Nhưng Tấn An hoàng đế nằm mơ cũng không ngờ trong vòng nửa năm ngắn ngủi Sở vương đã tư mộ ba mươi vạn quân đội hắn bằng vào sự giàu có của Sở Châu trắng trợn thua mua quân quan lớn ở kinh thành, Sở vương mộ quân khiến cho lễ bộ thượng thư Quách Minh mật báo hoàng đế, Tấn An hoàng đế tức giận ,hạ chỉ gọt rửa tước phiên của Sở vương, Sở vương sau đó vào kinh thỉnh tội, đúng vào lúc đêm đó thì phát sinh Tấn An chi biến.
Vô Tấn thở dài một hơi hắn không ngờ rằng đằng sau lưng Tấn An chi biến năm đó lại có chuyện huynh đệ tranh đoạt nữ nhân như vậy.
- Sở vương sau khi đoạt vị đã đoạt lại hoàng hậu sao?
- Không Sở vương giết tất cả nhi tử cùng hoàng phi của huynh trưởng chỉ để lại hoàng hậu, nghe nói Sở vương đưa cho Diệp Vấn Thiên một cái gương nhưng bị Diệp Vấn Thiên ném nát vụn, nàng sau đó thắt cổ tự sát, nhưng được cung nữ trong cung cứu, về sau Diệp Vân Thiên xuất gia, nàng thủy chung không trở lại bên cạnh Sở vương.
- Vậy đương kim hoàng đế hận mẹ của mình sao? Chưa đầy một tuổi đã rời khỏi y.
Hoàng Phủ Cương cười khổ một tiến:
- Có lẽ có một chút, nhưng dù sao cũng là mẹ của y, còn phong nàng làm Kính An thái hậu, ngươi nên minh bạch hai chữ Kính An này.
Vô Tấn lặng yên gật nhẹ đầu, Kính An thái hậu cũng là tổ mẫu của hắn ngoại trừ đại ca thì thân nhân duy nhất trên đời của hắn chính là vị Kính An thái hậu này hắn chợt nhớ tới một chuyện liền hỏi:
- Nàng biết rõ ta sao?
- Nàng không lâu sau mới biết được tuy nhiên có một điều ngươi phải nhớ kỹ nàng không biết còn có Duy Minh, chuyện này bất kể thế nào ngươi cũng phải giữ bí mật mặt khác đại kế khôi phục của chúng ta cũng không để bà ta biết, ngươi ngàn vạn lần không được để lộ.
Vô Tấn khẽ giật mình, không cho thái hậu biết đại kế phục hưng hắn có thể hiểu được nhưng tại sao lại không cho đại ca của hắn biết?
Hoàng Phủ Cương giiả thích cho hắn:
- Một khi để cho bà ấy biết rõ sự tồn tại của Duy Minh đại kế phục hưng của chúng ta sẽ bị bà ấy đoán được phải biết rằng bà ấy không biết sự tồn tại của Duy Minh, điều này bất kể thế nào ngươi cũng phải giữ bí mật.
- Con hiểu con sẽ giữ bí mật.
... Xe ngựa hăng hái đi về phía trước, ở phía xa xa chân núi có thể thấy được cung điện vàng son lộng lẫy, có tuần tra kỵ binh chạy vụt qua, ở đây không có bất kỳ người nào tới gần.
Xe ngựa từ từ dừng lại trước hộ cung vài hoạn quan cưỡi ngựa tiến tới phía trước giải thích ngay lập tức vòng bảo hộ mở rộng ra, xe ngựa tiến vào khu cung điện.
Cung điện được thành cung cao lớn vây quanh xe ngựa dừng lại, hai người bọn họ thay đổi một cỗ xe ngựa khác đi vào bên trong.
Xe ngựa dừng trước cửa cung, vài cung nữ đã chờ ở đây, Hoàng Phủ Cương thấp giọng dặn dò Vô Tấn:
- Thái hậu không triệu kiến ta ta không thể đi vào, ngươi phải nhớ kỹ lời ta nói, tuyệt không để lộ ra chuyện đó.
- Lão vương gia yên tâm ta sẽ không để lộ.
Vô Tấn đi xuống ngựa, hai cung nữ lập tức chạy tới đón chào;
- Xin hỏi là Vô Tấn công tử sao?
Vô Tấn thi lễ:
- Tại hạ là Vô Tấn để cho các vị đợi lâu rồi.
- Vô Tấn công tử quá khách khí rồi mời đi theo ta, thái hậu đang chờ công tử.
Hai cung nữ mang Vô Tấn đi vào trong cung khi đi vào nội cung Vô Tấn ngạc nhiên phát hện sau nội cung còn có một sông nhỏ hình thành nên một thủy hệ độc lập hai bên sông rậm mát, bốn phía có kiến trúc đẹp tuyệt luân.
- Vô Tấn công tử mời đi bên này.
Hai cung nữ hé miệng cươi cười.
- Vô Tấn công tử nơi này mười năm rồi chưa có người tới, công tử là người đầu tiên.
- Đây là vinh hạnh của ta.
Hai cung nữ mang Vô Tấn đi vào một tiểu cung điện bằng gỗ, khi đi lên bậc thang cửa cung có mấy cung nữ mặc váy lụa màu trắng đang chờ.
Các nàng thi lễ với Vô Tấn:
- Vô Tấn công tử mời đi theo ta.
Bốn cung nữ mặc váy lụa màu trắng phân thành hai đội mà đi, phảng phất như tiên tử đi trước dẫn đường, cả cung điện xông lên mùi thơm nhàn nhạt, Vô Tấn lúc này mới phát hiện, cung điện bằng gỗ chế tạo bằng gỗ trầm hương quý báu.
Cung nữ thi lễ với bên trong:
- Thái hậu Vô Tấn công tử đã tới.
- Mời hắn vào.
Vô Tấn sửng sốt một chút thanh âm có phần quen tại, hắn đã nghe thấy ở nơi nào hắn đứng thẳng người dậy lập tức phát hiện ra, đây là tổ mẫu của mình, Diệp Vân Thiên.
- Vô Tấn công tử, thái hậu mời công tử tiến vào.
Các cung nữ vén vải lên, Vô Tấn đi vào trong nội cung chỉ thấy một lão phu nhân mặc trang phục vàng đỏ đang ngồi trên mặt ghế không nhìn rõ khuôn mặt, Vô Tấn liền quỳ xuống thỉnh an:
- Vãn bối Vô Tấn thỉnh an thái hậu, chúc thái hậu khỏe mạnh sống lâu trăm tuổi.
- Vô Tấn ta rất cao hứng khi nhìn thấy ngươi.
Thanh âm của thái hậu vô cùng nhu hòa, trong giọng nói tràn ngập sự sung sướng.
Vô Tấn khẽ giật mình một lần nữa hắn ngẩng đầu lên, chỉ thấy thái hậu vẻ mặt hiền lành, dáng người tươi cười hòa ái dễ gần.
- Là phu nhân....
Vô Tấn thốt ra hắn ngẩn cả người, thái hậu này dĩ nhiên là lão phu nhân quét lá ở Thiên Tích Tự Vô Tấn ngây người một lúc mới làm ra phản ứng.
- Hóa ra là lão phu nhân....
- Vô Tấn đây là duyên phận của chúng ta đúng không?
Thái hậu nhìn qua Vô Tấn, tướng mạo của hắn rất giống tổ phụ đây chính là cháu của nàng, chính là huyết mạch duy nhất của hắn để lại trên thế gian này, nàng cố gắng khắc chế nước mắt, khoát tay với vài tên cung nữ bên cạnh:
- Các ngươi lui ra bất kỳ ai cũng không được tiến đến.
Bốn cung nữ sửng sốt một chút các nàng từ nhỏ đã theo thái hậu, thái hậu còn chưa giấu diếm các nàng cái gì, vậy mà thái hậu lại vì người trẻ tuổi này để các nàng lui ra, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng cũng không dám nói nhiều, liền lui xuống.
Ở trong cung điện chỉ còn lại hai người thái hậu và Vô Tấn, thái hậu đỏ cả mắt nghẹn ngào nói với Vô Tấn:
- Tôn nhi đến bên cạnh Vô Tấn.
Vô Tấn lết lên phía trước, quỳ dưới chân của tổ mẫu khóc thành tiếng:
- Tổ mẫu tôn nhi bất hiếu bây giờ mới thăm tổ mẫu.
Thái hậu ôm Vô Tấn cũng nức nở nghẹn ngào khóc:
- Tôn nhi của ta, con của ta!
Tổ tôn hai người ôm nhau mà khóc rống, thật lâu sau thái hậu mới lau nước mắt nức nở nói:
- Ta vẫn cho rằng Thiên Phượng ba mươi năm trước chết đi không ngờ nó mười năm trước mới rời khỏi, càng không ngờ rằng nó lại còn lưu lại cốt nhục, đúng là một hài tử hiếu thuận ta thật cao hứng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...