Bầu trời tí tách nổi lên mưa thu, thời tiết cuối xuân hàn ý se lạnh, Hoàng Phủ Huyền Đức cưỡi xe ngựa dưới sự hộ vệ của bốn trăm thị vệ rời khỏi Lan Lăng quận vương phủ trở về hoàng cung.
Ở trong xe rộng rãi, ba viên dạ minh châu được khảm lên trên trần xe, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt chiếu rọi cả xe.
Hoàng Phủ Huyền Đức ở trên xe khép hờ hai mắt, thục phi Thân Như Ý giống như một con mèo dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào hắn, thỉnh thoảng vụng trộm nhìn hoàng đế, khóe miệng hiện ra nụ cười mà chỉ có mình nàng minh bạch.
Hoàng Phủ Huyền Đức đắm chìm vào trong suy nghĩ sâu xa, y vẫn đang suy nghĩ về sự tình của Hoàng Phủ Vô Tấn, phong Hoàng Phủ Vô Tấn là Lương quốc công chỉ là vì hắn suy tính về quyền lợi của mình, lúc đó vẫn chưa nghĩ kỹ càng.
Nhưng sau khi suy nghĩ kỹ, y vẫn quyết định phong Vô Tấn làm Lương tự vương, xác định là người thừa kế Lương vương, từ biểu hiện xem ra y đã bỏ qua Hoàng Phủ Trác đem quân quyền Tây Lương giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn nhưng sự thực không đơn giản như vậy mặc kệ Hoàng Phủ Vô Tấn thăng chức thế nào thì Hoàng Phủ Trác và Trương Sùng Tuấn tranh quyền vẫn y nguyên tồn tại chỉ là có thêm Hoàng Phủ Vô Tấn, nhị gia tranh quyền trở thành tam gia.
Hoàng Phủ Vô Tấn hiện tại hai gần mươi tuổi Trương Sùng Tuấn bốn mươi tuổi hai mươi năm sau, Trương Sùng Tuấn gần sáu mươi tuổi, Hoàng Phủ Vô Tấn gần bốn mươi tuổi quân quyền có thể thuận lợi giao cho nhau, Hoàng Phủ Hoài Dương biết rõ rất nhiều người muốn như vậy.
Nhưng trên thực tế Trương Sùng Tuấn sẽ đem quân quyền giao cho Hoàng Phủ Vô Tấn sao? Con trai trưởng Trương Nhan Niên của hắn năm nay mới 24 tuổi, sáu tuổi đã tòng quân hiện tại làm đô úy tướng quân, thứ tử Trương Nhan Quân năm nay hai mươi hai tuổi, làm Tây Lương tòng quân, quả nghị đô úy.
Hoàng Phủ Huyền Đức có thể khẳng định, Trương Sùng Tuấn nhất định sẽ không đem quân quyền trả cho Lương vương, kể cả thê tử của Trương Sùng Tuấn cũng không muốn làm như vậy, nàng cũng muốn để lại cho con nàng.
Hoàng Phủ Vô Tấn trở thành người thừa kế lương vương thì hắn phải làm sao đây, Trương Sùng Tuấn phải ứng đối thế nào? Hoàng Phủ Huyền Đức trong lòng cảm thấy thật đắc ý, khi đó Trương Sùng Tuấn chỉ còn một đường đi đó là cầu trợ mình, bởi như vậy quân quyền của Lương vương hệ không công mà bị phá.
Hoàng Phủ Huyền Đức đã sớm nhìn ra sơ hở mà Hoàng Phủ Cương lưu lại năm đó, quân quyền không truyền cho người ngoài, có lẽ y lo lắng Hoàng Phủ Trác không thủ được quân Tây Lương nhưng hiện tại quân Tây Lương đã sửa thành họ Trương, Hoàng Phủ Cương còn có thể giữ được nữa sao?
Lúc trước Hoàng Phủ Huyền Đức để Hoàng Phủ trác cùng với Trương Sùng Tuấn đấu với nhau mong Trương Sùng Tuấn không khống chế được quân đội mà phải cầu cứu hắn lúc đó hắn sẽ đem tâm phúc của mình đi khống chế Lương vương hệ.
Chỉ tiếc Hoàng Phủ Trác là một đứa ngu không đấu lại Trương Sùng Tuấn, Hoàng Phủ Huyền Đức đành phải xuất theme ngựa đẩy Hoàng Phủ Vô Tấn ra, hắn chính là người kế thừa Lương vương chính thống lúc này vô hình trung đã gia tăng áp lực cho Trương Sùng Tuấn, buộc hắn phải điều chỉnh toàn bộ quân Tây Lương tối đa trong vòng mười năm, quân Tây Lương không có quan hệ với Lương vương nữa, khi đó Trương Sùng Tuấn phải cầu xin mình.
Hoàng Phủ Huyền Đức không nhịn được mà cười đắc ý, cái gì hắn cũng khồng cần làm cứ chờ xem quân Tây Lương đấu với nhau mình ở bên trong ném từng thanh củi khô vào đống lửa đấu đá kia, sau đó có thể từ từ nhìn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.
Hắn không gấp phụ thân của hắn đã đợi mười năm hắn đợi ba mươi năm, hắn có rất nhiều thời gian kiên nhẫn.
- Bệ hạ!
Giọng điệu nũng nịu của Thân Như Ý vang lên, Hoàng Phủ Huyền Đức cúi đầu xuống, vươn tay vào trong vạt áo của nàng, nắm vào vật mềm mại kia cười nói:
- Bảo bối nàng muốn gì:
Đôi mắt của Thân Như Ý lộ ra một vẻ quyến rũ, duối ngón tay mềm như rắn ôm lấy cổ của Hoàng Phủ Huyền Đức, khẽ thở như hoa lan nói:
- Muội muốn sinh con trai cho ca ca.
Trong hoàng cung không có bất kỳ phi tử nào dám gọi Hoàng Phủ Huyền Đức là ca ca cho dù Thân hoàng hậu cũng không dám, chỉ có Thân Như Ý là dám mà thôi, tính tình của nàng vốn phóng đãng hoang dã không chịu trói buộc, Hoàng Phủ Huyền Đức vài chục năm nay chưa từng có kích thích như vậy, hắn bị nàng làm cho mê mẩn thần hồn.
Hoàng Phủ Huyền Đức bị nàng gọi một tiếng ca ca khiến cho hắn dục hỏa thiêu đốt, đẩy Thân Như Ý ngã xuống nệm, thở hổn hển nói:
- Hiện tại trẫm cho nàng sinh nhi tử.
Thân Như Ý cười quyến rũ nói:
- Buổi tối muội còn muốn thì phải làm sao?
- Buổi tối lại tiếp tục.
Thân Như Ý ở bên tai hoàng đế dịu dàng nói:
- ca ca tối ma chúng ta đốt một đống lửa, làm ở trên đồng cỏ được không?
- Được ta nghe lời nàng.
.....
Thân Quốc Cữu trên đường về nhà trong lòng y có phần hối hận vì đã đưa Thân Như Ý vào cung, Thân Như Ý chèn ép nghiêm trọng sự sủng ái của hoàng thượng với Thân hoàng hậu nghe hoạn quan bên cạnh Thân hoàng hậu nói, hoàng thượng một tháng rồi vẫn chưa tới tẩm cung của hoàng hậu.
Chuyện Thân hoàng hậu vắng vẻ dĩ nhiên sẽ ảnh hưởng tới thái độ của hoàng thượng tới Sở vương, chẳng lẽ hoàng thượng đã bỏ qua chuyện muốn lập sở vương làm đích sao
Thân Quốc Cữu cảm tưởng rằng nếu như thái tử đăng cơ bọn họ sẽ gặp tai họa ngập đầu thế nào.
Ngày hoàng thượng qua đời bao giờ sẽ tới, mười năm hay là năm năm? Thân Quốc Cữu cũng nhận được tin tức từ ngự y, hoàng thượng quá siêng năng trong việc phòng the, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, bây giờ thân thể của hoàng thượng nhìn thì không tệ nhưng khi gặp chuyện không may sẽ lập tức sụp đổ.
Thân Quốc Cữu trong lòng thầm hận Thân Như Ý, nữ nhân ngu xuẩn này, ngươi chẳng lẽ không biết đang đưa Thân gia vào âm tào địa phủ sao?
Trong đêm mưa truyền tới thanh âm cưỡi ngựa một người tới gần Thân Quốc Cữu:
- Là ai?
Thị vệ của Thân Quốc Cữu nghiêm nghị quát.
- Ta là tùy tùng của hoàng thượng, có chuyện khẩn cấp muốn gặp quốc cữu gia.
Thân Quốc Cữu thấy thanh âm của hắn tràn ngập lo lắng thì cả kinh vội vàng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì?
Tùy tùng kia cất tiếng:
- Quốc cữu gia, bệ hạ vừa rồi trên đường hồi cung thổ huyết ngất đi nội cung loạn thành một bầy, Mã công công mời Thân Quốc Cữu nhanh chóng vào cung.
- A.
Thân Quốc Cữu cũng chấn động.
Hoàng hậu Thân Thấm Ngọc từ phòng ngủ của hoàng đế lo lắng đi ra, ngự y đang tận lực cứu chữa hoàng đế, nàng vừa ra khỏi phòng vệt nước mắt còn chưa khô thì trong lòng đã lóe lên lửa giận:
- Thục phi đâu?
Nàng hung hăng hỏi một hoạn quan.
Hoạn quan khiếp đảm chỉ một ngón tay vào thiên điện Thân Thấm Ngọc hừ lạnh một tiếng nhanh chóng bước vào đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...