Hoàng Tộc

Tề Phượng Vũ khẽ gật đầu nàng bây giờ có thể lý giải, bởi vì có chuyện mua đất mới có chuyện sửa cầu, nàng trầm ngâm một lát rồi nói:

- Hắn nói đem tất cả đất của mình bán đi rồi sao?

- Đúng thế hắn nói bát tiên kiều không còn đất của hắn nữa.

Tề Phượng Vũ chỉ một ngón tay về phía hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký xa xa:

- Vậy cái hiệu cầm đồ kia có phải vốn là đất của hắn?

- Đúng thế.

Lưu chưởng quỹ không do dự mà trả lời:

- Toàn bộ bát tiên kiều phía tây đều là đất của hắn, hiệu cầm đồ dĩ nhiên cũng thế.

Tề Phượng Vũ hiện tại đã minh bạch đoán chừng có chuyện như vậy, tám chín phần mười là tên trẻ tuổi kia mưu đồ, lúc nãy nàng đã nhìn thấy Vô Tấn từ trong hiệu cầm đồ đi ra mang theo một cái túi nặng trịch đi lên trên cầu nàng không nói gì đi theo sau hắn mãi đến khi hắn qua chiếc cầu nhỏ tiến vào con hẻm thì nàng cả kinh.

Nàng lập tức phân phó cho Lưu chưởng quỹ:

- Lưu thúc ngươi vất vả đi tới huyện nha một phen, xác nhận xem đất đai bán cho ai, chuyện này rất trọng yếu mau chóng đi đi.

Tề Phượng Vũ tuy đã đoán được nhưng nàng vẫn phải thận trọng nhất định phải chứng kiến đăng ký sang tên ở huyện nha mới chính thức tin tưởng.


- Tiểu thư yên tâm, ta hiện tại đi tìm Đinh huyện thừa rất nhanh sẽ có tin tức.

Lưu chưởng quỹ hướng về phía huyện nha đi tới, Tề Phượng Vũ không chút hoang mang vẫy một chiếc xe ngựa lại, mang theo nha hoàn ngồi lên

- Đi tới ngõ hẻm của Điền gia thành nam.

...

Đầu bắc của cầu mới cũng không phải là cửa hàng mà là nơi ở, toàn bộ phía bắc chỉ có một cửa hàng đã bị tháo dỡ xuống.

Vô Tấn đi vào một căn hẻm nhỏ hắn bước tới cổng chính, đây chính là nhà của một hộ ngheo, Vô Tấn trước đó đã nghe kỹ, chủ hộ họ Trương ba mươi năm trước từ Nam Dương ở rể Trương gia bây giờ đang dạy học ở một trường tu thục, dựa vào dạy học mà kiếm sống, trong nhà chỉ có hai đứa con gái đều đã sớm xuất giá.

Vô Tấn đã tới nhiều lần, chủ yếu người không tại nhà, hàng xóm nói hôm nay trở về hắn gõ cửa mà không thấy có động tĩnh gì, một hồi lâu sau mới có bước chân truyền ra.

- Là ai vậy?

Thanh âm rất già nua.

Tiếng cửa két két vang lên, từ trong nhà đi ra một lão nhân, dáng người không cao, tóc hoa râm khoảng chừng năm mươi tuổi, mặt mũi tràn ngập nếp nhăn.

- Ngươi là...

Hắn nghi hoặc nhìn Vô Tấn.

Vô Tấn vội vàng giới thiệu:

- Ta họ Hoàng Phủ, muốn mua nhà không biết chỗ này có bán...

Trương lão do dự một chút rồi từ từ nói:

- Nhà này muốn bán tuy nhiên khế ước mua bán nhà không có trong tay ta nếu không ngày mai ngươi lại tới?

Vô Tấn có thể hiểu được Trương lão là người ở rể khế ước mua bán nhà không có ở trong tay lão là điều bình thường, nhưng hắn không muốn đêm dài lắm mộng.

- Trương lão bá, theo ta đi một chuyến được không?

- Ha ha đương nhiên là có thể nơi này cách chỗ đó không quá xa, ngay ở ngõ hẻm Điền gia thành nam.

Vô Tấn kêu một chiếc xe ngựa đi theo hắn tới thành nam.

Ở trên đường mọi người nói chuyện với nhau hắn phát hiện ra Trương lão này ngu ngốc giống người bình thường, hắn căn bản không ý thức được ý nghĩa của việc xây cầu mới, 250 lượng bạc là có thể thành giao rồi.


Kỳ thật Vô Tấn muốn làm người tốt đưa ba trăm lượng bạc cũng không sao nhưng kinh nghiệm buôn bán nhiều năm cho hắn biết lúc này không thể phức tạp cho nhiều thì có vẻ mình nhìn như hảo tâm nhưng sẽ khiến cho đối phương cảnh giác và sinh nghi, tại sao lại cho nhiều hơn năm mươi lượng bạc? Chẳng lẽ trong này có điều gì đó kỳ quái hay sao? ....

Rất nhanh bọn họ đi tới nhà mẹ vợ của Trương lão hai người tiến vào sân nhỏ chỉ thấy ở trong đó ngồi một nữ tử mặc quần áo hoa lệ, đưa lưng về phía bọn hắn, Vô Tấn nao nao tấm lưng này có vẻ quen thuộc hắn nhìn kỹ lại lòng liền trầm xuống, trước mắt hắn là một đôi hoa tai kim cương hào quang lấp lóe.

Nàng từ từ quay đầu lại hắn nhìn thấy khuôn mặt đẹp tuyệt luân của nàng, hai con ngươi đắc ý phảng phất nói cho hắn biết, hắn đã chậm một bước.

Tề Phượng Vũ lúc này tràn ngập vui sướng, hắn thích nhất là nhìn thấy dáng vẻ chán nản của đối thủ, nàng thích cảm giác chiến thắng đối thủ, cho dù nam tử này chưa xứng là đối thủ của nàng tuy nhiên bọn họ cạnh tranh ngôi nhà phía bắc cầu, nàng đã chiến thắng, Lưu thúc rất đắc lực tra được người mua nhà chính là Vô Tấn, đúng như dự liệu của nàng.

Vô Tấn trong lòng tràn ngập lửa giận hắn nhịn không được mà hỏi nàng:

- Ngươi tới đây làm gì?

- Nực cười ta tới đây thì quan hệ gì tới ngươi.

Tề Phượng Vũ khinh thường hừ một tiếng, không chút khách khí mà đáp lễ hắn một câu:

- Đây là nhà của ngươi sao?

Sắc mặt Vô Tấn trở nên khó nhìn hắn biết rõ Tề gia tiểu thư tới đây làm gì ngoại trừ trợ giúp đại ca hắn dọn nhà hai ngày nay hắn cơ hồ mỗi ngày đều hỏi chủ nhân Trương gia đã về nhà chưa, cuối cùng khi bọn họ trở về thì lại bị tiểu thư Tề gia này hẫng tay trên hắn cảm giác giống như mình vất vả trồng cây lúc ăn quả thì bị người ta hái mất, vô cùng căm tức, không vui hỏi nàng:

- Tề tiểu thư, mọi thứ phải có thứ tự ta tới trước ngươi làm vậy không phải quá hèn hạ hay sao?

- Hóa ra ngươi cũng ý thức được thứ tự trước sau vậy ta hỏi ngươi bây giờ là ta tới trước hay là ngươi tới trước?

Tề Phượng Vũ nở ra nụ cười, cho dù là nụ cười giễu cợt vẫn vô cùng xinh đẹp.

Cảm nhận thấy đối phương đang châm chọc mình khiến cho Vô Tấn vô tâm thưởng thức vẻ đẹp của nàng, hắn tức giận nói lớn:


- Ngươi nói thì nói như vậy nhưng tòa nhà của Trương lão tiên sinh sở hữu, ta và hắn đã bàn bạc rồi, bây giờ chỉ tới cầm khế ước mua nhà.

Tề Phượng Vũ thích nhất là nhìn thấy Vô Tấn tứcgiận, thích nhất là đối thủ nàng đánh bại thẹn quá hóa giận.

- Ngươi đó nhìn thì thông minh nhưng kỳ thực ngu ngốc rồi phải biết rằng mình thất bại còn nói gì nữa, thật làm cho ta thất vọng.

Vô Tấn hừ một tiếng không để ý tới nàng nữa.

Bờ mi thanh tú của nàng nhẹ nhàng nhảy lên, dùng một giọng điệu giáo huấn nói với hắn:

- Ngươi không phải rất lợi hại sao, đem tất cả đất đai mua đi rồi, tại sao lại chủ quan với khối đất này? Ta nói cho ngươi biết nguyên nhân vì ngươi quá tự cho mình là giiỏ tính toán vẫn bỏ sót, nghĩ rằng mình biết mà người ta không biết cụng diện, cho rằng tất cả mọi người đều ngu, đương nhiên ngươi so với tên ngu xuất Dương Kinh Châu thì cao minh hơn một chút nhưng so với ta thì xách giày cũng không đáng.

Nói tới đây trong lòng Tề Phượng Vũ cảm thấy sảng khoái vô cùng, từ lúc bắt đầu ở tiệm mì nàng vẫn phải nhẫn nhịn Vô Tấn một mực không tìm thấy cơ hội giáo huấn hắn hiện tại thì đã có, khiến nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Vô Tấn mặc kệ nàng, đi vào trong phòng, hắn nhìn thấy Trương lão và lão phu nhân đang thương lượng gì đó trong lòng dấy lên hi vọng.

- Ngươi si tâm vọng tưởng rồi.

Tề Phượng Vũ cầm hợp đồng trong tay quơ quơ:

- Ngươi đã tới chậm hợp đồng đã ký xong.

Sắc mặt khó coi của Vô Tấn trở nên biến mất tại sao phải tức giận sao phải căm tức để cô nàng này đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui