Vô Tấn đối với nàng rất có
cảm tình, loại cảm tình này không phải tình yêu như đối với Tô Hạm, cũng không phải loại trách nhiệm như đối với sư tỷ, mà là một loại cảm giác
mà mỗi người đàn ông đều có, tuy Lan Lăng vương phủ có trên trăm nha
hoàn cùng thị nữ, hắn có thể thu các nàng vào phòng, nhưng hắn đối với
các nàng cũng không có cảm giác này, hắn cũng không muốn thu ai.
Thậm chí lần kia khi hắn xử lý công vụ, Bách Hương dùng sắc câu dẫn hắn, hắn cũng không có cảm giác, nhưng buổi trưa hôm nay, Kinh Nương phục
thị hắn, hắn đối với nhạc nữ này lại có cảm giác đó, cho dù lúc ấy hắn
có chút ngà ngà say, có thể làm cho hắn lần thứ nhất sinh ra cảm giác mãnh liệt như vậy, thế cho khiến hắn đem danh thiếp cho nàng, trong
lòng của hắn hy vọng nàng tìm đến mình.
Vô Tấn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trắng nõn của nàng, thấp giọng hỏi nàng:
- Cùng ta nàng không hối hận sao?
Kinh Nương có chút thẹn thùng cúi đầu xuống, thanh âm rất thấp:
- Chỉ cần công tử đối xử tốt với ta, ta sẽ phục thị công tử cả đời.
- Được rồi! Bên cạnh ta xác thực cần một người phục thị, về sau nàng đi cùng ta!
Trong nội tâm Kinh Nương có vui mừng, lại có chút khẩn trương, mừng là
tương lai của nàng đã có chỗ dựa, không cần phải vì sinh hoạt mà phát
sầu, Vô Tấn là hoàng tộc, có thể cho cậu mợ nàng một cái nghề không tệ,
coi như báo đáp công ơn nuôi dưỡng của hai người, hơn nữa nàng cảm giác
nhân phẩm Vô Tấn rất tốt, rất trượng nghĩa, không phải nam nhân tùy tiện đùa bỡn nữ nhân như vậy, có thể trở thành nơi cho nàng dựa vào.
Khẩn trương là vì nàng cũng chưa bao giờ trải qua chuyện nam nữ, không biết nên làm thế nào cho tốt?
Vô Tấn tuy đã thu nàng, nhưng cũng không háo sắc đến mức đem nàng kéo
vào ngực mình, ngay tại chỗ hành quyết, làm như vậy cũng quá không có
nhân phẩm rồi, Vô Tấn nhẹ nhàng kéo nàng ngồi xuống bên cạnh mình,
cười hỏi nàng:
- Cậu mợ nàng có đồng ý không? Ý ta là nói, bọn hắn có thể cho là ta
lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn hay không, cảm thấy ngươi là hi sinh
chính mình cứu bọn họ.
Kinh Nương suy nghĩ một chút nói:
- Có lẽ bọn họ sẽ cảm thấy là ta hi sinh chính mình cứu bọn họ, nhưng ta sẽ nói cho bọn họ biết, ngươi không có lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn, là ta cam tâm tình nguyện đi với ngươi.
Vô Tấn nở nụ cười, hắn ngửa đầu nằm trên ghế dựa, lại nói:
- Kinh Nương, ta mới mười tám tuổi, ngươi có cảm giác ta quá trẻ hay không?
- Không có, ta cảm thấy công tử không giống mười tám tuổi, buổi trưa lúc dự tiệc, ta một mực quan sát từng lời nói cử chỉ của công tử, lúc ấy ta nghĩ công tử đã ba mươi tuổi rồi.
Vô Tấn nhịn không được cười lên ha hả, hắn ôm eo nàng cười nói:
- Ngươi nói đúng, tuổi của ta không lớn, nhưng lòng lại lớn, xác thực đã ba mươi tuổi, chính xác ra là ba mươi mốt tuổi.
Kinh Nương rúc vào trong ngực hắn, ngửa đầu mà nhìn hắn:
- Công tử, ta không hiểu!
- Không chỉ ngươi không hiểu, cả thế giới này cũng không ai hiểu, kỳ
thật ta là hai người, một người mười tám tuổi, mà một người khác thì ba
mươi tuổi, cho nên ta rất phức tạp.
Vô Tấn cúi đầu nhìn nàng một cái, cảm nhận được da thịt đầy đặn trên
người nàng, trong lòng của hắn nóng lên, nhịn không được cúi xuống hôn
lên cặp môi đỏ mọng của nàng, toàn thân Kinh Nương run lên, nhưng nàng
rất nhanh liền thích ứng, nàng nhiệt liệt đáp lại, hận không thể đem
toàn bộ thể xác và tinh thần mình giao cho hắn.
Lúc này, xe ngựa dừng lại, xa phu ở bên ngoài nói:
- Công tử, đã đến huyện nha.
Vô Tấn nhẹ nhàng sờ lên mặt nàng, ôn nhu nói:
- Ngươi ở trên xe chờ ta, ta lập tức sẽ trở lại.
Kinh Nương nghe lời gật đầu:
- Cậu ta tên là Trần Khánh Sinh, năm nay bốn mươi tuổi, khuôn mặc rất thanh tú.
- Ta nhớ kỹ rồi!
Vô Tấn nhảy xuống xe ngựa, trực tiếp hướng huyện nha bước nhanh đến,
Kinh Nương trốn ở cửa sổ nhìn qua hắn, trong nội tâm nhíu chặt, không
biết cậu có làm sao không?
Vô Tấn bước nhanh đi đến bậc thang huyện nha, lúc này trời đã tối, đại
môn huyện nha đã đóng cửa, hắn gõ cửa, sau nửa ngày, bên cạnh cửa mở, đi ra một gã nha dịch đang trực, hắn ngáp dài một cái, đến khi thấy rõ
người tới ăn mặc quân phục của Mai Hoa vệ, hơn nữa còn là kim đai, lập
tức sợ hãi kêu lên một tiếng, nvội vàng cúi đầu khom lưng nói:
- Tướng quân có chuyện gì sao?
Vô Tấn lấy quân bài ra để trước mặt hắn một cái:
- Ta là Đô úy của Mai Hoa vệ tam quân nhất phủ, có công vụ khẩn cấp, bảo Huyện lệnh các ngươi lập tức ra gặp ta!
Nha dịch Hạn tiêm, thấy quân bài của hắn là số 9, trong nội tâm càng thêm sợ hãi, không ngớt lời nói:
- Tướng quân xin chờ một lát, ta đi tìm Huyện lệnh ngay.
Hắn cũng bất chấp mời Vô Tấn vào trong, nhanh chân hướng hậu viện huyện
nha chạy đi, đằng sau huyện nha là chỗ ở của Huyện lệnh, có sự tình khẩn cấp tùy thời có thể thông tri Huyện lệnh, vô cùng thuận tiện.
Vô Tấn quay đầu lại nhìn thoáng qua xe ngựa, thấy Kinh Nương ở cửa xe
đang nhìn mình, liền hướng nàng khoát khoát tay, ý là không có vấn đề
gì.
Ước chừng đợi một nén nhang, Huyện lệnh ăn mặc quan bào màu đỏ vội vàng chạy đến, nơi này là Lạc Dương huyện, Huyện lệnh họ Hứa, là chức quan
lục phẩm, ở Kinh thành làm Huyện lệnh là một sự tình rất uất ức, Kinh
thành quan lớn quá nhiều, ai hắn cũng đắc tội không nổi, tùy tiện một
cái quan lớn cũng có thể đem hắn từ trong chăn kéo ra.
Nhất là Tú Y vệ cùng Mai Hoa vệ, đều có đặc quyền bí mật bắt người, hắn
lại càng không dám đơn giản đắc tội, đừng nói đến chính là Đô úy, coi
như là Giáo úy, hắn cũng không dám đắc tội.
Hắn khom người thi lễ:
- Hạ quan không biết Đô úy tướng quân đến, để cho Tướng quân đợi lâu, đắc tội.
Vô Tấn hướng hắn chắp tay:
- Ta là Mai Hoa vệ tam quân nhất phủ Đô úy Hoàng Phủ Vô Tấn, quấy rầy Hứa đại nhân nghỉ ngơi.
Hứa Huyện lệnh lại càng hoảng sợ, Hoàng Phủ Vô Tấn, không phải là Lương
Quốc công, cháu trai của Lan Lăng quận Vương sao? Hình như còn là Phó
Đô đốc thuỷ quân Sở Châu nữa thì phải, trời ạ! Sao vị đại gia này lại
đến đây.
- Nguyên lai là Lương Quốc công đại giá quang lâm, ty chức không biết, có tội! Có tội!
Vô Tấn mỉm cười:
- Hứa đại nhân, kỳ thật ta là có một việc tư đến tìm đại nhân hỗ trợ.
Hứa Huyện lệnh nghe nói là việc tư, lòng lập tức buông xuống, việc tư là tốt rồi, hắn vội vàng cười lấy lòng nói:
- Dạ được, mời Lương Quốc công vào bên trong nói chuyện!
Vô Tấn theo hắn tiến vào huyện nha, hai người đi vào nội đường, cùng
nhau ngồi xuống, Hứa Huyện lệnh rót cho hắn một chén trà, lúc này mới
hỏi:
- Không biết có chuyện gì cần ti chức hỗ trợ.
- Là như thế này, cậu của thị thiếp ta, khả năng có chút hiểu lầm, bây giờ đang ở trong huyện nha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...