Đây là thuyền của Hoàng Phủ Vô Tấn, đằng trước con thuyền là ba chiến thuyền cỡ trung, dàn thành hình tam giác. Hai bên và đằng sau thuyền của hắn cũng có mỗi bên ba chiến thuyền cỡ trung, tổng cộng mười ba chiến thuyền thành đội hình thoi, nghiêm ngặt hộ vệ cự vô bá. Trong đội lại có bốn mươi tám chiếc thuyền nhỏ xen kẽ. Tại giang hà thủy chiến, loại thuyền nhỏ này cực kỳ quan trọng, nó có thể phòng ngừa hữu hiệu thủy quỷ bạo phá.
Giờ phút này, Vô Tấn đứng ở mũi thuyền lớn, nhìn chăm chú vào mặt sông mênh mông trắng xóa, hắn đang kiên nhẫn chờ mục tiêu xuất hiện.
Bắt đầu từ tối hôm qua hắn không rời đi quân doanh thủy quân. Tuy phong tỏa mặt sông, không cho Tú Y vệ qua phía nam là mắt xích quan trọng nhất trong kế sách của hắn, nhưng hắn đặt trọng điểm vào thủy quân không chỉ vì lý do đó, hắn có mục đích sâu hơn nhiều.
Đô úy Chu Diên Bảo chậm rãi tiến lên trước, nhìn chằm chằm phương xa, nói:
- Đô đốc, hắn sẽ đến chứ?
Vô Tấn bình thản nói:
- Ta có bảy phần tin tưởng hắn sẽ tới.
Hắn quay đầu cười hỏi:
- Ta thật muốn hỏi ngươi, Giang Ninh tướng quân có chức quyền lớn cỡ nào?
- Đô đốc ý chỉ là tướng quân Tú Y vệ, Giang Ninh tướng quân Võ Hóa Minh sao?
- Đúng vậy, ta kiêm nhiệm là phó đô đốc thủy quân, mà hắn kiêm nhiệm là Giang Ninh tướng quân. Ta muốn biết Giang Ninh tướng quân là chức vị gì?
Chu Diên Bảo suy nghĩ, nói:
- Nên nói thế nào đây? Trong một số phủ quận quan trọng đều có chức tướng quân. Tựa như Đông Hải tướng quân quận Đông Hải, Quảng Lăng tướng quân quận Quảng Lăng, còn có Giang Ninh tướng quân Giang Ninh phủ. Loại tướng quân này trên danh nghĩa là thống soái binh một quận mấy cái quân phủ. Nhưng kỳ thật mỗi quân phủ đều trực tiếp chịu binh bộ quản hạt, chỉ khi xảy ra chiến tranh thì binh bộ mới trao quyền cho các cấp tướng quân, khiến họ trở thành tổng binh quan, thống soái binh lính một quận hoặc vài quận. Nhưng thời bình loại chức vị này không có bất cứ quyền lực gì, hơn nữa thường là do đô úy quân phủ kiêm nhiệm. Giống Giang Ninh tướng quân Võ Hóa Minh, hắn không kiêm nghiệm đô úy quân phủ, cho nên vốn không thể so sánh với đô đốc Thủy Quân tướng quân. Chúng kêu loại chức vị này là hồ dán quan, ý chính là hồ lộng ấy mà.
Vô Tấn nghe gã nói thú vị, nhịn không được bật cười ha hả.
Lúc này trên cột buồm truyền ra tiếng kêu to của binh trông vọng:
- Đội tàu, đằng trước xuất hiện đội tàu!
Chỉ thấy trên mặt sống lờ mờ xuất hiện một hàng điểm đen, khoảng hai mươi mấy chiếc thuyền đang theo gió vượt sóng hướng nam ngạn.
- Quả nhiên đến rồi!
Chu Diên Bảo khẽ thở dài một tiếng:
- Vì sao không biết lượng sức chứ?
Vô Tấn cười nhạt:
- Không phải hắn không biết tốt xấu, là nghe lệnh của Thân Uyên, không dám không đến. Nếu hắn không đến thì nghĩa là chịu thua ta, Thân quốc cữu sẽ không tha cho hắn.
Vô Tấn lập tức ra lệnh:
- Truyền quân lệnh của ta, chuẩn bị chia ra bao vây!
Cờ tín hiệu vung trên cột buồm, tất cả chiến thuyền đều kéo neo sắt lên, buồm mở hướng mé bên, hơn hai trăm chiến thuyền chậm rãi khởi động.
Người Vô Tấn chờ đợi chính là Thủy Quân phủ Giang Ninh đô úy Dương Thiếu Du. Dương Thiếu Du năm nay khoảng bốn mươi tuổi, là tòng đệ của nguyên Sở Châu phó đô đốc thủy quân Dương Tụng, ở trong quân thủy quân gần hai mươi năm. Hai mươi năm trước gã là phó thống lĩnh thủy quân Kinh Châu điều đến Sở Châu, nhậm chức đô úy Thủy Quân phủ Giang Ninh. Thủy quân Kinh Châu thấp hơn thủy quân Sở Châu nửa cấp, gã là bị điều đến Thủy Quân phủ Giang Ninh.
Theo thông lệ chăng chức bình thường, tộc huynh của gã, Dương Tùng sau khi mãn nhiệm kỳ thì sẽ do gã tiếp nhận chức phó đô đốc thủy quân Sở Châu. Mục đích Thân quốc cữu điều gã đến cũng là vì để gã tiếp nhận chức vụ. Không ngờ hoàng thượng đánh vỡ thông lệ, nhâm mệnh một hoàng tộc tuổi trẻ nhậm chức phó đô đốc thủy quân, khiến Dương Thiếu Du thất vọng đến cực điểm. Nếu gã không điều đến Sở Châu thì hiện giờ đã thăng lên làm thống lĩnh thủy quân Kinh Châu rồi.
Không cam lòng và thất vọng đan xen trong lòng gã, đặc biệt là Vô Tấn hôm trước tới nhận chức càng kích động gã, khiến gã xúc động phẫn nộ đến mất lý trí, hai ngày nay khó ngủ ngon.
Gã mới nhận được bồ câu mệnh lệnh từ Thân Uyên, ra lệnh gã vận chuyển hai ngàn Tú Y vệ qua sông. Gã chẳng hề chần chờ ra lệnh xuất thuyền. Dù tân nhậm đô đốc Hoàng Phủ Vô Tấn đã ra quân lệnh không cho quân phủ gã xuất binh, nhưng gã đúng là muốn khiêu khích quân lệnh của Hoàng Phủ Vô Tấn. Gã muốn tất cả thủy quân Sở Châu đều biết, Dương Thiếu Du gã là người của Thân quốc cữu, không chấp nhận quân lệnh đến từ Lương vương hệ.
Hai mươi lăm chiếc thuyền lớn chở hai ngàn binh sĩ Tú Y vệ rẽ sóng hướng nam ngạn.
Dương Thiếu Du đứng ở đầu thuyền híp mắt nhìn phía xa cự vô bá Hổ Bí Hào, cười lạnh ra lệnh:
- Đi bằng tốc độ nhanh nhất hướng nam ngạn!
Gã không tin Hoàng Phủ Vô Tấn thật dám ra lệnh đánh chìm chiến thuyền chở đầy binh sĩ Tú Y vệ. Nếu hắn dám làm như vậy, hoàng thượng sẽ không tha cho hắn, người trong thiên hạ cũng sẽ không tha hắn.
Hoàng Phủ Vô Tấn lạnh lùng nhìn chằm chằm hai mươi chiếc quân thuyền lao đến gần, đã xuất hiện ngoài một dặm, khóe miệng hắn nhếch nụ cười lãnh khốc.
- Là ngươi tự tìm!
Hắn ngoái đầu quát to:
- Vung lệnh kỳ tập kết!
Cột bồm cao cao có hai lục kỳ và một hồng kỳ đang vung, đây là cờ tín hiệu tập kết thủy quân Sở Châu. Đô đốc thủy quân ra lệnh, tất cả chiến thuyền thủy quân tập kết hướng mẫu thuyền.
Ngoài một dặm, Dương Thiếu Du cũng trông thấy cờ tín hiệu.
Gã cười hung tợn, cũng ra lệnh:
- Không cần để ý tới, truyền lệnh tiếp tục tiến lên!
Chiến thuyền của gã cũng vung lệnh kỳ hồng, ra lệnh chiến thuyền thủy quân Giang Ninh tiếp tục tiến tới. Hai mươi mấy chiến thuyền thủy quân trong giây lát do dự giảm tốc độ lại tiếp tục phân tán tiến lên, định đột phá mặt sông chặn đường.
Chu Diên Bảo nổi giận:
- Đô đốc, hắn lại dám không nghe theo mệnh lệnh!
Hoàng Phủ Vô Tấn nặng nề hừ một tiếng, đứng thẳng người, bình tĩnh ra mệnh lệnh công kích thứ nhất:
- Đánh chìm thuyền chỉ huy của Dương Thiếu Du!
Chu Diên Bảo biến sắc, vội la lên:
- Đô đốc, có thể lên thuyền bắt đối phương!
Hoàng Phủ Vô Tấn khuôn mặt lạnh như băng:
- Không! Đánh chìm nó!
Hai mươi chiến thuyền cỡ trung vây hướng Dương Thiếu Du, rất nhanh đã bao vây lại. Các binh sĩ trên thuyền của Dương Thiếu Du bắt đầu kinh hoàng, liên tiếp kêu lên.
- Dương đô đốc, dường như đối phương muốn tấn công!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...