Vô Tấn hơi oán giận trừng mắt nhìn Bảo Châu, Bảo Châu hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đi nhã thất uống rượu thì chẳng phải không gặp mấy chuyện này nữa sao?
Đúng lúc này Tô Kiến Hoành đã xuất hiện ở bậc thang hắn nhìn Vô Tấn bước nhanh tới gần hắn thấp giọng nói:
- Tướng quân người đã tìm được.
Hoàng Phủ Vô Tấn chấn động tinh thần hắn thấp giọng hỏi:
- Là người nào?
- Ba gã thổ tử một người Tương Dương qunậ, hai người Ung kinh hai người này là đường huynh đệ.
Vô Tấn nghĩ nghĩ hỏi:
- Bối cảnh của bọn chúng đã điều tra qua chưa?
- Bọn chúng không chịu nói nhưng chúng ta đã nghe ngóng ở chỗ khác thì đều là con cháu đại gia đình trong đó Lâm thị huynh đệ ngang ngược tại Ung Kinh là cháu trai của Lâm Nguyên Bảo ba người năm ngoái đều là Cống Cử Sĩ, bài danh mười người đầu tiên bọn chúng một mực muốn đậu tiến sĩ cho nên không từ thủ đọa.
Vô Tấn gật nhẹ đầu:
- Có thể áp dụng nhưng cần phải chú ý tới cục diện, trước cuộc thi ngàn vạn lần không được ồn ào.
- Vâng.
Tôn Kiếp Hoành ứng tiếng sau đó nhanh chóng rời đi.
Bảo Châu ở bên cạnh một mực tò mò nhìn hắn, Tôn Kiến Hoành vừa đi nàng lập tức hỏi:
- Nhị ca huynh đang làm gì vậy?
- Sự tình quân vụ bình thường.
Vô Tấn qua loa nói với nàng một câu.
Bảo Châu lắc đầu:
- Muội xem không phải như vậy nếu là chuyện quân vụ thì làm gì nói chuyện tới sĩ tử, nói cho muội nghe một chút, đên tột cùng là huynh đang làm gì?
Vô Tấn biết rõ tiểu nương này rất hiếu kỳ không giống như người bình thường nếu như không nói cho nàng biết nàng sẽ tìm trăm phương nghìn kế nghe ngóng khi đó rất nhức đầu, Vô Tấn liền cười nói:
- Ta phụng mệnh hỏi xem khoa cử xem có ai làm rối loạn kỷ cương hay không, chuyện này chắc muội hiểu rõ.
Bảo Châu bừng tỉnh đại ngộ hóa ra là như vậy nàng nghĩ nghĩ bỗng nhiên chỉ một ngón tay vào đại sảnh:
- Vậy người kia thì sao? Huynh mặc kệ hắn à?
Vô Tấn theo ngón tay của nàng nhìn thấy ở trong hành lang có một trung niên nam tử đầu đội mũ quả dưa, trước mặt sĩ tử nói vài câu, đám sĩ tử lắc đầu từ chối hắn, hắn không cam lòng lại đi tới một cái bàn khác, nói với bọn chúng gì đó, những người ở bàn kia cũng lắc đầu từ chối.
- Đây là người nào?
Vô Tấn nhịn không được mà hỏi.
Bảo Châu khinh thường bĩu môi một cái:
- Đây là lái buôn khoa cử, hàng năm đều nhìn thấy thân ảnh bọn chúng nói mình có thể tự làm đề thi, còn nói có thể liên hệ với quan chấm thi, khắp nơi lừa gạt tiền.
Vừa nói xong lái buôn kia đã tới trước mặt Vô Tấn, hắn nhìn thoáng qua Vô Tấn và nhị nữ cảm thấy không giống như sĩ tử định rời khỏi thì Vô Tấn lại cười gọi hắn lại:
- Có gì đáng tin cậy không?
Có lẽ vì bị từ chối quá nhiều bây giờ có người hỏi hắn đột nhiên quay người, mặt mũi tràn đầy vẻ vui tươi đi tới trước mặt Vô Tấn:
- Công tử muốn gì ta đều có thể lấy được cho công tử.
- Ta muốn liên lạc với quốc tử giám tế tửu ngươi làm được không?
Người kia làm ra vẻ khó xử:
- Tô tế tửu bị ngăn cách với ngự sử đài không có khả năng gặp được hơn nữa liên hệ cũng vô dụng, lão gia tử kia xưa nay bất nhận tình thân, không giống người bình thường, công tử nếu đổi người khác thì ta có biện pháp.
Vô Tấn cười lại hỏi:
- Vậy Hoàng Hồng Nguyên thì sao?
Lái buôn liền có tinh thần hắn tới bên cạnh Vô Tấn thấp giọng nói:
- Hoàng đại nhân bị ngăn cách ở tầng hai tàng thư lâu trong trường thái học, nếu như công tử muốn chuyển vài tờ giấy thì ta làm được nhưng tốn tới một trăm lượng bạc. Thế nào giá tiền này không mắc chứ?
- Ngươi có biện pháp nào không, nghe nói Tú Y vệ canh gác vô cùng nghiêm mật, ngươi đừng gạt ta là được.
Vô Tấn lắc đầu tỏ vẻ không tin hắn, lái buôn hơi nóng nảy. hắn nhìn xung quanh rồi thấp giọng nói:
- Chúng ta đi lộ tuyến bên trong, Tú Y vệ canh gác vô cùng nghiêm mật, ngươi đừng gạt ta.
Vô Tấn lắc đầu tỏ vẻ không tin hắn, lái buôn hơi nóng nảy hắn nhìn xung quanh rồi một lần nữa thấp giọng nói:
- Chúng ta đi lộ tuyến bên trong, Tú Y vệ không phải là nê bồ tát hiểu chưa?
Vô Tấn lúc này mới hiểu ra hóa ra là mua chuộc quân sĩ Tú Y vệ, chuyện này có thể sao?
- Thế nhưng mà liên hệ thì được cái gì, hắn có thể cho ta đề mục sao?
Lái buôn cuối cùng cũng thấy có người mắc câu liền hưng phấn kêu lên:
- Muốn có đề mục cũng không phải không thể, nhưng giá cả thì phải nhiều hơn một chút, huynh đệ ở đây bất tiện chúng ta ra ngoài nói chuyện.
Hắn kéo Vô Tấn ra ngoài, chút thủ đoạn đó làm sao có thể giấu diếm được Vô Tấn, Hoàng Hồng Nguyên là người nào hắn có khả năng vì mấy trăm lượng bạc mà tiến lộ cho lái buôn sao? Bạc trọng yếu hay cái mũ ô sa của hắn trọng yếu?
Vô Tấn dĩ nhiên là không tin hắn chỉ muốn hiểu rõ mấy mánh khóe lừa bịp này thôi, hắn cười cười mang quân bài Mai Hoa vệ ra, nhẹ nhàng đặt xuống lái buôn liền biến sắc, khuôn mặt trở nên trắng bệch, nhanh chóng rời khỏi quán rượu, thoáng chốc không còn thấy đâu nữa.
Ngay cả Kinh Nương cũng nhịn không được mà nhẹ giọng thở dài:
- Công tử thân phận của công tử thật sự là dọa chết người.
- Hắn không làm việc trái với lương tâm thì sao phải sợ ta?
Vô Tấn thấy đồ ăn đã mang lên đầy đủ thì cười nói với nhị nữ:
- Ăn cơm đi, buổi chiều Kinh Nương còn có chuyện tại thân.
Kinh Nương gật đầu trong mắt của nàng hiện ra một vẻ lo lắng.
Từ xưa tới nay khoa cử chưa bao giờ sóng êm bể lặng, có một số người vì kiếm lợi ích mà dùng đủ mọi thủ đoạn.
Giờ phút này ở gần quốc tử học có một gã Mai Hoa vệ giả trang làm lái buôn đang bán đề thi cho hai sĩ tử đất Ung kinh, trước đó hắn đã dùng một nghìn lượng bạc bán đề thi thành công cho một sĩ tử Kinh Châu/.
Người này là lái buôn do quân sĩ Mai Hoa vệ giả trang, vì cách hắn thu phí không giống người thường, trước cuộc thi không thu một đồng, sau khi có kết quả mới lấy tiền cho nên liền nhận được sự tín nhiệm của sĩ tử.
Hai sĩ tử này đều họ Lâm, là đường huynh đường đệ một người tên là Lâm Tiềm Tuấn, một người tên là Lâm Tiềm Dật bọn họ chính là cháu trai của Lâm Nguyên Bảo ở đất Ung kinh, hơn nữa hai người này cũng rất có tiền đồ năm trước đã tham gia kỳ thi Kinh Châu, đạt được cống cử sĩ một người bài danh thứ bảy một người bài danh thứ tám.
Lâm gia tuy ở Ung kinh ngang ngược nhưng nhiều thế hệ không có con, gia tộc bọn họ đối với hai người này ký thác rất nhiều hi vọng, còn phái người chuyên hộ tống bọn họ vào kinh dự thi, thuê một tòa viện độc lập phòng ngừa việc bị sĩ tử khác quấy rối.
Gia tộc đặt áp lực nhiều khiến cho bọn họ không chịu nổi mười ngày trước bọn chúng đã rời khỏi độc viện tới khách sạn sinh hoạt với đám sĩ tử khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...