Đây mới là quan tâm trọng điểm của Vô Tấn, cho dù Hoàng Phủ Cương nói rằng tất cả mọi người sẽ toàn tâm toàn ý ủng hộ mình, tất cả đều thuộc về thái tử Thiên Phượng nhưng Vô Tấn vẫn có nhiều nghi kỵ, Trương Sùng Tuấn khống chết hai mươi vạn quân Tây Lương, hắn sẽ phản bội triều đình sao?
Còn có đời thứ ba của Trần gia tổ tôn, bọn họ kinh doanh ở Lưu Cầu đảo bốn mươi năm sáng tạo ra một phần cơ nghiệp của gia tộc, bọn họ sẽ đem cơ nghiệp này cho mình sao?
Nghe nói còn có các thế lực khác nhưng bất kể là thế lực nào, thời gian cũng đã trải qua bốn mươi năm tổ tôn của họ sinh sôi nảy nở, bọn họ có thể bỏ qua lợi ích của gia tộc mình đem cơ nghiệp vất vả gây dựng bốn mươi năm cho mình sao? Bất kể thế nào Vô Tấn đều cảm thấy không đáng tin.
Có lẽ bản thân Hoàng Phủ Cương cũng không cảm thấy đáng tin, cho nên ông mới chậm chạp không chịu đem tình huống Tấn An lục dũng sĩ nói với Vô Tấn.
Tấn An lục dũng sĩ hiện tại Vô Tấn chỉ biết rõ ba người sư phụ của hắn tửu đạo sĩ, hội chủ Phượng Hoàng hội Trần Chí Đạc, phương trượng Thiên Tích Tự Tuệ MInh, còn ba người khác hắn không biết, đã đồng ý cho mình làm chủ bọn họ phải đến gặp mình mới đúng thế nhưng mà ngay cả một chút tin tức của họ mình cũng không có.
Vô Tấn cân nhắc một canh giờ trong lòng phân loạn không ngừng, không có một chút đầu mối nào, lúc này hắn chợt nhớ tới một câu chuyện ngày mai hắn và Cửu Thiên có hnẹ với nhau thiếu chút nữa thì quên mất chuyện này.
Vô Tấn không khỏi vỗ vỗ trán, lúc này hắn đối với tình yêu nam nữ một chút tâm tư cũng không có làm sao để hắn tới gặp nàng được.
Đương nhiên đi nhất định phải đi chỉ là không biết Cửu Thiên có thể tới hay không.
.... Triều đình hôm nay chính thức hạ chỉ, do quốc tử giám tế tửu Tô Tốn làm chủ khảo, ý chỉ đã truyền xuống, dựa theo nguyên tắc Tô Tốn cùng với hai phó chủ khảo phải bị cách ly, xế chiều ngày hôm đó, Tô Tốn chưa từng trở về phủ trực tiếp ở trong hoàng thành lại bộ nha môn, mãi cho đến khi yết bảng y mới được về nhà mình.
Tin tức truyền ra Tô phủ lập tức an tĩnh lại, hàng trăm danh sĩ ởbên ngoài phủ cũng thất vọng mà rời đi, Tô phủ yên tĩnh như xưa.
Nhưng hôm nay Tô phủ lại hơi bến động, sáng sớm cháu gái của Tô Tốn là Tô Y tỉnh lại gọi mẫu thân của mình:
- Mẹ, con hôm qua mơ thấy ác mộng vô cùng khủng khiếp.
Nàng hoàng sợ gọi mẫu thân của mình, mẫu thân của nàng cũng hoảng sợ hỏi:
- Hài nhi, con mơ thấy ác mộng gì?
- Mẹ con mơ thấy mấy la hán mắng con bất kính với phật, muốn đưa con xuống âm ty mười tám tầng địa ngục.
Tô Y sợ hãi muốn khóc lên Tô phu nhân cũng sợ tới mức luống cuống tay chân, nàng gần đây tin phật, đối với chuyện báo mộng này không nghi ngờ chút nào nên vội vàng la lên:
- Vậy làm sao bây giờ, chúng ta mau đi chùa thắp hương kính phật, bình ổn lại oán khí của phật tổ mới đúng.
Tô phu nhân chợt nhớ mấy ngày nữa mình có hẹn gặp với vài phu nhân khác, hiện tại phải làm sao bây giờ?
- Y nhi nếu không ngày mai con đi An Long tự với mẫu thân, trước kia mẫu thân thường tới đó thắp hương.
- Mẹ con nằm mơi thấy La Hán nói từ của thành phía Tây mà tới, An Long tự ở thành nam, hơn nữa lại là nội thành chỉ sợ không được.
- Thành tây?
Tô phu nhân nghĩ nghĩ bỗng nhiên hai mắt sáng ngời:
- Chẳng lẽ là Thiên Tích Tự, Y nhi la hán trong mộng của con nhất định là từ Thiên Tích Tự tới.
Tô Y gãi đầu:
- Hình như con đã nghe Hạm tỷ nói qua, bằng không ngày mai con cùng với Hạm tỷ đi tới Thiên Tích tự thắp hương! Được không vậy mẹ?
Tô Y kéo cánh tay của mẫu thân làm nũng, Tô phu nhân cũng chỉ bất đắc dĩ mà đáp ứng:
- Nhưng cũng không biết ngày mai Cửu Thiên có thời gian không.
- Để con đi hỏi tỷ ấy.
Tô Y nhanh như chớp chạy khỏi nhìn theo bóng lưng của con gái mình, Tô phu nhân lắc đầu, nó xưa nay làm gì có hứng thú đi chùa, kỳ thật Tô phu nhân không muốn cho con gái ra ngoài là sợ bị Hoàng Phủ Vô Tấn dụ dỗ nhưng nếu như có Cửu Thiên đi cùng Cửu Thiên trầm ổn hơn nhiều, chắc có lẽ không có vấn đề gì.
Lần này Vô Tấn đến Thiên Tích Tự vẫn náo nhiệt như lần trước khách hành hương không dứt, người đến người đi,dìu già dắt trẻ, từng chiếc từng chiếc xe ngựa nối gót, phần lớn là cả nhà cùng nhau đến.
Sáng sớm đã bày mấy cái sạp buôn bán, nơi bán bánh ngọt nơi bán đồ chơi, mộc kiếm....
Vô Tấn cưỡi ngựa mà tới, hắn đến nơi trông coi ngựa đem ngựa giao cho một mã nhân, quét một vòng bốn phía không thấy thân ảnh của Tô Y và Cửu Thiên đâu nữa.
Lúc này một lão tăng tiến lên phía trước hướng về phía các nam nữ tín đồ đang nghỉ ngơi trên đường:
- Các vị cư sĩ hôm nay là trung thu là ngày truyền thống kính phật, mong mọi người xuất lực nhiều hơn, duy trì trật tự trong chùa.
Hơn mười tín đồ đứng dậy hoàn lễ:
- Vì phật tổ xuất lực là bổn phận của chúng ta, Tuệ Đạt đại sư cứ phân phó.
- Vậy thì tốt, mời các vị cư sĩ đến dưới chuông, Minh Trí sư điệt sẽ sắp xếp việc cần làm cho mọi người.
Mọi người dĩ nhiên là đáp ứng hướng về phía chùa chiền mà đi, Vô Tấn lúc này mới nhớ tới hôm nay là trung thu, trung thu là ngày cả nhà đoàn tụ đoán chừng Cửu Thiên không tới đây được rồi, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác thất lạc.
Lúc này lão tăng kia muốn rời khỏi, Vô Tấn liền gọi y lại:
- Lão pháp sư xin hãy khoan đi.
Lão tăng thấy có một người trẻ tuổi gọi mình thì chắp tay thi lễ, mỉm cười hỏi:
- Tiểu thí chủ có chuyện gì vậy?
Vô Tấn vội vàng thi lễ rồi nói:
- Xin hỏi lão pháp sư, Tuệ MInh chủ trì hôm nay có ở trong chùa không, ta chính là đệ tử tục gia của ông ấy, hôm nay có chuyện cần tìm.
Nghe nói là đệ tử tục gia của chủ trì lão tăng cũng không khách khí liền vỗ tay nói:
- Chủ trì đang ở trong chùa mời thí chủ đi theo ta.
Lão tăng mang Vô Tấn đi vào trong chùa, không bao lâu đã đến nội viện đầy cỏ hoang, Vô Tấn chờ bên ngoài trong giây lát thì một tiểu sa di đã chạy ra thi lễ với hắn:
- Hoàng Phủ thí chủ, chủ trì nhà ta cho mời thí chủ.
Vô Tấn cùng với tiểu sa di đi vào trong phòng của chủ trì, vừa vào đã nhìn thấy Tuệ Minh thiền sư mỉm cười ngồi ở trên bồ đoàn, hướng về hắn mà khẽ gật đầu, tựa hồ như biết rõ hắn sẽ tới.
Vô Tấn bước lên phía trước quỳ xuống nói:
- Vãn bối Vô Tấn tham kiến đại sư.
- Đứng lên đi không cần đa lễ.
Tuệ Minh thiền sư mời Vô Tấn đứng lên lúc này tiểu sa di bưng tới hai chén trà, Tuệ Minh thiền sư liền phân phó cho tiểu sa di rồi nói:
- Ta có tục khách ngươi ở ngoài cửa ra vào trông coi, tạm thời đừng cho người khác tới quấy rầy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...