Lý Duyên gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rõ thái tử không cho hắn phát biểu ý kiến hắn cũng không nói nhiều lời.
Hoàng Phủ Hằng cũng chỉ đem tin tức này nói cho hắn biết, hắn biết rõ Lý Duyên sẽ có kế sách ứng đối mình không cần nhiều lời, hắn cười nói:
- Ngươi tìm ta có chuyện quan trọng sao?
Lý Duyên bình thường sẽ không đơn giản mà gặp thái tử hơn nữa hắn còn viết một tờ giấy bảo thị vệ đưa cho thái tử bảo hắn có chuyện gấp cần gặp. Hoàng Phủ Hằng biết rõ đã xảy ra chuyện trọng đại nhưng vẫn bất động thanh sắc chờ Lý Duyên bẩm báo.
- Hồi bẩm điện hạ thuộc hạ vừa nhận được một mật báo, Thân Quốc Cữu đã ra tay với Trương Sùng Tuấn
Hoàng Phủ Hằng lắp bắp kinh hãi, Trương Sùng Tuấn trong tay cầm hai mươi vạn đại quân Thân Quốc Cữu ra tay với hắn là có ý nghĩa gì?
- Đến tột cùng là có chuyện gì xảy ra?
- Điện hạ căn cứ vào tin tình báo của thuộc hạ thì trong tay Trương Sùng Tuấn còn lưu lại hổ phù mà Tấn An hoàng đế ban cho Lương vương Thân Quốc Cữu mua chuộc thân binh của Trương Sùng Tuấn lén lấy hổ phù này.
- Cái gì?
Hai mắt của Hoàng Phủ Hằng trừng lớn, giữ lại hổ phù của Tấn An hoàng đế lá gan của Trương Sùng Tuấn cũng thật không nhỏ, một khi bị phụ hoàng nhìn thấy Trương Sùng Tuấn chắc chắn phải chết, Thân Quốc Cữu trù tính bao lâu như vậy mà mình một chút cũng không biết.
- Vậy bây giờ phải làm sao Thân Quốc Cữu đã nắm được hổ phù chưa?
- Thuộc hạ đã sắp xếp cho một gã tham gia hành động này hắn nói với thuộc hạ, tổng cộng có hai thân binh của Trương Sùng Tuấn lấy cắp hổ phù, buổi trưa hôm nay ở Thiên Tích tự sẽ có một thân binh giao hổ phù nhưng sự cố bất ngờ xảy ra tên thân binh kia phát hiện ra Thân Quốc Cữu có ý đồ giết người diệt khẩu liền lao ra khỏi vòng vây nhưng nửa đường vẫn bị thương mà chết, thứ mà Bao Hồng Vũ lấy được chỉ là hổ phù giả hổ phù thật vẫn không bi tung tích ở đâu.
Hoàng Phủ Hằng thở dài một hơi, Thân Quốc Cữu không lấy đượchổ phù thật tức là hắn còn hi vọng, hắn chắp tay sau lưng đi lại trước giá sách vài bước, tuy Trương Sùng Tuấn không phải là người của hắn nhưng hắn biết rõ động cơ của Thân Quốc Cữu, Sơ vương bây giờ đang yếu thế vì không có quân đội ủng hộ một khi nhận được sự ủng hộ của quân đội rồi, Thân Quốc Cữu sẽ nhìn trúng hai mươi vạn đại quân ở Hà Lũng.
Bất kể thế nào hắn nhất định phải ngăn cnả Thân Quốc Cữu, vì vậy hắn nói với Lý Duyên:
- Chuyện này ngươi tự mình phụ trách không tiếc giá nào phải ngăn cản được Thân Quốc Cữu,tuy nhiên sự tình không được làm lớn lên phải bí mật tiến hành, tùy thời bảo báo cho ta.
- Thuộc hạ hiểu rõ thuộc hạ đã bố trí nhân thủ.
Lúc này tâm phúc thị vệ của Hoàng Phủ Hằng đã xuất hiện từ sau giá sách:
- Điện hạ Vô Tấn đã tới.
- Tới vừa vặn.
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười hắn vừa muốn tìm Vô Tấn giới thiệu Vô Tấn cho Lý Duyên nhận thức không ngờ xuất hiện chuyện hổ phù án của Trương Sùng Tuấn Vô Tấn không phải cùng với Lan Lăng quận vương có quan hệ sao, mình vừa vặn thông qua hắn tường thuật với Lan Lăng quận vương chuyện mình giúp Trương Sùng Tuấn.
- Dẫn hắn tới đây.
Hoàng Phủ Hằng cười hỏi Lý Duyên:
- Ngươi biết Vô Tấn là ai không?
Lý Duyên lắc đầu, Hoàng Phủ Hằng liền giải thích đơn giản cho hắn:
- Chính là người trẻ tuổi ở Đông Hải hộ tống thuế ngân vào kinh hắn thành công lừa được thủy quân Tề vương và Thiệu Cảnh Văn, đem một trăm vạn lượng vào đông cung, ta đã phong cho hắn làm nhất đẳng thị vệ.
- Hóa ra là hắn!
Lý Duyên giật mình thủ hạ của hắn gồm 400 mai hoa vệ ở Dự Châu Hoàng Hà tiếp ứng nhưng không được về sau nghe nói Thiệu Cảnh Văn ở Yển Sư chặn đứng thuế ngân, không ngờ đây lại là thuế ngân giả, hắn không thể không bội phục người hộ ngân này, có chí khí có cơ trí, nghe nói là một nam tử còn trẻ hắn cũng muốn nhìn thấy một phen.
- Người này thuộc hạ cũng muốn nhìn thấy.
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười không đáp một lát sau Thiên Tinh mang Vô Tấn vào, Vô Tấn cảm thấy kinh ngạc hắn không hiểu tại sao thái tử lại ở tàng thư lâu đón tiếp hắn, sau đó Thiên Tinh nói cho hắn biết vì tránh sử quan ghi chép, nhưng hắn vẫn cảm thấy vớ vẩn, đường đường là thái tử ngay cả một chỗ tư ẩn cũng không có.
Vô Tấn tiến tới khom người thi lễ:
- Vô Tấn tham kiến điện hạ.
- Miễn lễ.
Hoàng Phủ Hằng cười cười giới thiệu với Lý Duyên:
- vị này chính là Mai Hoa vệ Lý Duyên đại danh đỉnh đỉnh, ngươi đã nghe nói qua chưa?
Vô Tấn hơi hổ thẹn hắn căn bản chưa từng nghe qua, hắn trên đường vào kinh biết được ngoại trừ Tú Y vệ còn có Mai Hoa vệ, hắn chắp tay với Lý Duyên:
- Tướng quân Vô Tấn mới từ Đông Hải quận đi ra cô lậu quả văn mong tướng quân thứ lỗi.
Lý Duyên thấy Vô Tấn không giống như những người khác nói những từ như là cửu ngưỡng đại danh khách sáo các loại mà thẳng thắn nói là không biết, hắn liền yêu thích Vô Tấn, vội vàng đáp lễ:
- Không biết cũng là rất bình thường, tuy nhiên ngươi ở kinh thành nghe người ta nói tới Giang diêm la thì chính là ta, tuy nhiên đó là do bọn họ truyền nhảm mà thôi ngàn vạn lần đừng coi là thực, ta không phải là Diêm La.
Hoàng Phủ Hằng ở bên cạnh cười ha hả hắn biết Lý Duyên từ trước tới giờ đều ít lời hôm nay nói nhiều với Vô Tấn như vậy lại là nói giỡn thì vô cùng hiếm thấy, cho thấy hắn có hảo cảm với Vô Tấn, như vậy thì tốt rồi.
- Vô Tấn mấy ngày nay ngươi ở chỗ nào trong kinh thành
Hoàng Phủ Hằng bất động thanh sắc mà hỏi.
Vô Tấn cười thi lễ:
- Bẩm điện hạ, Lan Lăng quận vương cùng tổ phụ ty chức là thế giao, ty chức mấy ngày nay ở trong vương phủ.
Vô Tấn thông qua cơ hội này hữu ý vô tình đem nguyên nhân Lan Lăng quận vương cứu mình nói cho thái tử biết.
Hoàng Phủ Hằng gật đầu, hắn nhìn thoáng qua Lý Duyên cười nhạt một tiếng với Vô Tấn:
- Lý tướng quân bên kia cần có nhân thủ phụ trách vụ hổ phù án, hi vọng ngươi có thê hiệp trợ, được rồi ta để cho ngươi và Thiên Tinh tạm thời làm Mai Hoa vài ngày chắc không có vấn đề gì đâu.
Cung điện mà Thân hoàng hậu ở tên là Ngưng Bích điện, vì nương tựa vào hồ Ngưng Bích mà được gọi như vậy, mấy trăm gian phòng tạo thành một khu kiến trúc, ở ngoài cửa có trồng hoa Mẫu Đơn loại hoa mà Thân hoàng hậu rất thích.
Thân hoàng hậu tên là Thân Thấm Ngọc năm nay ba mươi tuổi năm nàng năm tuổi có thầy tướng nói rằng nàng lúc hai mươi tuổi gặp đại quý, lúc ba mươi tuổi được cực quý, Thân Thấm Ngọc mấy tháng trước phái người đi tìm vị đạo sĩ này nhưng không biết tung tích, đạo sĩ nói vô cùng chuẩn xác, năm hai mươi tuổi nàng được phong làm quý phi, năm ba mươi tuổi được sắc phong làm hoàng hậu, điều này khiến cho Thân Thấm Ngọc cảm khái không thôi vận mệnh của nàng đúng là do ông trời định.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...