Trương Sùng Tuấn nói:
- Chuyện của chúa công ta đều biết rõ, có hay không chúng ta đều biết rõ, chúa công mau ngồi xuống.
Vô Tấn tuy là chúa công của bọn họ nhưng vì thời gian xuất hiện không dài
cho nên vẫn chưa áp chế được bọn họ, tất cả đều cho rằng hắn là vãn bối
của mình.
Vô Tấn trong lòng minh bạch hắn muốn đạt được sự tôn
trọng của mọi người, đều tiên phải tôn trọng chính mình hắn cũng không e sợ ngồi cuối cùng mà ngồi trực tiếp vào cái ghế đầu.
Cái ghế kia vĩnh viễn để không chính là vị trí của Thiên Phượng, nhưng Vô Tấn lúc
này ngồi xuống khiến cho mọi người đều ngây người.
Một lát sau Trương Sùng Tuấn bỗng nhiên quỳ xuống lần này không phải là quỳ một gối như trước mà là quỳ hai gối:
-Trương Sùng Tuấn vừa rồi vô lễ mong chúa công trách phạt.
Trương Sùng Tuấn quỳ xuống, Giang các lão cũng không ngồi yến, quỳ xuống mà nói:
- Giang Yêm không cúi đầu trước chúa công, đó là bất kính với kẻ trên, mong chúa công trách phạt.
Lan Lăng quận vương không phải là Lan Lăng quận vương không cần phải quỳ
xuống, Tuệ Minh thiền sư cũng đã cắt tóc cũng không cần phải quỳ, mặt
khác Hoàng Phủ Bách Linh cũng giống như Lan Lăng quận vương không phải
là người của Tấn An hội còn lại đều là thuộc hạ của Vô Tấn.
Vô Tấn cười nói:
- Hai vị tôn trưởng xin đứng lên, Vô Tấn còn trẻ không dám nhận lễ của tôn trưởng.
Vô Tấn bình tĩnh khiến cho Hoàng Phủ Cương thầm tán thưởng, xem ra hắn bắt đầu ý thức được địa vị của mình rồi, đây là chuyện tốt, nếu như hắn trở nên mềm yếu thì làm sao có thể tập hợp thế lực của Tấn An lục dũng sĩ.
Hoàng Phủ Cương liền cười nói với Vô Tấn:
- Lần này Trương Sùng Tuấn trở về, kỳ thật triều đình cũng không biết,
hắn cũng chỉ trở về một canh giờ được mà thôi, trước khi cửa thành đóng
cửa phải rời đi, trở về Tây Lương, Vô Tấn, quân Tây Lương bị người khác
nhìn chằm chằm, Súng Tuấn không thể không rời khỏi, hi vọng ngươi có thể hiểu được?
- Con hiểu.
Vô Tấn cươi fnois:
- Cho nên lão vương gia giả vờ bệnh, gọi Hoàng Phủ Trác về trước, sau đó gọi Trương soái về, con nói không sai chứ?
Tuệ Minh cười ha hả:
- Lão vương gia ta nói không sai chứ? Ông một chút xảo thuật không thể lừa được Vô Tấn.
Hoàng Phủ Cương không ngờ Vô Tấn nhìn thấu dụng ý của mình, lão vuốt râu khen ngợi:
- Không tệ là ta xem thường Vô Tấn rồi.
Lão lại nói với Trương Sùng Tuấn:
-Sùng Tuấn ngươi nói đi.
Trương Sùng Tuấn trầm ngâm một thoáng rồi từ từ nói:
- Lần này ta trở về chủ yếu là thăm chúa công mặt khác ta cũng muốn nói
tình huống của quân Tây Lương, tóm lại quân Tây Lương vẫn ở dươi sự
khống chế của ta, nhưng Hoàng Phủ Huyền Đức bắt đầu thẩm thấu, tiến
triển rất nhanh, một tháng trước lại phát sinh chuyện trộm hổ phù do
Thân Quốc Cữu gây nên, cho nên ta nghĩ nhất định Hoàng Phủ Huyền Đức
cũng bố trí người thân tín bên cạnh ta, gần đây Liêu Văn Trung rất thân
với Hoàng Phủ Trác, mà ta đã chặn được một phong thư mà Hoàng Phủ Huyền
Đức gửi cho Hoàng Phủ Trác.
Nói xong Trương Sùng Tuấn mang phong
thư đưa cho Vô Tấn, hàm súc nói, chuyện này khiến cho Hoàng Phủ Cương
mặt mũi trở nên xám lại.
Vô Tấn nhìn thư một lần rồi hỏi:
- Vậy Trương đại soái đã có đối sách chưa?
Trương Sùng Tuấn gật đầu:
- Đối sách thì có, rất đơn giản, nửa tháng sau Tấn Xương uận có hai chi
bộ lạc người Khương muốn tạo phản, ta sẽ đích thân mang quân đi bình
định sau đó thừa cơ cướp lấy hai vạn đại quân mà Liêu Văn Trung đang nắm Liêu Văn Trung sẽ chết trong phản loạn đó không cho hắn bất kỳ cơ hội
nào, tuy nhiên mấu chốt là Hoàng Phủ Huyền Đức, y càng lúc càng tiến
nhanh nhất định phải khống chế lại, chuyện này mới là chuyện khó.
Tất cả mọi người đều trầm mặc không nói ai cũng biết Hoàng Phủ Huyền Đức
nhất quyết phải thu lại quân Tây Lương, hắn thu mua Hoàng Phủ Trác mà
Hoàng Phủ Trác lại cam tâm phối hợp, phá vỡ cục diện, kỳ thật sự tình
phải giải quyết từ Hoàng Phủ Trác nhưng ai cũng không muốn mở miệng.
- Ta có một phương án.
Vô Tấn phá tan sự im lặng.
Trong lòng Vô Tấn minh bạch, Trương Sùng Tuấn trên danh nghĩa là trưng cầu ý
kiến của mọi người, nhưng thực tế chính là hỏi hắn, có thể là do ký thác kỳ vọng vào hắn rất cao, cũng có thể là đang thử thách hắn.
Hiện tại, Hoàng Phủ Vô Tấn là trụ cột tinh thần của cả Tấn An Hội. Nếu hắn
không có khả năng hoặc mềm yếu, vậy sẽ khiến những người ủng hộ hắn đau
lòng? Đặc biệt với loại người quyền cao chức trọng như Trương Sùng Tuấn, nếu hắn thất bại, thì hậu quả đối với Trương Sùng Tuấn sẽ là tru di cửu tộc, hắn sao có thể không cẩn thận.
Vô Tấn biết rõ điểm này, cho nên thời khắc mấu chốt, hắn không có khả năng lùi bước, mà là kiên quyết.
Có lẽ sẽ làm cho nội tâm Hoàng Phủ Cương không thoải mái, nhưng lời nên nói vẫn phải nói.
Trương Sùng Tuấn cũng chấn động tinh thần:
- Công tử mời!
Hắn che kín kỳ vọng mà nhìn chằm chằm lên Vô Tấn.
Vô Tấn trước tiên nhìn Hoàng Phủ Cương một cái, trước trưng cầu ý kiến của lão, Hoàng Phủ Cương hiểu rõ, gật đầu:
- Cứ việc nói, ta sẽ không trách!
Vô Tấn lúc này mới chậm rãi nói:
- Kỳ thật trước kia ta đã biết, Hoàng Phủ Huyền Đức trên cơ bản đều là
vây quanh Hoàng Phủ Trác, để Hoàng Phủ Trác thay thế Trương Sùng Tuấn.
Sau đó sẽ lôi kéo, áp dụng thủ đoạn ép Hoàng Phủ Trác giao ra binh quyền Tây Lương. Trương Sùng Tuấn được thăng làm Tấn Xương Đô đốc, trên thực
tế, đây chính là một hổ trợ của Hoàng Phủ Huyền Đức giúp Hoàng Phủ Trác. Cho nên, chúng ta mấu chốt là phải đối phó với Hoàng Phủ Trác. Vậy, đối phó với Hoàng Phủ Trác như thế nào? Người ta thường nói vỏ quýt dày có
móng tay nhọn, dùng người mà Hoàng Phủ Trác sợ nhất đi áp chế hắn.
Nói đến đây, Vô Tấn lại hướng Hoàng Phủ Cương:
- Nếu lão Vương gia nguyện ý đi Tây Lương tuần tra một vòng. Như vậy
Hoàng Phủ Huyền Đức cố gắng vất vả nhiều năm qua, sẽ đổ xuống sông xuống biển rồi.
Kiến nghị này của Vô Tấn không làm cho tất cả mọi
người ủng hộ, ngược lại, mọi người đều lâm vào trong suy nghĩ, rất rõ
ràng, Vô Tấn còn chưa nói hết lời, hơn nữa, những cái đó mới là nội dung quan trọng.
Lúc này, Hoàng Phủ Cương thở dài:
- Vô Tấn,
ta biết là ngươi sợ tổn thương đến ta nên không dám nói hết, nhưng khôi
phục giang sơn Tấn An là di chúc duy nhất của phụ thân ta lúc lâm chung. Nếu người thấy hậu nhân làm trái di chúc, cho dù chết cũng không nhắm
mắt. Vô Tấn, cứ nói thẳng ra đi! Ta sớm đã không để ý đến vinh nhục của
gia tộc rồi, bao gồm cả con trai của ta.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...