Binh sĩ đáp ứng một tiếng, lập tức đem Lý Bạch Sa kéo xuống dưới, Vô
Tấn chậm rãi đi đến đầu thuyền, nhìn ánh lửa hừng hực ở Bạch Sa đảo,
tiếng kêu đã dần dần thưa thớt, chiến đấu sắp sửa kết thúc.
- Thiếu chủ, ngươi đánh Bạch Sa hội là vì luyện binh sao?
Giang Yêm đi đến bên cạnh hắn, trầm giọng hỏi.
Vô Tấn lắc đầu:
- Có một nguyên nhân khác.
Hắn quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Yêm, chỉ vào Bạch Sa đảo cười nói:
- Giang thúc không thấy là, tòa Bạch Sa đảo này rất không tệ sao?
- Toà đảo này rất lớn, phương viên trăm dặm, so với Lưu Cầu đảo còn lớn
hơn, thế nhưng mà nếu như ngươi muốn chiếm đảo, mặt phía nam còn có một
đại Lưu Cầu đảo, gấp mấy lần so với Giang Ninh phủ, chẳng phải sẽ tốt
hơn sao?
- Ta không phải là muốn đảo, ta là nhìn trúng toà đảo
này cách Tề Châu không đến hai trăm dặm, nếu như thuận gió, một ngày một đêm là đến được Tề Châu, ở đây không phải là nơi tiến công Tề Châu tốt
nhất sao?
Giang Yêm bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai Vô Tấn cướp lấy Bạch Sa đảo là vì tương lai tiến công Tề Châu, thật sự mưu tính sâu xa
ah! Mình vậy mà thật không ngờ.
- Vậy ngươi cân nhắc qua Tân La
quốc chưa? Nơi này là địa bàn của Tân La quốc, ngươi chiếm cứ ở đây, Tân La quốc có đáp ứng không?
- Tân La quốc căn bản không thèm để ý
toà đảo này, hoang vu bao nhiêu năm bọn hắn cũng mặc kệ, cuối cùng bị Lý Bạch Sa chiếm cứ. Thuỷ quân Tân La quốc yếu kém, ta thay bọn hắn diệt
trừ Lý Bạch Sa, bọn hắn phải cảm kích ta mới đúng, đương nhiên, ta sẽ
cẩn thận một chút, hơn tháng trước đã nhờ Tề Gia ra mặt mua toà đảo này
rồi.
Giang Yêm âm thầm gật đầu, xem ra khi tất cả bọn hắn coi
thường Thiếu chủ, hắn sớm đã bắt đầu bố cục rồi, bọn hắn vậy mà không hề biết. Giang Yêm khẽ vuốt râu trắng, kinh hỉ trong mắt khó có thể che
dấu, Thiên Phượng có hậu, trở lại vị trí cũ là có hi vọng rồi.
Chiến dịch Bạch Sa đảo cuối cùng kết thúc, từng đám binh sĩ bị thương được
đưa về hậu cần chữa bệnh, công việc của hơn trăm tên quân y bắt đầu lu
bù lên, ngay cả Ngu Hải Lan cũng đến thuyền chữa bệnh, tham gia cứu chữa thương binh.
Trời đã sáng, Hoàng Phủ Vô Tấn bước lên hòn đảo
này, chủ tướng chỉ huy trận chiến này là Chu Diên Bảo hướng Vô Tấn báo
cáo tình huống chiến đấu.
- Hải tặc Bạch Sa hội tổng cộng năm
ngàn người, bị các huynh đệ giết chết và đánh bị thương hơn hai nghìn ba trăm người, còn lại toàn bộ đầu hàng. Quân ta thương vong hơn ba trăm
người, trong đó bỏ mình một trăm mười lăm người, còn huynh đệ bị thương
đều đưa lên thuyền cứu trị.
Vô Tấn gật gật đầu:
- Huynh đệ bỏ mình hoả táng ngay tại chỗ, di cốt trả lại người nhà bọn hắn, ngoại
trừ triều đình trợ cấp năm mươi lượng bạc ra, lại dùng danh nghĩa của
ta, trợ cấp thêm vào năm mươi lượng bạc.
- Ty chức đã minh bạch, lập tức phân phó người đi làm, mặt khác, hải tặc bỏ mình có chôn tại chỗ hay là không?
- Không! Hải tặc bỏ mình cắt lấy thủ cấp, phái người đưa vào kinh, nói là cùng Phượng Hoàng Hội lần đầu giao phong, quân ta đại thắng, giờ đang
tranh thủ thời gian.
- Đô đốc yên tâm, chuyện này ta sẽ an bài tốt!
Chu Diên Bảo nhớ tới một chuyện, lại vội vàng nói:
- Đô đốc, chúng ta còn bắt được hơn tám trăm tên Sở Châu Bạch Y quân, bọn họ là tư binh của Thân Quốc Cữu, đến hiệp trợ Lý Bạch Sa đối phó người
Tân La.
- Là Bạch Y quân?
Vô Tấn nhịn không được mà cười lên, hắn hiểu được rồi, nhất định là lần trước Lý Bạch Sa đi Sở Châu mời bọn chúng đến:
- Có tướng lãnh cầm đầu không?
- Có! Bắt được một người tên là Ngô Quân Đô úy.
- Ngô Quân?
Chu Tín bên cạnh có chút kinh ngạc nói:
- Không phải là Thư Thành quân phủ Ngô Quân chứ?
- Đem hắn dẫn tới sẽ biết.
Vô Tấn hạ lệnh:
- Đem Ngô Quân này dẫn tới.
Một lát sau, mấy tên lính đem thủ lĩnh Ngô Quân của Bạch Y quân dẫn lên, Chu Tín ở xa liền nhận ra hắn, hướng Vô Tấn cười nói:
- Quả nhiên là hắn, Thư Thành quân phủ Quả Nghị Đô úy Ngô Quân, người này là người Ninh Quốc Huyện, mùa thu năm trước, phụ thân hắn cùng gia tộc
quyền thế địa phương tranh chấp, bị gia đinh của gia tộc quyền thế đánh
chết, hắn liền dẫn hai trăm thủ hạ ra doanh, đem gia tộc quyền thế kia
cả nhà giết chết, hắn suất lĩnh thủ hạ đi đâu không rõ, việc này chọc
giận tới Bộ binh, không chỉ có đem Thư Thành quân phủ Đô úy cách chức
hỏi tội, còn dán lệnh truy nã bắt người này, gia đình tỷ tỷ cùng thúc
phụ của hắn hiện tại còn nhốt ở nhà lao Giang Ninh phủ.
Lúc Ngô
Quân biết đánh đảo là thuỷ quân Sở Châu, liền suất lĩnh tám trăm bạch Y
quân đầu hàng, hắn biết rõ thế cục Sở Châu, đầu hàng phái Lương Vương có lẽ còn có một đường ra.
Ngô Quân liếc thấy Chu Tín, trong lòng
của hắn lạnh ngắt, Chu Tín biết rõ nội tình của hắn, cũng biết hắn, chỉ
sợ sẽ phát sinh chuyện xấu, hắn chỉ phải kiên trì quì xuống hành lễ:
- Bại tướng nguyện thuần phục Tự Lương Vương!
Vô Tấn nhìn hắn một cái, nhàn nhạt hỏi:
- Ngươi vì sao phải đầu hàng ta?
- Ty chức cùng tám trăm thủ hạ không muốn cùng thuỷ quân Sở Châu đối kháng, chúng ta muốn sống!
Vô Tấn cười lạnh một tiếng nói:
- Các ngươi đều là tư quân của Sở Vương, nếu như ta đem các ngươi mang về đại lục, các ngươi lại đào tẩu, ngươi làm sao để ta tin tưởng các
ngươi?
- Hồi bẩm điện hạ, chúng ta liều mạng là vì quân lương
cùng lương thực, chúng ta cũng không có gia quyến trong tay Sở Vương,
nếu như điện hạ tha cho chúng ta một mạng, chúng ta nguyện xuất lực vì
điện hạ.
Vô Tấn nghĩ nghĩ, nhân tiện nói:
- Được rồi! Ta trước tin ngươi một lần, ngươi đi xuống trước đi.
- Tạ ơn điện hạ!
Ngô Quân thấy tự Lương Vương không chút nào để ý qua sự tình của hắn, lo
lắng rốt cục buông xuống, hắn thi lễ, liền theo sau binh sĩ đi xuống.
Chu Tín nhìn qua hắn đi xa, không khỏi nhướng mày nói:
- Thiếu chủ, thật sự dẫn bọn hắn trở về sao?
Vô Tấn ý vị thâm trường mà nở nụ cười:
- Bọn họ đều là Bạch Y quân, ta một mực phát sầu vì tìm không thấy Bạch Y quân, không thể tưởng ở chỗ này gặp được, khó được có tám trăm người
đầu hàng ta, ta đương nhiên muốn hảo hảo lợi dụng bọn hắn, ta sẽ cho bọn hắn trước hiệu trung với ta.
Vô Tấn đi đến đỉnh của một tòa núi
nhỏ, nhìn ra toàn cảnh hải đảo, hải đảo phương viên trăm dặm, bắc cao
nam thấp, bốn phía nhiều bãi bùn, không có lợi cho thuyền đậu, chỉ có
mặt phía bắc một lương cảng tự nhiên, có thể neo đậu thuyền lớn vạn
thạch. Trên hải đảo, đại bộ phận bị rừng cây rậm rạp bao phủ, bốn phía
là đồng cỏ rộng lớn, rất thích hợp chăn ngựa, cũng không thiếu đất cày
ruộng, phía tây có một tòa tiểu thành, gọi là Triều Tịch thành, đây là
Lý Bạch Sa dùng danh tự phụ thân hắn đặt tên, nội thành ước chừng hơn
ngàn hộ.
Lúc này, mấy tên lính mang theo một trung niên nam tử,
nhìn bộ dáng có lẽ là quan viên đi đến, Vô Tấn dụi dụi con ngươi, hắn
không nhìn lầm, người kia mặc chính là quan phục của thất phẩm Huyện
lệnh Đại Ninh vương triều.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...