Mọi người thấy phong thư có sợi dây màu đỏ biết có chuyện trọng đại xảy ra.
Hoàng Phủ Vô Tấn mở thư ra bên trong, hắn nhìn qua một lần trầm ngâm một lát rồi nói với tên lính liên lạc bên cạnh:
- Đi truyền mệnh của ta mệnh cho tám vạn đại quân tập kết chuẩn bi lên thuyền.
Tin tức hắn chờ đợi cuối cùng cũng đã tới.
Ngày 14 tháng 8 đại nguyên soái binh mã Ung Kinh do THân Tể tự mình suất lĩnh mang hai mươi vạn quân Quan Trung ra Đồng Quan tiến thẳng về phía
Hoằng Nông quận, cùng lúc đó Thiệu Cảnh Văn cũng suất lĩnh mười vạn địa
quân theo Hoàng hà xuôi nam, ba mươi vạn quân Tây Ninh chia làm hai
đường, hướng về phía Lạc Kinh công kích mãnh liệt.
Ngày mười lăm tháng tám, Tề vương Hoàng Phủ Chung cũng tự mình dẫn ba
mươi vạn đại quân xuôi theo hoàng hà mà xuất phát, vào đêm trung thu,
đại tướng La Khải Ngọc dẫn ba vạn quân tiên phong đánh tan năm nghìn
quân ở Bộc Dương Dự Châu chiếm lĩnh Bộc Dương huyện, Đông quận thứ sử
Vương Yến sợ hãi đầu hàng Tề quân.
Đến đây Ung Tề nhị châu đã giáp công Dự châu, đại chiến Trung Nguyên chính thức mở màn.
Dự châu gặp tao ngộ hai mặt giáp công khiến cho triều đình Lạc Kinh cũng trở nên hỗn loạn một mảng, lúc này gần trăm tên đại thần đứng đầu là
Trương Tấn Tiết đang quỳ trước Bách Phượng môn, bọn họ không phải vì
cường địch đột kích mà kinh hoàng mà là vì hoàng đế Hoàng Phủ Hằng lại
bổ nhiệm Dương Thịnh là binh mã đại nguyên soái.
Điều này khiến cho Trương Tấn Tiết và chúng triều thần phẫn hận không
thôi, hoàng thượng chẳng những không trừng phạt Dương Thịnh chuyện thất
bại ở Tấn Châu mà lại bổ nhiệm hắn làm binh mã đại nguyên soái đám đại
thần bọn họ làm sao mà tiếp nhận được.
- Bệ hạ bệ hạ không được hồ đồ như vậy nữa.
Trương Tấn Tiết bi phẫn nhịn không được mà quát to.
Sau lưng hàng trăm tên đại thần cũng hưởng ứng:
- Bệ hạ xin thu hồi hoàng lệnh.
Một gã hoạn quan tiến ra nói với Trương Tấn Tiết:
-Tướng quốc bệ hạ mời vào trong nói chuyện
Trương Tấn Tiết giãy dụa muốn đứng lên nhưng không đứng nổi hai gã quan viên đằng sau liền đỡ hắn.
- Các vị đồng liêu ta nhất định phải thuyết phục hoàng thượng, đổi lão thất phu hồ đồ kia đi.
Chúng đại thần đều tỏ vẻ ủng hộ, mang theo vẻ kỳ vọng, Trương Tấn Tiết
mang theo tâm tình bi tráng cùng với hoạn quan vào trong nội cung.
Ở trong ngự thư phòng, Hoàng Phủ Hằng đang vô cùng giận dữ, hắn vừa mới
nhận được tin tức, Hoàng Phủ Vô Tấn đang phát động chiến tranh với Quảng Châu, bản thân của Hoàng Phủ Vô Tấn cũng đi thuyền xuôi nam rồi.
Hoàng Phủ Hằng sai người lục tung, cuối cùng cũng tìm được tấu chương mà thứ sử Lâm Xuyên quận mang tới, tấu chương nói Sở quân tụ tập tại Bà
Dương quận có khả năng dùng binh với Quảng Châu, cái tấu chương này vậy
mà hắn không nhìn thấy.
Tin tức trễ nải khiến cho Hoàng Phủ Hằng kìm không được mà đập bàn một tiếng, nghiên mực rớt xuống đất, hắn quát to:
- Là ai che giấu tin tức này không cho trẫm biết.
Mấy tên hoạn quan nơm nớp lo sợ.
Hoàng Phủ Hằng lửa giận vạn trượng cũng không phải là vì Hoàng Phủ Vô
Tấn dùng binh với Quảng châu mà chính là vì Hoàng Phủ Vô Tấn không chịu
giúp hắn đối phó Tề châu.
Bây giờ Tề châu quy mô tới Dự châu mà Hoàng Phủ Vô Tấn lại xuôi nam tới
Quảng châu không trợ giúp hắn làm cho Hoàng Phủ Hằng có một cảm giác bị
lừa vậy, Hoàng Phủ Vô Tấn nhất định biết rõ Dự châu cũng bị giáp công
cho nên mới cố ý xuôi nam, mình thừa nhận hắn là con cháu Tấn An hoàng
đế hắn lại vào giờ khắc mấu chốt bỏ chạy Hoàng Phủ Hằng làm sao không
tức giận cho được.
Lúc này một hoạn quan đi vào ngự thư phòng bẩm báo:
- Bệ hạ Trương tướng quốc tới.
Nghe nói tới Trương Tấn Tiết, Hoàng Phủ Hằng vừa đau đầu vừa tức giận,
lúc này chưa đối phó được với bên ngoài thì bên trong đã phát sinh nội
chiến, Hoàng Phủ Hằng biết rõ Trương Tấn Tiết cùng với Dương Thịnh từ
khi tiên đế còn sống đã minh tranh ám đấu với nhau, Trương Tấn Tiết phản đối Dương Thịnh làm nguyên soái chưa chắc đã là vì công tâm.
- CHo hắn vào đây.
Một lát sau Trương Tấn Tiết đi vào phát ra thanh âm bi tráng nói:
- Bệ hạ nếu dùng Dương Thịnh làm nguyên soái xã tắc của bệ hạ đều bị hủy trong tay của hắn.
- Đủ rồi.
Hoàng Phủ Hằng âm trầm cực kỳ không vui nói:
- Trẫm triệu ngươi tới đây không phải là để nói những chuyện này.
Trương Tấn Tiết bất đắc dĩ liền hỏi:
- Bệ hạ triệu thần có chuyện gì?
- Trẫm muốn biết, thái kho còn bao nhiêu bạc?
- Bệ hạ thái kho còn chừng hai trwam vạn thạch lương thực ngân lượng còn ba trăm vạn, mặt khác Huỳnh Dương kho còn chừng năm trăm vạn thạch
lương thực, đây là từ Kinh Châu vận tới.
Hoàng Phủ Hằng tự nhủ nói:
- Xem ra Huỳnh Dương tuyệt không thể thất thủ.
Trương Tấn Tiết thở dài lúc này rồi mà bệ hạ còn suy nghĩ tới vấn đề
lương thực ở Huỳnh Dương, liệu có thể giữ được Lạc kinh hay không còn
chưa biết, bảo trụ kho lúa Huỳnh Dương làm gì?
Cho dù hắn biết sẽ làm hoàng đế mất hứng nhưng vẫn nhịn không được mà nói:
- Bệ hạ mấu chốt không phải lương thực mà là dùng người nếu như quân đội một lần nữa thất bại, Lạc Kinh sẽ tiêu hao thực lực không còn gì, đến
lúc đó lấy gì bảo vệ lạc Kinh, ai bảo vệ khoa lúa Huỳnh Dương, Dương
Thịnh tuổi già ngu ngốc hắn làm sao có thể gánh vác trách nhiệm này.
- Trương tướng quốc ông đang giáo huấn ta nhìn người không kỹ sao?
Hoàng Phủ Hằng âm trầm nói.
- Vi thần không dám, nhưng bệ hạ suy nghĩ một chút, Tấn Châu thất bại
không phải là vì Dương Thịnh vô năng sao, mới mang tới sự thảm bại của
Tấn châu sao?
- Trẫm đã biết Tấn Châu thảm bại là do Lý Duyên tài giỏi, hắn hiện tại
đang ở đâu? Tần Hán Vũ có tham chiến không hắn hiện tại đang ở đâu? Bọn
chúng đều đầu hàng Ung châu, Dương Thịnh mặc dù bại nhưng mà hắn tuyệt
không để Ung châu chiêu hàng, liều chết trốn về lạc kinh chẳng lẽ mắt
trẫm mù rồi sao mà không thấy?
- Dương Thịnh tuy tận trung với bệ hạ nhưng hắn đã qua bảy mươi hắn ngu
ngốc không thể vì sự trung tâm của hắn mà cho hắn làm đại nguyên soái,
hắn nhất định sẽ chôn vùi xã tắc của bệ hạ.
Trương Tấn Tiết quỳ rạp xuống đất than thở khóc lóc, Hoàng Phủ Hằng lạnh lùng nhìn hắn một cái, trong lòng mệt mỏi cực điểm, Dương Thịnh già nua Hoàng Phủ Hằng dĩ nhiên biết rõ nhưng cũng không phải hồ đồ vô năng như Trương Tấn Tiết nói, Tấn Châu bại trận nguyên nhân căn bản là Lý Duyên
và Tần Hán Vũ không dám tử chiến mà đầu hàng.
Hoàng Phủ Hằng cố gắng che giấu dự căm tức trong lòng lạnh lùng nói:
- Tổng quản Hạ Thiên Tuyệt dũng mãnh đa tí, tòng quân hai mươi năm tư
lịch rất sâu, trong quân uy vọng rất lớn, hắn thống lĩnh năm vạn quân
quân kỷ nghiêm minh, vậy trẫm để hắn làm chủ soái thay cho Dương Thịnh,
Trương tướng quốc thấy thế nào?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...