Ngày hai mươi
tháng chín, Ung, Tề hai quân sau khi lui binh bốn ngày, một lần nữa xuất binh, bao vây Lạc kinh, hướng Lạc kinh phát động tiến công mãnh liệt.
Lúc này, bốn mươi vạn Ung Tề liên quân toàn bộ lao lên, ngày đêm không
ngừng tiến công Lạc kinh, thang mây, Tĩnh Lan (một loại xe công thành), công thành chùy oanh kích cửa thành, trên thành dưới thành tên bắn như
mưa, đá tản, gỗ khối giống như mưa đá nện xuống, tử thương từng đống,
thi thể chồng chất như núi, máu tươi nhuộm hồng cả hào sâu.
Tân nhiệm chủ tướng Dương Thịnh cai quản hai đầu tác chiến, bận tối mày
tối mặt, hắn tuổi tác đã cao, lại thêm bệnh nặng mới khỏi, thể lực cùng
tinh lực đều theo không kịp, ba lần té xỉu ở đầu tường, có một chuyện
nực cười chính là, vì cổ vũ tam quân tác chiến, Dương Thịnh vậy mà liên
tiếp tự bổ nhiệm hai mươi tên Đại tướng quân, chính là tội mà hắn đã chỉ trích Trương Tấn Tiết.
Nhưng cổ vũ tinh thần lúc này đã vô dụng, hắn bỏ hết thảy chế độ ban
thưởng của Trương Tấn Tiết, từ mỗi ngày năm lượng bạc quân lương cắt
giảm xuống còn một lượng một ngày. Đồng thời trợ cấp binh sĩ tử thương
cũng từ một trăm lượng cải thành mười mẫu đất, giết chết một quân địch
cũng không có ban thưởng.
Cái này dẫn phát bất mãn mãnh liệt của các binh sĩ, các quân quan cũng
xì mũi coi thường những Đại tướng mới phong, sĩ khí của quân coi giữ hạ
thấp, khi tác chiến cũng không muốn quên mình phục vụ, các quân quan
liên tục tự bảo vệ mình, hơn nữa Dương Thịnh chỉ huy bất lực, giữa trưa, ngoài thành Lạc kinh đã bị công phá.
Tử vong mười vạn người, tốn thời gian nửa tháng cũng không thể đánh hạ
thành ngoài. Hôm nay một buổi sáng liền dẹp xong, liên quân bên ngoài
thành sĩ khí đại chấn, thế như chẻ tre, quân coi giữ nội thành quân tâm
sụp đổ, bắt đầu đại quy mô bỏ chạy, binh sĩ thủ thành từ ba vạn người
giảm mạnh đến chưa đủ sáu ngàn, Lạc kinh đại thế đã mất.
Dương Thịnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn qua binh sĩ Ung châu giống như
bầy kiến lao vào nội thành, hắn như thế nào cũng nghĩ không thông, các
binh sĩ vì cái gì không chịu thuần phục Hoàng đế, không chịu bán mạng?
Cuối cùng hắn ra được kết luận, là vì Trương Tấn Tiết dùng bạc dưỡng hư
mất các binh sĩ, bọn hắn chỉ nhận tiền, trách nhiệm không phải là của
Dương Thịnh hắn, mà là Trương Tấn Tiết, tất cả trách nhiệm đều là của
Trương Tấn Tiết.
Một tên binh lính lảo đảo chạy tới:
- Đại soái, quân Ung Châu đã công lên Tây thành, các huynh đệ thủ không được nữa!
Dương Thịnh thở dài một hơi, Hoàng Phủ Hằng hết thời rồi.
- Truyền lệnh tam quân, bỏ vũ khí đầu hàng!
Đại môn của Lạc kinh mở rộng, quân coi giữ đã đổi thành binh sĩ Ung Tề
liên quân, chủ tướng Ung Châu quân Thân Tế cùng Tề Vương Hoàng Phủ Chung được hai mươi vạn đại quân hộ vệ, xếp thành hàng tiến vào Lạc kinh,
Đông Ninh vương triều duy trì gần nửa năm hoàn toàn bị diệt.
Tử Vi cung lạnh tanh, cung nữ, hoạn quan cùng bọn thị vệ đều trốn chết
hầu như không còn, nội cung một mảnh tiêu điều, trong ngự thư phòng của
Hoàng Phủ Hằng, một tiểu hoạn quan đang trộm cắp một ít thứ đáng giá,
tuyệt đại bộ phận thứ đáng giá đã bị trộm sạch, còn lại đều là vật cồng
kềnh cầm không được. Lúc này, ánh mắt của hắn rơi vào một gian phòng
nhỏ, đó là phòng địa đồ của Hoàng thượng, hắn lập tức nhớ tới một bức
bản đồ cả nước có khảm hoàng kim.
Tiểu hoạn quan liền hướng phòng địa đồ chạy tới, phí thật lớn sức lực
mới đẩy được cửa ra, tiến vào gian phòng, hắn bỗng nhiên có cảm giác lạ
lạ, hơi ngửa đầu nhìn về phía xà nhà, lập tức sợ tới mức hét lên một
tiếng, sau đó bỏ chạy ra ngoài.
- Băng hà rồi! Hoàng Thượng băng hà rồi!
Một ít hoạn quan hoảng sợ, thanh âm quanh quẩn trong đại điện trống trơn.
Hoàng Phủ Vô Tấn đạt được tin tức Hoàng Phủ Hằng băng hà đã là ba ngày
sau đó, tin tức rơi vào đại doanh Sở Quân, hắn lúc này hạ lệnh toàn quân mặc đồ trắng, vì Hoàng Phủ Hằng để tang, cũng hướng thiên hạ truyền
hịch văn: “Ung Châu ngoại thích, lòng muông dạ thú, Tề Châu thần đệ, đại nghịch bất đạo, Đế vương chết thảm, Thái tử bị giết, nhi tử Hoàng hậu,
không ai còn sống, ngoan độc tàn bạo, từ xưa chưa nghe thấy. Nay hiệu
triệu thiên hạ chung sức, Vô Tấn nguyện vì thiên hạ làm tiên phong, thề
lấy đầu nghịch tặc tế bái Thánh thượng.”
Ngày thứ năm sau khi Hoàng Phủ Hằng chết, ở Giang Ninh phủ, Thái Hoàng
thái hậu hướng thiên hạ ban bố ba đạo ý chỉ, một là nghiêm khắc khiển
trách Tề Vương Hoàng Phủ Chung hướng con cái Hoàng Phủ Hằng đuổi tận
giết tuyệt, gọi hắn là sát nhân tàn bạo vô đạo, phế bỏ phiên hiệu Tề
Vương của hắn. Đạo ý chỉ thứ hai, là không thừa nhận sự hợp pháp của
triều đình Ung kinh, gọi là Thân gia soán nghịch. Đạo ý chỉ thứ ba, sắc
phong Lương Vương Hoàng Phủ Vô Tấn làm Nhiếp Chính Vương của Đại Ninh
vương triều, tạm thời sử lý quốc sự.
Ý chỉ của Thái Hoàng thái hậu ban ra, thiên hạ Đại Ninh một mảnh hưởng
ứng, dân chúng liên tục khiển trách Tề Vương Hoàng Phủ Chung tàn bạo,
sát hại cả nhà thân huynh Hoàng Phủ Hằng, khiến cho Hoàng Phủ Chung lâm
vào nguy cơ mất đạo nghĩa nghiêm trọng, cùng lúc đó, Sở Châu, Quảng
Châu, Kinh Châu, Tề Châu, U Châu, quan phủ các nơi liên tục tuân ý chỉ
của Thái Hoàng thái hậu, ủng hộ Hoàng Phủ Vô Tấn làm giám quốc Nhiếp
Chính Vương. Đông quận, trong đại doanh Sở Quân, Hoàng Phủ Vô Tấn suất
lĩnh đại quân, lúc này đã ngừng trú gần nửa tháng, trong khoảng thời
gian này, hắn chỉnh biên hàng binh Tề quân, bố trí vào quân đội Giang
Hoài Bắc, tiếp nhận quan viên địa phương Tề Châu thuần phục, tiếp nhận
phủ khố, yết bảng an dân, hắn đã vững chắc chiếm lĩnh Tề Châu.
Lúc này ở Đông quận, hắn có mười vạn quân tinh nhuệ, hơn nữa năm vạn
binh mã của Lương quận Hạ Thiên Tuyệt đã thuần phục hắn, tổng cộng mười
lăm vạn binh mã bố trí ở Đông quận đến Lương quận.
Nhưng mười lăm vạn binh mã đối phó với mấy chục vạn đại quân của Ung Tề
liên quân, vẫn có vẻ binh lực không đủ. Bởi vậy, Hoàng Phủ Vô Tấn cũng
không gấp, hắn vẫn trú binh ở bên ngoài Bộc Dương huyện của Đông quận,
đợi sau khi thu hoạch vụ mùa xong mới tác chiến, đối với hắn mà nói, kéo được càng lâu càng có lợi, còn đối với Hoàng Phủ Chung, thời gian càng
dài, quân đội hắn sĩ khí càng thấp.
Trong đại doanh, Hoàng Phủ Vô Tấn đang mở tiệc chiêu đãi các Thứ sử cùng Trưởng sử của Đông quận, Lương quận, Hoài Dương quận, Tế Âm quận cùng
Tiếu quận, cùng với Huyện lệnh của Bộc Dương huyện cùng Trần Lưu huyện,
hơn mười quan viên Dự Châu này, đối với Hoàng Phủ Vô Tấn mà nói là cực
kỳ trọng yếu. Hiện tại, hắn không chỉ có cân nhắc trên quân sự cùng Tề
Ung đối kháng, đồng thời cũng chú trọng ưu thế chính trị. Hắn đã được
đại bộ phận quận huyện của Tề Châu ủng hộ, hắn trường kỳ đóng quân ở
Đông quận, cũng là vì muốn đạt được ủng hộ của quan viên địa phương Dự
Châu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...