Hoàng Tộc

Khi cách đại doanh thủy quân năm dặm thì một thám tử chạy trở về bẩm báo:

- Bẩm tổng quản, trong thủy quân doanh trống rỗng, không có một binh một tốt nào!

- Vậy thuyền đi đâu rồi?

- Hồi bẩm tổng quản, không thấy cả quân thuyền, chỉ có mười mấy chiếc thuyền cũ nát. Thôn dân xung quanh nói mấy tháng trước thủy quân ra biển diễn luyện rồi không trở về nữa.

Hoàng Phủ Anh Tuấn âm trầm nghĩ, nếu giờ rút lui chỉ sợ có người nói mình không biết thương binh sĩ, để Yến Hoành chịu chết, khó mà ăn nói với hoàng thượng. Không bằng trú đóng một đêm đi tìm thuyền, có qua sông hay không thì lại là chuyện khác.

Gã lập tức ra lệnh:

- Mọi người nhanh chóng nghỉ ngơi, chiếm lĩnh thủy quân doanh!

Đại quân chạy nhanh hơn, xông tới thủy quân doanh trống trải cách năm dặm. Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Anh Tuấn phái ra một ngàn người, chia làm năm mươi tiểu đội sưu tầm thuyền ở bắc ngạn Trường Giang, chuẩn bị qua sông. Đây chính là kế hoạch của Hoàng Phủ Anh Tuấn, binh chia làm hai đường. Một đường do Yến Hoành từ vận hà đi sông, một đường do gã suất lĩnh chiếm lấy Thủy Quân phủ Giang Ninh, từ huyện Lục Hợp đi thuyền, hai quân tập hợp.

Nhưng sự thật thì Hoàng Phủ Anh Tuấn đã sớm biết gã sẽ không có thuyền qua sông, chẳng qua là làm bộ dáng để có gì ăn nói với hoàng thượng mà thôi.

Buổi chiều, một vạn quân Thuật Dương do Yến Hoành thống lĩnh đi trên ba trăm chiếc thuyền rốt cuộc tiến vào Trường Giang. Mặt sông nổi gió rất lớn, là gió đông nam. Gió lớn khiến đội tàu qua sông đặc biệt khó khăn. Những tàu thuyền này đều là thuyền nhỏ ba trăm thạch, bình thường dùng để vận lương. Lương thực nặng áp ở đáy thuyền đi ổn định, nhưng bây giờ chở đầy binh sĩ, thân tàu có chút lắc lư. Trong sóng to thuyền dập dềnh lên xuống, khiến bọn lính trên thuyền chịu khổ không thể tả. Rất nhiều binh sĩ nôn mửa đầy đất, ngay cả người chèo thuyền cũng không nhịn được, oán trách mấy binh sĩ này là đi chịu chết.

- Đám ngốc các ngươi, còn muốn đi đánh thủy quân. Các ngươi có biến nam ngạn có bao nhiều quân quyền sao? Mấy ngàn quân thuyền lớn, đều cỡ ba ngàn thạch, năm ngàn thạch. Vài chiếc thuyền lớn đủ đụng ngã các ngươi đút cho cá ăn, ta đều bi các ngươi liên lụy!

Mấy người chèo thuyền không ngừng trách móc, đám lính càng nghe càng sợ, có không ít binh sĩ chửi ầm lên.


- Má nó, vì sao binh Giang Đô không đi đánh mà để bọn lão tử vịt cạn đi chịu chết!?

- Ai! Đây rõ ràng là Hoàng Phủ Anh Tuấn khi dễ Yến tướng quân thành thật, cái tên đó gian xảo lắm! Nghe nói gã đi đánh Thủy Quân phủ Giang Ninh rồi.

- Xạo bà nó!

Người chèo thuyền thô lỗ cười to:

- Mấy tháng trước Thủy Quân phủ Giang Ninh đã ra biển, chỗ đó là một tòa doanh trại trống rỗng, đánh cái nỗi gì, chỉ lừa gạt các ngươi thôi!

Đám lính chửi mắng:

- Khốn kiếp! Chúng ta không đánh nữa!

Nhưng dù có giận dữ, mắng chửi cũng vô dụng, thuyền đã đến giữa sông.

Ngay lúc này, một người chèo thuyền chỉ phía xa, hét to:

- Không may rồi! Thủy quân đến!

Mọi người đều nhìn hướng đông, tim mỗi người như rớt vào đáy sông. Chỉ thấy trên mặt sông xuất hiện thuyền lớn đen kịt, có hơn ngàn chiếc. Đợi thuyền lớn tới gần thì có không ít bộ binh kinh khủng kêu lên. Chỉ thấy thuyền lớn dẫn đầu tựa như một ngọn núi to đen nhánh, vô cùng khổng lồ. Ở trước mặt nó, thuyền nhỏ của họ tựa con gián, vô cùng nhỏ bé!

- Là ‘sơn thuyền’ đến đây!

Đám người chèo thuyền rít gào:

- Đó là mẫu thuyền của thủy quân Sở Châu, chúng ta chết chắc rồi!

Đám người chèo thuyền tuyệt vọng khiến binh sĩ trên ba trăm chiến thuyền đều cảm giác như tận thế giáng xuống.

Hoàng Phủ Vô Tấn lạnh lùng nhìn đội quân không biết tự lượng sức trên mặt sống, chỉ bằng họ đã muốn chiếm lĩnh Giang Ninh phủ ư?

Chu Tín đứng bên cạnh hắn, đã nhận ra đội quân này.

Gã nhỏ giọng nói:

- Điện hạ, đó là quân Thuật Dương. Chủ tướng của họ là Yến Hoành có chút chính trực, đánh đấm không tệ, luôn phục tòng quân lệnh, chắc là bị Hoàng Phủ Anh Tuấn điều đến đánh trận đầu.

- Hừ, phô trương thanh thế, Hoàng Phủ Anh Tuấn chẳng qua là con chuột nhát gan, hắn chỉ là muốn có cái cớ để báo cáo lên với Hoàng Phủ Huyền Đức mà thôi.


Hắn lập tức ra lệnh cho thuộc hạ:

- Truyền lệnh của ta, chuẩn bị tác chiến!

Chu Tín giật mình. Gã và Yến Hoành có quan hệ không tệ, sao có thể trơ mắt nhìn Yến Hoành chịu chết.

Gã lập tức vội vàng nói:

- Điện hạ, xin hãy để ta đi khuyên hắn! Ta chắc chắn sẽ khiến hắn đầu hàng điện hạ!

Vô Tấn liếc gã:

- Trường sử, chẳng phải ngươi đã nói người này luôn phục tòng quân lệnh sao? Hắn chịu đầu hàng không?

- Điện hạ, cho ta mượn thượng phương bảo kiếm, ta có thể thuyết phục hắn!

- Có thể!

Vô Tấn đồng ý, cởi ra thượng phương bảo kiếm đưa cho gã.

- Nếu hắn không chịu đầu hàng thì hôm nay ta sẽ dùng hắn để thử hỏa pháo của ta!

Chiến thuyền thủy quân đổi trận hình, chia thành hai đội chặn mặt trước, sau ba trăm chiếc tàu thuyền, hình thành một hàng thủy hạng thuyền lớn bao vây quân Thuật Dương vào giữa.

Yến Hoành cũng đã kinh hồn táng đảm. Họ là lục quân, chưa từng có kinh nghiệm thủy chiến, cũng không trải qua trận thủy chiến nào. Nhưng chiến thuyền trước mắt bố trận khiến gã kinh sợ. Chiến thuyền cao lớn giống hệt như tòa núi nhỏ chặn họ trên mặt sông. Họ chỉ có thể ngước nhìn đối phương, thật là quá nhỏ bé. Đặc biệt chiến thuyền chính giữa cực kỳ khổng lồ càng cho gã cảm giác tuyệt vọng. Nếu ở trên đất bằng thì gã còn có thể đấu một phen. Nhưng tại sông lớn thì họ chỉ có một con đường chết!

Một chiếc thuyền cỡ trung xuất hiện, nó chậm rãi tiến lên, đối diện với thuyền của Yến Hoành thì ngừng lại.


Chu Tín đi trên mũi thuyền, hô lớn:

- Yến tướng quân, xin đi ra đáp lời!

Yến Hoành quen biết Chu Tín, trường sử Đại Đô Đốc phủ. Gã thường bởi vì thúc quân lương mà tới tìm Chu Tín ở Giang Ninh, quan hệ hai người khá thân thiết. Trông thấy Chu Tín, tâm tình khẩn trương của Yến Hoành hơi thả lỏng, dường như gã trông thấy một tia hy vọng.

- Chu trường sử, mạt tướng Yến Hoành xin bái kiến!

Yến Hoành đi lên mũi thuyền, chắp tay hành lễ. Gã và Chu Tín cách nhau chưa tới năm trượng, khiến nhiều binh sĩ sinh ra ảo giác đây không phải trong chiến tranh, họ chỉ là diễn luyện mà thôi.

- Xin hỏi Yến tướng quân vì sao dẫn quân đi sông? Chẳng lẽ Yến tướng quân có lòng phản trắc?

Chu Tín hỏi thẳng, một lời đánh trúng yếu điểm của Yến Hoành. Yến Hoành trong chốc lát nói không nên lời. Gã đích thực không biết vì sao phải đi sông, gã chỉ biết phục tòng mệnh lệnh, chiếm lĩnh bến cảng Giang Ninh, tiếp ứng Hoàng Phủ Anh Tuấn qua sông.

Gã đỏ mặt nói:

- Chu trường sử nói quá lời, ta chỉ nghe theo mệnh lệnh chiếm lĩnh bến cảng Giang Ninh. Cụ thể tại sao qua sông thì ta không biết gì hết.

- Một câu không biết mà Yến tướng quân đã khiến một vạn sĩ tốt táng thân nơi đáy sông. Yến tướng quân, ngươi không thương xót cho quân sĩ, khiến ta tâm lạnh.

[/CHARGE]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui