Hoàng Tộc

Nói tới đây Hắc Mễ mang một cái bao phục đặt lên trên bàn:

- Đây là đồ vật mà hắc cô sai ta chuyển giao cho ngươi, nói là vật phẩm trọng yếu mà ngươi gửi lại trên đảo, hiện tại hoàn trả, vốn nàng đêm nay cùng đi với ta những bỗng nhiên có việc gấp phải tới Dư Hàng quân rồi.

- À, vậy thật sự cám ơn nàng.

Vô Tấn nghe nói hắc muội đi Dư Hàng quận thì hắn lập tức thở phào một hơi.

Bạc đã quyên rồi, tiếp theo chính là sửa cầu, hắn không muốn đêm dài lắm mộng ngày mai đã bắt đầu khởi công:

- Vậy chúng ta thương lượng một chút chuyện này cũng phải nhờ ngươi rồi.

....

Hắc Mễ đi rồi Vô Tấn liền mở bao ra, bên trong là hai loại đồ vật một cái hồ lô tử kim hắn nhớ rõ đây là vật tửu đạo sĩ trước khi lâm chung giao di vật cho hắn, bên trong còn có một kinh thư hình như là kinh Kim Cương, hắn nhớ tửu đạo sĩ trước khi lâm chung từng nói cho hắn biết nhưng hắn lại không rõ tác dụng.

Lúc này Hoàng Phủ Quý mặt tràn đầy vẻ mệt mỏi đi vào trong phòng, hắn vừa trở về, ngày hôm qua hắn đã tìm mua cửa hiệu khắp nơi nhưng khong có chỗ nào phù hợp, sau khi trở về lại nghe nói câu chuyện quyên tiền sửa cầu.

- Vô Tấn nghe nói là quyên tiền sửa cầu, ngươi có nộp không?

- Có.

Vô Tấn nhịn cười nói:

- Hai mươi lăm lượng mỗi nhà, ngũ thúc thúc làm sao vậy, sắc mặt hình như không tốt lắm.

- Aizzz, nói thật ta không muốn quyên dù sao chúng ta cũng định dọn đi rồi, chuyện này không liên quan tới ta.


- Vậy tiệm mới đã tìm được chưa?

- Đâu có dễ như vậy, những chỗ khác đều không được bát tiên kiều là khu vực tốt nhất đáng tiếc là phố khẩu quá kém.

Vô Tấn đột nhiên nói:

- Ngũ thúc ngày mai thúc đừng ra ngoài.

- Tại sao?

- Không tại sao cả ngày mai cho thúc một đại hird.

Vô Tấn thần bí cười nói.

Hoàng Phủ Quý không hiểu tại sao chất nhi mình lại bí hiểm như vậy.

Tờ mờ sáng ngày kế tiếp, hơn mười tên thợ mộc xuất hiện ở gần Bát Tiên kiều, một đống gỗ được vận chuyển, từng tiếng đinh đang vang lên, rõ ràng là đang xây dựng cầu.

Đầu tiên là xây dựng một cây cầu tạm thời dùng gỗ mà xây dựng.

Những người đến đây đều phát hiện cầu tạm thời dài tới một trăm ước, gần đó chính là hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký nhưng mà không đối diện hiệu cầm đồ mà đối diện ngõ hẻm Hồ dân, ở vào chỗ sông Tử Đông quẹo vào.

Mặc dù chỉ là cầu tạm thời nhưng ít nhất cũng phải duy trì nửa năm, cũng không biết ai định ra như vậy nhưng hiệu cầm đồ Tấn Phúc ký lần này đã gặp đại vận, có cây cầu này việc buôn bán nhất định sẽ tốt lên.

Tất cả các cửa hàng xung quanh đều xì xào bàn tán có người bàn tán không biết chuyện này có liên quan đến Hoàng Phủ Duy Minh hay không, hắn không phải là chủ sự hộ tào sao? Nhưng lại có người phản bác, làm gì có người vừa đảm nhiệm ngay ngày hôm sau đã mưu lợi cho tộc nhân của mình, hơn nửa sửa cầu thuộc huyện nha quản không quan hệ với quận nha, nghe nói cầu xây dựng ở ngõ hẻm hồ dân không quan hệ với hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký, nếu là Hoàng Phủ Duy Minh sắp xếp thì phải xây dựng ở cửa ra vào hiệu cầm đồ Tấn Phúc Ký mới đúng.

Vui mừng nhất chính là Hoàng Phủ Ký, hai ngày nay hắn đã không quan tâm tới việc buôn bán sáng sớm vừa bừng tỉnh dậy ra ngoài nhìn đã ngây dại chỉ thấy hơn mười tên thợ đang bắt đầu cưa gỗ, chuẩn bị đóng cọc trên sông.

Lão thất tiểu nhị nghe xong liền chạy tới bẩm báo:

- Chưởng quầy bọn họ nói là xây dựng cầu tạm thời sau khi làm xong tốt thì sẽ hủy đi cầu cũ.

Hoàng Phủ Quý trừng con mắt, hắn vội hỏi:

- Ngươi nói thật sao?

- Đúng thế nhưng hiện tại chỉ là cầu tạm thời.

Mặc kệ nó là cầu tạm thời hay là cầu vĩnh viễn Hoàng Phủ Quý vẫn như bị sấm đánh trúng hắn ngây ngốc đứng ở nơi đó, bỗng nhiên kích động hoa chân múa tay chạy vào trong hiệu cầm đồ:

- Vô Tấn chúng ta được cứu rồi, chúng ta có phố khẩu rồi.

Trong tiếng chiêng, Vô Tấn mang theo vẻ mặt mệt mỏi mà ra khỏi cửa:

- Ngũ thúc tối hôm qua con không ngủ, buổi sáng vừa mới chợp mắt một chút, thúc tha cho con đi.

Vô Tấn nói là sự thật tối hôm qua hắn nghĩ ngợi lung tung một đêm mãi đến canh năm mới ngủ, hiện tại chưa ngủ được một canh giờ.


Hoàng Phủ Quý lúc này còn tâm trí đâu mà lo lắng giấc ngủ của hắn, hắn nắm lấy cánh tay của Vô Tấn kéo ra ngoài:

- Ngươi mau đi theo ta ra ngoài này, ông trời có mắt rồi.

- Có phải xây cầu không?

Vô Tấn thấy hắn kéo tay mình thì lười biếng hỏi.

Hoàng Phủ Quý dừng chân lại từ từ xoay người nhìn Vô Tấn:

- Tiểu tử sao ngươi biết được?

Vô Tấn vỗ vỗ miệng ngáp một cái:

- Ngũ thúc đừng quản, an tâm mở tiệm đi, cây cầu tạm thời này vài ngày sẽ xây dựng, sau khi xây xong cầu bên kia sẽ hủy đi.

- Chờ một chút.

Khuôn mặt béo mập của Hoàng Phủ Quý tới gần, hắn lóe lên tinh quang rồi hỏi:

- Tiểu tử ngươi cái gì cũng biết, thành thực nói cho ta biết có phải ngươi ở sau lưng giở trò không?

- Giở trò?

Vô Tấn khinh thường cười một tiếng:

- Ngũ thúc thúc dùng từ này cũng quá phong khinh vân đạm rồi, ta bỏ nhiều tiền mua đất như vậy cũng không thể để nó không buôn bán được.

- Ha ha, quả nhiên là ngươi.

Hoàng Phủ Quý đẩy hắn vào một gian phòng, rầm một tiếng đóng cửa lại, đặt Vô Tấn ngồi lên trên ghế, cánh tay đặt lên trên vai của hắn đôi mắt sáng nhìn Vô Tấn chằm chằm.

Vô Tấn thấy hắn sợ hãi liền thò tay quơ quơ trước mặt hắn lại bị Hoàng Phủ Quý gạt ra.


- Ngươi thành thục nói cho Ngũ thúc biết, cây cầu kia đến tột cùng là tạm thời hay mãi mãi?

Có lẽ vì trong lòng lo lắng nên thanh âm của hắn hơi run lên.

Vô Tấn mờ mịt nhìn lão, hai mắt mở trừ, cố tình trêu chọc ngũ thúc của mình.

Hoàng Phủ Quý vỗ tay cầu khấn:

- Vô Tấn ngươi thật là hảo chất nhi, ngũ thúc van ngươi nói cho ta biết tim ta muốn nhảy ra ngoài rồi đây này.

Vô Tấn cười hắc hắc sau đó mới từ từ nói:

- Vậy muốn xem ý của ngũ thúc , ngũ thúc muốn nó tạm thời thì là tạm thời muốn nó mãi mãi thì là mãi mãi.

- Mãi mãi!

Hoàng Phủ Quý như ếch xanh nhảy lên, nắm lấy cánh tay của Vô Tấn, âm điệu muốn thay đổi:

- Ta đương nhiên là muốn mãi mãi mãi mãi chúng ta ở đây

- Vậy ngũ thúc không tìm cửa hàng khác rồi hả?

- Không đi, không đi!

Hoàng Phủ Quý cao hứng muốn phát điên, lão cảm thấy ông trời giống như đem tất cả hạnh phúc trên thế gian cho lão, lão kích động tới mức choáng váng, trong chốc lát hắc hắc cười ngây ngô khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, Vô Tấn lấy từ trong ngăn kéo ra một phê văn đưa cho Hoàng Phủ Quý:

- Ngũ thúc xem qua đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui