Hắn đem tình báo dâng lên cho Trương Nhan Niên, Trương Nhan Niên mở tình báo lên nhìn nhìn sau đó đưa cho các tướng quân.
Hắn hỏi thám thính:
- Bọn họ có hạ trại không, có vùi nồi nấu cơm không?
- Hồi bẩm tướng quân ty chức phát hiện ra bọn chúng cũng không mang theo quân nhu, cũng không vùi nồi nấu cơm, bnọ họ giống như không phải đi xa vậy.
Trương Nhan Niên gật đầu:
- Khổ cực rồi ngươi lui xuống trước đi.
Hai gã thám thính thi lễ sau đó lũi uống, Trương Nhan Niên lúc này mới cười nói với chúng tướng:
- Mọi người có ý kiến gì không?
Chúng tướng ba mồm bảy lưỡi thảo luận, liên tục thỉnh chiến:
- Tướng quân một đám quân ô hợp mà thôi một trận là có thể đánh tan.
Trương Nhan Niên khoát tay cười nói với mọi người:
- Điện hạ sớm đã khống chế từ lâu với Bạch Y quân ở trong Bạch Y quân
bày rất nhiều tai mắt, đối với tình huống của bọn chúng rõ như lòng bàn
tay, đương nhiên chúng ta biết rõ bọn chúng là một lũ ô hợp nhưng điện
hạ còn có cách nghĩ khác, mọi người mau nghe ta nói.
Mọi người dần an tĩnh trở lại Trương Nhan Niên lại nói:
- Những Bạch Y quân này trên cơ bản là nông dân Hoài Bắc, bởi vì Hoài
Bắc mấy lần gặp thiên tai cho nên bọn họ đành phải chạy trốn về phía
Nam, tám vạn quân này đều có cha mẹ thê nhi ở nhà, điên hạ sở dĩ trừ bỏ
bọn họ cũng không phải là muốn tiêu diệt bọn họ mà là không muốn cho bọn họ đi Thục Châu hi vọng bọn họ trở về gia viên, cởi giáp quy nông, một
lần nữa khôi phục sinh cơ ở Hoài Bắc ,không chỉ có Bạch Y quân này mà
còn có cảm binh sĩ Hoài Bắc chiêu mộ cũng muốn về nhà của mình, đây là
suy nghĩ của điện hạ mong mọi người hiểu được.
Các tướng lĩnh liền im lặng bọn họ không phải là người ngu dĩ nhiên minh bạch lòng dạ của Lương vương điện hạ, một đại tướng hỏi:
- Vậy chiến dịch này phải đánh thế nào?
Trương Nhan Niên cầm lấy tình báo trong tay rồi nói:
- Tình báo này mọi người cùng xem đi, ở bên trong ghi rõ ràng, lần này
đi Thục châu tất cả Bạch Y quân đều bị giấu diếm bọn họ cho rằng chỉ là
một chuyến huấn luyện dã ngoại, mà cha mẹ thê nhi của bọn họ đều ở trong trang viên, thượng binh phạt mưu, trước hết phải làm cho bọn họ rối
loạn.
Nói đến đây Triệu Thắng Nam nói với một viên đại tướng khác:
- Ngươi có thể suất lĩnh năm nghìn quân đội chạy về phía sau họ, đem
Bạch Y quân chạy trốn từng người bắt lấy, không nên làm tổn thương bọn
họ cuối cùng để ta cùng nhau xử lý.
Ở bãi sông đã hạ một trăm cái lều nhỏ loại lều này tối đa cũng chỉ dung
được mấy người, đối với hai vạn người không có ý nghĩa, nó chủ yếu là
dành cho quan quân nghỉ ngơi.
Quân đội từ xế chiều đã nghỉ ngơi, nhưng tới hoàng hôn các binh sĩ đều
đã không còn động lực, bọn họ yêu cầu ngày mai hành quân thậm chí có
không ít quan quân yêu cầu chấm dứt dã ngoại trở về Đồng An quận nhưng
Chương thị huynh đệ lập tức từ chối, bọn họ nói rõ đây là lệnh yêu cầu
của phía trên, tất cả mọi người đều phải tiến tới Hợp Phì huyện huấn
luyện, nhưng dù sao bọn họ cũng nhượng bộ, ngày mai buổi sáng sẽ hành
quân.
Từ chạng vạng tối một tin tức lặng lẽ từ trong quân truyền ra lần này
quân đội bị điều đi Thục châu chứ không phải là đi dã ngoại, sau khi đi
sẽ không trở về tin tức này truyền ra càng ngày càng rộng bắt đầu mang
tới khủng hoảng.
Ở bên cạnh một lều vải, hơn mười giáo úy đang tụ tập tại một chỗ thảo
luận thật giả của tin tức này cầm đầu bọn họ là một giáo úy khôi ngô,
hắn tên là Lương Ứng năm nay ba mươi tuổi chính là Mai Hoa vệ làm nội
ứng bên trong Bạch Y quân, hắn là một người có bản lĩnh chân chính, võ
nghệ cao cường, rất có sức lực hiệu triệu.
Mà giáo úy Bạch Y quân đa phần là chọn ở trong dân, thô lỗ không có mưu
trí, so với Lương Ứng thì kém xa, không chỉ đô úy mà ngay cả Chương thị
huynh đệ cũng không bằng hắn, chỉ vì hắn ở trong Bạch Y quân chỉ có hai
tháng, tư lịch quá nhỏ bé ủy khuất làm giáo úy. Cho dù như vậy Lương Ứng vẫn có uy vọng rất cao trọng quân tình tình của hắn hào sảng, hào phóng trượng nghĩa giúp người khiến cho các giáo úy đều nguyện nghe theo hắn
mà hành động.
- Lương đại ca các huynh đệ đều rất sợ hãi, tin tức này đến cùng là thật hay giả, có phải là đi Thục châu không, nếu như vậy cha mẹ thê nhi
chúng ta đều ở Đồng An quận chúng ta phải làm sao bây giờ?
Một gã giáo úy cũng đồng tình, mọi người liên tục hỏi Lương Ứng:
- Lương đại ca huynh phân tích một chút đi đây có phải là tin đồn không?
- Mọi người hãy nghe ta nói.
Lương Ứng vung tay lên mọi người an tĩnh lại hắn liếc nhìn mọi người rồi trầm giọng nói:
- Ta biết tin đồn này là thực...
Hắn còn chưa dứt lời mọi người như nổ tung, thanh âm nhao nhao vang lên.
- Mọi người im lặng nghe ta nói hết.
Lương Ứng đề cao giọng mọi người yên tĩnh lại, hắn chậm rãi nói:
- Tin tức lưỡng đế cùng tồn tại chắc mọi người đã biết, mọi người nghĩ
lại xem chúng ta là ai? Là tư binh của Thân Quốc Cữu, Thân Quốc Cữu lại ở Ung Kinh xa xa chúng ta ở Sở Châu hắn đương nhiên là muốn đem chúng ta
điều tới Ung Kinh, đi Ung Kinh hoặc đi Hán trung hoặc là đi Thục Châu,
hai con đường phía trước đã bị chặn hiện tại chúng ta chỉ có thể đi Thục Châu, sau đó lại lên phía bắc tới Quan Trung, cho nên ta cảm thấy chúng ta thật sự bị điều đi không quay trở lại Đồng An quận nữa.
- Lão tử không đi.
Một gã giáo úy nổi giận đùng đùng nói, hắn đứng lên vung tay, lão mẫu
thê tử còn có ba đứa con của hắn đều ở Đồng An quận, phải dựa vào hắn
nuôi sống hắn đi rồi cả nhà hắn phải chết đói.
-Mao lão đệ đợi một chút.
Lương Ứng gọi hắn.
Mao giáo úy đi tới trước mặt hắn rồi nói:
- Lương đại ca huynh cho mọi người chủ ý, ta cho dù đánh chết cũng không đi Thục châu.
Mọi người liên tục nói:
- Đúng thế Lương đại ca huynh cho mọi người chủ ý đi.
Lương Ứng nhìn tổng cộng mười lăm tên giáo úy, theo hắn tính toán một
doanh ba trăm người tổng cộng mười lăm doanh là bốn nghìn năm trwam
người đây là một lực lượng rất mạnh trong lòng hắn thầm nghĩ thời cơ tới rồi.
- Ta có thể cho mọi người quyết định nhưng ta nói trước ai không muốn
nghe lời ta thì có thể rời khỏi, chúng ta sau này vẫn là huynh đệ nhưng
ai đi cáo trạng thì đừng trách ta trở mặt giết người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...