Vô Tấn mặc dù nói rất nhiều, nhưng ý tứ lại rất rõ ràng, một khi Hoàng đế băng hà, thiên hạ đại loạn, chư Vương đoạt ngôi, hắn làm sao có thể tự bảo vệ mình? Đây là một câu mấu chốt nhất, cũng là một câu đả động Tề Gia nhất.
Thật lâu, Tề Vạn Niên chậm rãi nói:
- Nếu như thiên hạ đại loạn, Tề Thụy Phúc tất nhiên sẽ thành món ăn trong mâm người khác, nếu như Vô Tấn có thể tự bảo vệ mình, Tề Thụy Phúc cũng có thể tự bảo vệ mình, chúng ta nguyện vì ngươi mà nuôi mười vạn quân.
Hắn lại nhìn con trai trưởng Tề Châu, Tề Châu suy nghĩ một chút nói:
- Tề Gia một năm xuất ra một triệu năm trăm ngàn lượng bạc là không có vấn đề.
Lúc này, Phượng Vũ một mực trầm mặc mới mở miệng:
- Phụ thân, tổ phụ, Tứ thúc, chúng ta không phải ở việc buôn bán, chúng ta là vì tự bảo vệ mình, cũng là vi Tề Thụy Phúc hưng thịnh lâu dài, chúng ta không cần mức cụ thể, ta nghĩ, Vô Tấn cần bao nhiêu quân phí, Tề Gia nên xuất bao nhiêu quân phí, ta cảm thấy đây mới là thành ý của Tề Gia chúng ta.
Tiệc hồi môn đã bắt đầu, Vô Tấn cùng Phượng Vũ được mời tới, Tề Hoàn hôm nay là tư nghị, cũng vội vàng đi theo, trong phòng chỉ còn lại có Tề Vạn Niên cùng Tề Châu phụ tử hai người.
Tề Vạn Niên có chút mệt mỏi đứng lên, hướng con trai trưởng cười nói:
- Ngồi lâu huyết mạch không thông, ngươi theo ta đi hoa viên dạo một chút.
Tề Châu yên lặng gật đầu, đở lấy phụ thân, hướng hậu hoa viên đi đến.
Trời đã có tuyết rơi, từng bông tuyết trắng đã phủ đầy núi đá sau hoa viên, đường đi cùng cây cối cũng khoát lên mình chiếc áo trắng lộng lẫy, khiến cho toàn bộ hậu hoa viên trở nên một mảnh trắng xoá.
Tề Châu vịn phụ thân, chậm rãi đi trên đường đá cuội phủ một lớp tuyết mỏng, không khí rét lạnh mà tươi mát, Tề Vạn Niên nhìn qua bầu trời mông lung, thở ra một hơi thật dài.
- Con cảm giác tâm tình phụ thân rất nặng nề.
Tề Vạn Niên cười khổ một tiếng, chậm rãi nói:
- Vô Tấn nói những lời kia, ngươi nghe không hiểu điều gì sao?
- Con cảm giác dã tâm của hắn rất lớn.
- Đúng vậy, dã tâm của hắn không phải lớn bình thường, "Thiên hạ đại loạn, chư Vương đoạt ngôi" những lời này của hắn rất có thâm ý ah! Trong đám chư Vương này, có cả hắn?
Tề Vạn Niên thở dài:
- Ta không có đoán sai, mục đích của hắn không phải tự bảo vệ mình, mà là tham dự tranh giành thiên hạ, Tây Lương hai mươi vạn đại quân, hắn lại có năm vạn thuỷ quân, lại chiêu mộ mười vạn tân binh, tổng cộng là ba mươi lăm vạn đại quân, thực lực như vậy, hắn còn là tự bảo vệ mình sao?
Tề Châu đã trầm mặc, hắn vịn phụ thân chậm rãi đi tới, thật lâu, hắn thấp giọng nói:
- Phụ thân, con cảm thấy đây là chuyện tốt.
- Chuyện tốt?
Tề Vạn Niên quay đầu lại nhìn con trưởng:
- Ngươi cảm thấy tốt ở chỗ nào?
- Phụ thân, nếu hắn thành công, Tề gia ít nhất có thể thịnh vượng ba trăm năm.
- Nếu hắn thất bại thì sao?
Tề Vạn Niên không chút khách khí mà phản bác nhi tử.
Hai người nhất thời cũng không nói gì, hai người tiếp tục hướng phía trước, Tề Vạn Niên khẽ lắc đầu, phá vỡ trầm mặc:
- Aii! Có lẽ là ta già rồi, lá gan càng ngày càng nhỏ, luôn sợ Tề gia bị tịch thu diệt tộc, thật sự là Tề Thụy Phúc gia nghiệp lớn như vậy, người đỏ mắt nhiều lắm.
- Theo như lời phụ thân, gia nghiệp Tề Thụy Phúc quá lớn, người đỏ mắt quá nhiều.
Lúc này Tề Châu tĩnh táo dị thường nói:
- Cho nên Tề gia đã không có khả năng như tiểu thương gia, không có phong hiểm gì, con cảm thấy phong hiểm của Tề Gia đã rất lớn, rất gần với xét nhà diệt tộc rồi, ví dụ như lần ép buộc này, nếu như không có Vô Tấn bảo hộ, Tề gia vô luận thắng hay bại, đều là còn đường chết, Bách Phú cùng Đông Lai liên thủ, chính là muốn đưa Tề Gia vào chỗ chết, tiền trang bất quá chỉ là đột quan khẩu, một khi tiền trang bị hủy, tất cả sản nghiệp khác, toàn bộ cũng bị bọn hắn đánh. Nếu như không có Vô Tấn, chúng ta thắng thì như thế nào? Một câu nói của Thái tử, Tề gia tư thông Phượng Hoàng Hội, sau đó Tề Vương tìm ra chứng cớ, đồng dạng là tịch thu tài sản và giết cả nhà, tựa như Dương Đình Giang của Duy Dương huyện ba mươi năm trước, may mắn chúng ta có Vô Tấn, mới để cho chúng ta tránh được một kiếp này, nếu như hắn xong, Tề gia cũng xong.
Tề Vạn Niên không có phản bác, cũng không nói gì, yên lặng mà nghe con trai trưởng phân tích.
- Phụ thân, Tề Gia đã có sản nghiệp lớn như vậy, nhất định cần phải gánh chịu phong hiểm đồng dạng, có nhiều thứ chúng ta trốn không thoát, vậy không bằng đi đối mặt, thành công, Tề Gia chúng ta lại phồn vinh ba trăm năm, nếu như thất bại, chúng ta theo Vô Tấn trốn tới hải ngoại, ở hải ngoại một lần nữa thành lập vương triều của mình, phụ thân nghĩ sao?
Tề Vạn Niên bị nhi tử đập nồi dìm thuyền, đả động quyết tâm rồi:
- Được rồi! Lúc này đây ta nghe lời ngươi, Vô Tấn muốn tham dự đoạt ngôi, chúng ta lấy lực lượng lớn nhất của Tề Thụy Phúc ủng hộ hắn, chúng ta cũng làm Lã Bất Vi một lần. (* Lã Bất Vi, sinh vào cuối thời lục quốc phân tranh, tương truyền là cha thân sinh của Tần Thủy Hoàng, là một thương nhân nổi tiếng, đã ủng hộ hết tài lực đưa Tần Doanh Chính lên ngôi, sáu đó giúp Tần Thủy Hoàng thống nhất sáu nước!)
Tề Vạn Niên thống khoái mà nở nụ cười, thanh âm thống khoái kia khiến cho Tề châu cảm giác phụ thân về lại ba mươi năm trước.
Thời gian lại qua nửa tháng, Sở Châu chuẩn bị chiến tranh bắt đầu động viên toàn diện, tất cả các quận dựa theo ý chỉ của triều đình, đem thuế ngân cùng quân lương, từng nhóm vận đến Giang Ninh, còn có lều vải, kim loại, chiến thuyền, gỗ, than đá, dầu hỏa..., đại lượng vật tư lục tục vận chuyển, tất cả vật tư tiền bạc đều cất giữ ở trong ba mươi kho hàng lớn trên bến tàu, do thuỷ quân nghiêm mật trông coi, mà quyền quản lý lương thực vật tư này, cũng chuyển cho thuỷ quân Đô đốc phủ.
Không chỉ có tiền bạc vật tư, Tự Lương Vương, thuỷ quân Đô đốc Hoàng Phủ Vô Tấn hạ lệnh, từ các nơi điều động một ngàn thợ rèn đến Giang Ninh đi lính, đồng thời lại truyền đạt ý chỉ của triều đình, tất cả các quận đều phải chiêu mộ ba ngàn tân binh đến Giang Ninh phủ huấn luyện, với tư cách thủy sư hậu bị, kỳ hạn đi lính là sáu tháng.
Nhưng đạo mệnh lệnh này lại bị quận huyện các nơi phàn nàn cùng mâu thuẫn, vốn các quận ở Sở Châu đối với tiêu diệt Phượng Hoàng Hội không nóng lòng. Hiện tại không chỉ trưng thu lương thực thuế ngân, còn muốn chiêu mộ ba ngàn tân binh, cái kia cần bao nhiêu lương thực cùng tiền bạc, quân lương cùng thuế ngân các nơi đều đã vận chuyển tới Giang Ninh, bọn hắn lấy cái gì chiêu mộ. Tất cả quận huyện liên tục truyền tin tới thuỷ quân Đô đốc phủ, từ chối nhã nhặn đạo mệnh lệnh này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...