Trương Tư Nghệ đem Trần Chí Đạc cõng trên người, nhanh chóng hướng
bên ngoài chạy đi. Hai vú già muốn ngăn cản bọn hắn, lại bị Trần Anh
đánh ngất xỉu, ba người hướng đại doanh của Phượng Hoàng Hội mà đi.
Lưu Cầu cảng là một eo biển cùng một vịnh biển tự nhiên, trong eo biển phía tây có thể dung nạp mấy ngàn chiến thuyền, mà vịnh biển phía đông nương tựa Kinh thành, có xây dựng đông bến tàu, chủ yếu là đội thuyền dân
dụng, nhưng cũng có hơn mười chiến thuyền ở đây.
Mà mặt phía nam
của eo biển, trên mặt đất có vài chục gian phòng ốc, có Mộc Bằng Lan cực lớn vây quanh, trước sau chỉ có một lối đi, một đầu thông với eo biển,
còn đầu kia thông hướng Kinh thành. Ở đây là đại doanh của Phượng Hoàng
Hội, bên trong có gần vạn thủy thủ đóng quân, nhưng ở trong mắt triều
đình, thì là hơn vạn hải tặc.
Phượng Hoàng Hội ngoại trừ hơn chín ngàn thủy thủ ra, còn có hơn ba ngàn hộ binh, đóng quân trong Kinh
thành, chủ yếu là khống chế Lưu Cầu quốc.
Lúc này ở Kinh doanh,
trong hành lang đèn đuốc sáng trưng, đại Tướng quân, Tướng quân, Thống
lĩnh vân...vân, gần trăm tên tướng lãnh Phượng Hoàng Hội đều quỳ rạp
xuống đất. Ở trên mộc đài phía trước, Trần Chí Đạc ngồi xếp bằng, mặt
mũi hắn tràn đầy vẻ giận dữ, quát lớn mọi người:
- Ta mới mặc kệ
sự tình Phượng Hoàng Hội vài ngày, các ngươi đã loạn thành một đoàn như
vậy, dung túng nghiệp chướng phía dưới phạm thượng, nhốt thân phụ, thúc
phụ, đây chính là Phượng Hoàng Hội mà ta gầy dựng sao?
Phượng
Hoàng Hội là Trần Chí Đạc một tay gầy dựng. Bốn mươi năm trước, hắn dẫn
đầu ba mươi tên ngư dân vượt biển tự lập. Bốn mươi năm thời gian, hắn
đem một tiểu đoàn hải tặc vô danh tung hoành quân đội tứ hải. Hắn ở
trong Phượng Hoàng Hội, là tồn tại giống như thần, không có ai dám ở
trước mặt hắn nói một chữ không.
Ngón tay hắn chỉ Đại tướng quân Triệu Phát:
- Chuyện này, ngươi giải thích như thế nào!
Triệu Phát năm nay hơn bốn mươi tuổi, là nhân vật thứ ba của Phượng Hoàng
Hội. Bốn mươi năm trước, hắn còn là một cô nhi ba tuổi, được Trần Chí
Đạc thu dưỡng, sau khi lớn lên lại dạy hắn võ nghệ, hắn xem Trần Chí Đạc như cha, võ nghệ hắn rất cao, am hiểu thuỷ chiến, chỉ là hắn làm người
rất cố chấp, tính tình nóng nảy bướng bỉnh.
Hắn sợ tới mức mặt như màu đất, cuống quít giải thích nói:
- Nửa tháng trước, Thiếu tướng quân tới tìm ta, nói Hội chủ muốn đầu hàng thuỷ quân Sở Châu, ta đến hỏi Hội chủ, Hội chủ cũng không phủ nhận.
Nghe nói hơn một ngàn chiến thuyền của thuỷ quân Sở Châu đã hướng Lưu
Cầu quốc, rất rõ ràng, thuỷ quân Sở Châu đàm phán là giả, muốn nhân cơ
hội tiêu diệt Phượng Hoàng Hội là thật, ta khuyên can Hội chủ, nhưng Hội chủ lại không nghe. Lúc này Thiếu tướng quân cùng ta thương lượng, vì
để tránh cho Phượng Hoàng Hội bị tiêu diệt, có thể tạm thời giam lỏng
Hội chủ, chờ chúng ta đánh bại thuỷ quân Sở Châu, lại hướng Hội chủ xin
lỗi, ta cảm thấy cũng có đạo lý, liền đồng ý cùng Thiếu tướng binh biến.
- Cho nên ngươi đem Hội chủ nhốt lại, hiện tại còn chuẩn bị đem hắn đưa đến hoang đảo giết chết, là thế này phải không?
Trần Chí Đạc nghiêm nghị quát lớn, tất cả mọi người ở đây sợ ngây người, giết Hội chủ, Triệu Phát càng cuống quít dập đầu:
- Đảo chủ, cho ta một vạn lá gan, ta cũng không dám tổn thương Hội chủ.
Trần Chí Đạc biết Triệu Phát này đơn thuần, xem ra hắn là bị nghiệt tôn kia
lợi dụng. Nộ khí của hắn hơi hạ xuống, lập tức ra lệnh nói:
-
Ngươi lập tức dẫn người đem Hội chủ cùng phó Hội chủ thả ra, còn nữa,
đem nghiệt tôn dám tự tiện đăng vị kia bắt tới cho ta, nhanh đi!
Triệu Phát không dám cải lời Trần Chí Đạc, hắn đứng lên hướng phía ngoài chạy nhanh, hô to:
- Điểm binh ba ngàn, theo ta vào thành!
Trần Anh bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt Trần Chí Đạc, khóc không ra tiếng:
- Xin tổ phụ tha cho đại ca một mạng!
Trần Chí Đạc thở dài một tiếng:
- Ta sao muốn giết cháu mình, nhưng không giết hắn, Phượng Hoàng Hội xong rồi, Anh nhi, ta không có đứa cháu này, ngươi cũng không có đại ca này!
- Thế nhưng mà... Thế nhưng mà hắn dù sao cũng là ca ca con ah!
Trần Anh khóc lớn lên.
Con mắt Trần Chí Đạc cũng đỏ bừng, nhưng hắn quyết tâm nói:
- Nếu như ta đến chậm một bước, đó chính là ngươi khóc cho phụ thân. Hắn
vì quyền lực, chuyện gì cũng làm được. Anh nhi, ngươi không nên cầu xin, tôn nhi như vậy, nếu như ta tha cho hắn, Trần gia ta sẽ đoạn tử tuyệt
tôn.
Trần Anh biết đại ca thật sự rất đáng chết, nàng lập tức
khóc ngã xuống đất. Trần Chí Đạc thở dài, Anh nhi rốt cuộc là nữ tử,
lòng mềm yếu, phải cho nàng nhanh chóng xuất giá mới được.
Lại
qua nửa canh giờ, một gã Thống lĩnh bỗng nhiên lảo đảo xông vào đại
đường, chỉ thấy hắn toàn thân đầy huyết, quỳ trên mặt đất hô to:
- Đảo chủ, không tốt rồi, Triệu Tướng quân trúng mai phục, bị loạn tiễn
bắn chết, Hội chủ bị ép đi, Nhị Hội chủ... cũng bỏ mình rồi.
Trần Chí Đạc nghe nói thứ tử Định Quốc chết rồi, hắn lập tức giận dữ công
tâm, trước mắt tối sầm, té xỉu ở trên mộc đài, Trần Anh cùng những tướng lãnh khác lao đến hô to:
- Tổ phụ! Đảo chủ!
Sau nửa ngày, Trần Chí Đạc chậm rãi tỉnh dậy, hắn cắn răng ngồi thẳng người, nhìn chằm chằm vào Thống lĩnh hỏi:
- Đến cùng xảy ra chuyện gì?
- Cửa thành đã đóng, Triệu Tướng quân yêu cầu Trần Kỳ thả Hội chủ cùng
phó Hội chủ ra, Trần Kỳ ra lênh thả hai Hội chủ, cửa thành mở rộng ra,
hai Hội chủ từ nội thành chạy ra, Triệu Tướng quân không có phòng bị,
hắn vừa mới tới trước nghênh tiếp, loạn tiễn trên đầu thành phát ra cùng một lúc, đem Triệu Tướng quân đem cùng phó Hội chủ bắn chết.
- Tốt! Tốt một cái Trần Kỳ, tâm ngoan thủ lạt, quả nhiên là cháu trai tốt của ta.
Trần Chí Đạc toàn thân phát run, hắn quay đầu hướng một Tướng quân khác tên là Lý Tuấn Hùng nói:
- Ta hiện tại bổ nhiệm ngươi làm đại Tướng quân thay thế Triệu Phát, nội
thành chỉ có ba ngàn hộ binh. Trần Kỳ không dám ở nội thành lâu, hắn
nhất định sẽ đến Đông bến tàu chạy trốn, ngươi lập tức triệu tập thuỷ
quân chặn đường cho ta, nhất định phải cứu Hội chủ, còn nghiệt tôn kia,
sinh tử bất luận!
Lý Tuấn Hùng đáp ứng một tiếng, hắn lập tức hạ
lệnh thủy thủ lên thuyền. Trong bóng tối, vô số thủy thủ hướng chiến
thuyền trong eo biển chạy đi, người chèo thuyền cũng liên tục lái
thuyền, một lát thời gian, mấy trăm chiến thuyền lớn nhỏ đã khởi động,
quy mô to lớn chạy nhanh ra eo biển, hướng Đôngvịnh lao tới .
Trên nửa đường, đội tàu liền ngăn cản hơn mười chiến thuyền vừa mới chạy từ
trong vịnh ra, chỉ huy hộ quân chính là tâm phúc của Trần Kỳ Tưởng Ứng,
hắn cũng là Tướng quân của Phượng Hoàng Hội, cũng chính hắn tự tay bắn
chết Trần Định Quốc, hắn tự biết không thể may mắn thoát khỏi, liền hạ
lệnh đội thuyền hộ quân phá vòng vây. Trong màn đêm, sóng biển ngập
trời, trong bóng tối thuyền lớn va chạm, trên mặt biển tên bắn như mưa,
không ngừng có người trúng tên kêu thảm rơi xuống biển.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...