Hoàng Tộc
Mặt sông có ba chiếc thuyền nhỏ ở trên thuyền chính giữa Trần Anh đã bị dây thừng trói gô, sắc mặt của nàng tái nhợt khóe miệng còn có vết máu nàng trên đường trở về bị ba mươi tên võ sĩ phục kích, sau khi giết bảy tên cuối cùng quả bất địch chúng mà bị bắt làm tù binh, hiện tại nàng là hi vọng cuối cùng của Thiệu Cảnh Văn.
Thiệu Cảnh Văn ở sau lưng nàng hắn chăm chú nhìn lên trên quan phẳng trong lòng cũng cảm thấy thiếu thốn vô cùng, thời gian đã qua nửa nén hương như đội thuyền của thái tử đã cách đây chưa tới hai dặm hắn thậm chí thấy ở xa xa trên mặt sông có điểm sáng chính là đội tàu của thái tử.
Hắn rút hoành đao gác ở trên cổ Trần Anh nghiêm nghị quát:
- Vô Tấn ta đếm ba tiếng nếu như ngươi không quyết định thì nàng sẽ bị rơi đầu.
- Một.
Sắc mặt của Trần Anh trắng bệch nàng bị một vết đao vì chảy máu quá nhiều nên vô cùng suy yếu nàng cơ hồ nằm ở trong tay của một gã Tú Y nội vệ bôi bị dây thừng ghìm chặt không cách nào lên tiếng nàng từ từ nhắm mắt lại, nàng không sợ chết nhưng không muốn chết như vậy nàng hi vọng Vô Tấn có thể cứu nàng, làm cho nàng biết rõ nàng quan trọng hơn ngân phiếu ít nhất nàng cũng phải nhìn hắn cái cuối cùng, nhưng lúc này nàng tuyệt vọng hắn không thích nàng có thể hi sinh lớn như vậy sao?
- Thiệu tướng quân nói tại sao không giữ lời?
Quan phẳng từ từ lái tới, Vô Tấn xuất hiện ở đầu thuyền phía sau là Ngu Hải Lan, đôi mắt của Trần Anh liền đỏ lên nước mắt mãnh liệt trào ra hắn đã để ý tới mình.
Thiệu Cảnh Văn nheo con mắt lại quả nhiên là ẩn thân ở trong quan phẳng hắn và Vô Tấn đấu lâu như vậy đây là lần đầu tiên nhìn thấy mặt của người này tuổi tác của hắn bất quá mười bảy mười tám dáng người khôi ngô cao lớn, con mắt vừa mịn vừa dài khiến cho người ta có cảm giác như đang tươi cười vậy nhưng ngữ khí của hắn thì lạnh như băng.
Thiệu Cảnh Văn lạnh lùng cười:
- Ta nói gì mà không giữ lời?
- Thiệu tướng quân đã nói là trong vòng một nén nhang nhưng hiện tại mới nửa nén đã đếm tới hai rồi ta làm sao tin tưởng được.
- Ngươi bớt nói nhảm đi.
Thiệu Cảnh Văn nhắm ngay trên cổ của Trần Anh giơ cao hoành đao lên:
- Lấy ngân phiếu đổi người ngươi đáp ứng không?
- Chúng ta đáp ứng.
Ngu Hải Lan ở phía sau Vô Tấn khô thể bình tĩnh như vậy nàng hô lớn;
- Chúng ta đáp ứng ngươi mau buông đao xuống.
Thiệu Cảnh Văn đắc ý nở ra nụ cười hắn thấy Vô Tấn vẫn còn chưa tỏ thái độ liền bổ đao về phía Trần Anh hàn quang lóe lên, Ngu Hải Lan thét lên một tiếng chói tai, đao của hắn cách Trần Anh chưa đủ một tấc hắn liếc xéo Vô Tấn chờ đợi câu trả lời của hắn.
Vô Tấn cuối cùng cũng thở dài:
- Đây là thiên ý ngươi thắng.
Hắn đem ba da cá mập giao cho Lan Lăng quận vương:
- Vương gia mong vương gia là người trung gian ta đưa ngân phiếu hắn đưa người .
Lan Lăng quận vương tiếp nhận bao da cá mập đúng lúc này Thiệu Cảnh Văn hô lớn:
- Thiệu tướng quân để ta làm người trung gian, ngươi có giữ lời không?
Thiệu Cảnh Văn ngửa mặt lên trời mà cười:
- Thiệu Cảnh Văn ta từ trước tời giờ đã bao giờ bội tín chưa? Nhưng mà..
Hắn nói tới từ nhưng mà lại giơ đao lên:
- Nếu ngươi giở trò ta sẽ chém rụng đầu của nàng.
Lan Lăng quận vương thấp giọng nói với Vô Tấn:
- Ngươi yên tâm đi hắn là tâm phúc của Thân Quốc Cữu nhưng rất giữ lời tuyệt đối không nuốt lời.
- Hừ.
Vô Tấn hừ lạnh một tiếng:
- Hắn vừa rồi nuốt lời rồi.
Lan Lăng quận vương đi tới bên một chiếc thuyền nhỏ hướng về phía lòng sông mà đi tới lúc này đội thuyền của thái tử chỉ cách đây một dặm đèn lồng trên thuyền cỏ thể nhìn thấy được.
Người kế vị của Đại Ninh vương triều Hoàng Phủ Hằng chắp tay đừng ở đầu thuyền nhìn về phía mặt sông xa xa hắn lờ mờ có thể thấy được quan phẳng liền cười nói với Duy Minh:
- Ngươi có trông thấy không chính là quan phẳng của Lan Lăng quận vương không ngờ ở đây lại gặp hắn.
Duy Minh lo lắng thở dài nói:
- Thái tử điện hạ vi thần lo lắng chuyện thuế ngân sợ Vô Tấn không phải là đối thủ của Thiệu Cảnh Văn.
- Hắn dĩ nhiên không phải là đối thủ của Thiệu Cảnh Văn.
Hoàng Phủ Hằng cười nhạt một tiếng, nhìn không ra biểu lộ trên mặt của hắn:
- Làm hết sức là được có thất bại ta cũng không trách hắn dù sao ta cũng không phái ra nhân vật lợi hại như Thiệu Cảnh Văn trợ giúp hắn.
Trong ngữ khí có phần tiếc nuối hắn là thái tử đông cung có quá nhiều theo dõi hắn không thể giống như Thân Quốc Cữu tùy tâm sở dục phái ra hai nghìn quân đội huấn luyện tiếp ứng phụ hoàng đã cảnh cáo hắn không được tùy tiện dẫn quân đội ra kinh, hắn biết rõ đây là lời gièm pha của Thân Quốc Cữu, cho nên cũng chỉ có thể phái Mai Hoa vệ trợ giúp nhưng Mai Hoa vệ lai bỏ lỡ Vô Tấn, nay vẫn còn ở Huỳnh Dương.
Mặc cho số phận hắn cũng không hi vọng quá lớn.
Lúc này hắn đã biết được Thiệu Cảnh Văn ở phía trước đoán chừng Vô Tấn cũng ở phía trước liền hạ lệnh:
- Tăng thêm tốc độ tiến lên phía trước.
- Thuyền rồng của đông cung giống như mũi tên ở trong lòng sông chạy nhanh mà đi.
Mà lúc này Thiệu Cảnh Văn cũng đã tiếp nhận bao da cá mập ở trong tay của Lan Lăng quận vương, Vô Tấn mang theo cái bao lớn cuối cùng cũng ở trong tay của Thân Quốc Cữu.
- Là cái bao da này sao?
Thiệu Cảnh Văn quay đầu hỏi Triệu chủ thuyền ở bên cạnh Triệu chủ thuyền nhìn thoáng qua Trần Anh khiếp đảm gật đầu:
- Bọn họ dọc đường coi nó như bảo bối không cho bất kỳ kẻ nào mở ra.
Thiệu Cảnh Văn quay đầu nhìn thuyền rồng của thái tử, hiện tại thuyền chỉ còn cách đây ba trăm bước hắn trở tay giơ đao lên dùng hoành đao sắc bén mở ra, ở bên trong lộ ra một chồng ngân phiếu mới tinh, mỗi tờ trị giá một nghìn lượng.
Thiệu Cảnh Văn lấy một chồng trong đó dựa vào xúc cảm hắn sờ một lúc thì biết rõ đây là ngân phiếu của Đông Lai tiền trang, hắn để dưới ánh đuốc ngân phiếu chớp động hiện ra màu mờ ảo mà chỉ có Tề Đại Phúc ngân phiếu, hắn đắc ý nở ra nụ cười thuyền rồng của thái tử đã tới, ở phía xa xa có thể nhìn thấy Hoàng Phủ Hằng.
- Thái tử điện hạ đáng tiếc đã tới chậm.
Hắn nhảy lên thuyền nhỏ một cước đá Triệu chủ thuyền xuống nước, vung tay lên:
- Đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...