Đối với Hoàng
Phủ Vô Tấn hai chữ nhi tử này làm hắn mừng rỡ như điên nhưng mà hắn chỉ
nghỉ ngơi một ngày, thư của Bạch Minh Khải khiến hắn không thể không tập trung tinh lực cho trận chiến.
Ở phía bắc thảo nguyên của Đại Ninh vương triều lúc này đội trưởng đội
hộ ngân chính là Lô Hàn Phi người quận Hà Gian, thân cao bảy xích mặt
mũi như một đại hồ tử, hắn vốn là giáo úy Mai Hoa vệ về sau được đề bạt
làm đô úy thăng làm thiên tướng thống lĩnh, thống soái một vạn lính, lần này hắn tới thảo nguyên hộ ngân, dưới tay là ba nghìn quân lính.
- Lưu quản sự vùng này là địa bàn của bộ lạc gì?
Lô Hàn Phi dùng roi ngựa chỉ quanh thảo nguyên mà hỏi.
Lưu quản sự chính là quản sự phụ trách buôn bán trên thảo nguyên của Tề
Thụy Phúc tiền trang y hiện tại ngoài năm mươi tuổi, hai mươi năm đi qua đi lại giữa trung nguyên và thảo nguyên, đối với thảo nguyên vô cùng
quen thuộc.
- Chỗ đó chính là Thiên Nga thủy, đi về phía trước ước chừng hai ngày là một thị trấn nhỏ có chừng hai trăm hộ dân, thương nhân đến thảo nguyên
cần phải đặt chân qua đó nghỉ ngơi bổ dưỡng, tuy nhiên nơi này cũng
không yên ổn, phía bắc Thiên Nga Thủy là địa bàn của bộ tộc Mông Ngột,
bọn họ trời sinh hiếu chiến, cũng có thể đánh cướp Lô tướng quân nên chú ý.
Lô Hàn Phi cười ha hả:
- Trên đường bỉnh thản làm ta chán chết tốt nhất là gặp giặc cướp.
Vừa dứt lời một binh lính hô to:
- Tướng quân mau nhìn kìa có người tới.
Lô Hàn Phi tập trung nhìn về phía bắc, chỉ thấy ở bên bờ Thiên Nga thủy
có một chấm đen nhỏ đang cưỡi ngựa tới đây chung quanh không có dê bò
hẳn không phỉa là người chăn nuôi.
- Là người Mông Ngột chết tiệt.
Lưu quản sự lo lắng nói:
- Người Mông Ngột cùng với người Khiết Đan quan hệ vô cùng tốt bọn họ
hẳn là nhận được tin tức của người Khiết Đan, người Khiết Đan bị pháo
dọa cho sợ không dám động vào chúng ta nhưng mà bọn họ không cam lòng
nên mới thông tri cho người Mông Ngột ngăn cản để bọn họ tới đoạt ngân.
Lô Hàn Phi nhìn về phía xa xa lạnh lùng nói:
- Ta chỉ sợ bọn họ không tới.
Vào đêm màu đen bao phủ thảo nguyên.
Đội hộ ngân đóng quân xuống ở Thiên Nga thủy bọn họ chọn chỗ mặt sông
rộng nhất, ước chừng hơn mười trượng, sâu hai trượng, người Mông Ngột
khó có thể qua sông ở chỗ này.
Thời gian dần dần trôi qua đã tới canh một thảo nguyên vẫn y như cũ
không có động tĩnh gì, một số binh sĩ bắt đầu mỏi mệt đúng lúc này ở bầu trời phía đông đột nhiên xuất hiện mọt đóa hỏa hoa, cùng lúc đó mặt
phía nam và phía tây cũng có, đây là hỏa tiễn thám thính của quân định,
người Mông Ngột xem ra đã vây ba hướng chuẩn bị đánh tới.
Lô Hàn Phi híp mắt lại xem ra người Mông Ngột mưu đồ đã lâu rồi.
- Truyền lệnh của ta bọn chúng tiến tới gần năm mươi bước là nổ súng.
Lúc này đại địa bắt đầu run rẩy, những con ngựa vây quanh đó cũng bất an, hơn một trăm tên chăn ngựa ra sức trấn an chúng.
Ở trên thảo nguyên bắt đầu vang lên thanh âm sấm rền, đây là khí thế vạn mã lao nhanh, dưới ánh sao chỉ thấy ở phạm vi ngoài trăm dặm có một
đường vòng cung càng ngày càng gần quả nhiên là đông nghịt người.
Ở bên ngoài vài trăm bước sát khí của bọn họ đã toàn bô bao phủ thảo
nguyên một số binh sĩ do dự thì Mông Ngột kỵ binh đã tới bảy mươi bước. " Đoàng" cũng không biết là ai nổ súng đầu tiên ánh lửa khắp nơi mùi khói thuốc súng mù mịt, tiếng súng liên tục làm cho bọn họ chấn động người
Mông Ngột liên tục chạy trốn bỏ lại mấy trăm cỗ thi thể và kỵ mã bị
thương.
Ở trên thảo nguyên thoáng chốc đã yên tĩnh lại lúc này Lưu quản sự tiến tới gần Lô Hàn Phi nói:
- Tướng quân người Mông Ngột sẽ trùng kích ba lượt qua ba lượt sẽ buông tha.
Lô Hàn Phi gật đầu phân phó cho đám binh phụ trách quân nhu:
- Đem pháo toàn bộ đặt lên đây.
Pháo cũng không nặng lắm dài năm thước, chừng tám mươi cân một quả pháo
có thể bắn ra mấy trăm thiết hoàn, đây là lợi khí ở trên thảo nguyên lần này bọn họ mang theo năm mươi cây pháo, không ngờ đêm nay cũng dùng
tới.
Binh tướng đặt pháo lên, ở phía xa xa truyền tới gào thét không cam lòng của người Mông Ngột bọn họ chuẩn bị phát động công kích lần thứ hai, Lô Hàn Phi hạ lệnh:
- Tới gần trăm bước thì nổ súng.
Đám người Mông Ngột đã có kinh nghiệm từ lần trúng đạn đầu tiên, bọn họ
tiến tới gần trăm bước từng phát súng nổ ra cho duồi một nhóm lớn chiến
mã bị chết nhưng sau đó bọn họ nhanh chóng lên chiến mã của đồng bạn,
vọt tới gần năm mươi bước, những mũi tên lợi hại bắn về phía Sở quân,
một binh lính hét thảm một tiếng, mũi tên đã xuyên qua cổ họng của hắn
lăn từ trên xe xuống, trong binh sĩ Sở châu không ngừng có thanh âm thảm thiết kêu vang, thương vong bắt đầu xuất hiện.
Đúng lúc này ở trên thảo nguyên bắt đầu vang lên tiếng nổ mạnh kinh
thiên động địa, năm mươi tòa pháo liên tục bắn ra, như gió bão mưa gào
bắn về phía Mông Ngột kỵ binh, kỵ binh xung quanh cơ hồ đều bị trúng đạn bọn họ đều sợ hãi, đây là thiên thần giá lâm, bọn họ sợ hãi quay đầu
ngựa bỏ trốn, năm mươi tòa phái một lần nữa lại bắn ra, Mông Ngột kỵ
binh liên tục trúng đạn rơi xuống đất đem khói bụi xóa tan hết, xuất
hiện trước mặt bọn họ là cảnh tượng thê thảm máu chảy thành sông, thi
thể người và chiến mã bao phủ, Mông Ngột kỵ binh tổn thương và chết ít
nhất ba nghìn người.
Thật lâu sau vẫn chưa có lần trùng kích thứ ba, một gã thám thính trở về nói quân địch đã trốn xa, trên thảo nguyên vang lên từng tiếng hoan hô
thắng lợi
Lô Hàn Phi nở ra nụ cười đắc ý hắn phải lập tức đem chiến báo huy hoàng này đưa cho điện hạ.
Mười ngày sau quân hộ ngân cuối cùng cũng tới Cư Duyên hải, cách Cư
Duyên Hải chừng trăm dặm, thứ tử của Trương Sùng Tuấn là Trương Nhan
Quân tự mình dẫn hai nghìn binh sĩ tới đón tiếp.
Cuối cùng sau hai tháng bôn ba vạn dặm bọn họ đã hoàn thành mục đích các binh sĩ đều hoan hô.
Trương Nhan Quân túm tụm cùng với mấy mươi binh sĩ, cưỡi ngựa tới trước mặt Lô Hàn Phi ôm quyền thi lễ:
- Tại hạ là phó đô đốc Trương Nhan Quân, các hạ có phải là Lô tướng quân/
Lô Hàn Phi biết rõ Lương vương điện hạ đã phái người tới Tây Lương đưa
tin tin tức hẳn là đã tới trước, cho nên đối phương biết mình cũng không có gì là lạ.
Hắn thấy Trương Nhan Quân giống huynh trưởng của mình là Trương Nhan Niên như đúng thì chắp tay thi lễ:
- Ta cùng với lệnh huynh quan hệ rất tốt, hắn thường xuyên nhắc tới
thiếu tướng quân, thiếu tướng quân quả nhiên là tuấn tú lịch sự.
-Qúa khen rồi, Lô tướng quân đi đường vất vả, vùng này đều là địa bàn
của quân Tây Lương, mong tướng quân yên tâm sẽ không có kẻ nào quấy rối.
Trương Nhan Quân cùng với Lô Hàn Phi cưỡi ngựa song so với nhau, hắn lại thấp giọng hỏi:
- Trên thảo nguyên có tin tức, nghe nói mọi người bị người Mông Ngột tập kích đúng không?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...