận dữ, vửa lúc cưỡi ngựa đi ngang qua trước cửa, cậu ta bèn nhanh chóng lùi lại, trốn đằng sau cửa, đợi tiếng vó ngựa xa rồi, cậu mới từ từ bước ra.
Hoàng Phủ Quí đứng bên cạnh nhìn thấy vẻ sợ hãi của cậu, có vẻ không kiềm nổi, “ Sao rồi, con đắc tội với nữ sát tinh đó à?
Vô Tấn cười gượng, “kì thực thì cũng không có chuyện gì lớn, chỉ là vì con gọi cô ta là gái giả trai, cô ta bèn kiếm chuyện với con.”
“Chả trách! Cô ta hận nhất người khác gọi cô là gái giả trai, kì thực thì cô ta không phải người xấu, lúc tâm trạng tốt còn cứu tế cho người nghèo, nhưng chỉ là tính khí hơi nóng, ai mà chọc trúng cô ta, cô ta liền lập tức trở mặt, không kể tình nghĩa, lần trước ngay đến Trương huyện lệnh nói đùa với cô ta, cũng bị cô ta mắng.”
Vô Tấn nhíu mày, “Cô ta là ai?”
Những người trong nhà đều không nhịn được cười phì, ông La tú tài kìa lắc lắc đầu thở dài: “Lão đệ à, cháu ngay đến cô ta là ai cũng không biết, bèn đắc tội với cô ta, quả thật là oan ức chết được, cô ta là con gái cưng của Triệu Tư Mã quận Đông Hải, sau này cháu gọi cô ấy là Triệu tiểu thư, lần sau có gặp mặt thì cứ nịnh cô ta là Triệu cô nương yêu kiều, xinh đẹp như hoa như ngọc, đảm bảo cô ấy sẽ không còn giận cháu nữa.”
“Bỏ đi, cháu mặc kệ cô ta, các chú bận rồi, ngũ thúc, con đi trước đây.”
Vô Tấn bước chân ra khỏi tiệm cầm đồ, Hoàng Phủ Quí đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó,liền gọi với từ phía sau: “Haizz! Vô Tấn, tổ phụ đã sắp xếp cho con một gian phòng, con có thể đi tìm Lưu Tổng quản.
“Con biết rồi, đa tạ ngũ thúc!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...