Hoàng Tộc

Vô Tấn lo lắng trong lòng, làm sao để tới mai được. Hắn lấy ra một thỏi năm lượng bạc, bỏ vào trong rổ thiếu phụ nói:

- Đại tẩu, chúng ta có việc gấp cần tìm hắn, tẩu nhất định có biện pháp đánh thức được hắn mà.

Bạc động nhân tâm. Mặt thiếu phụ liền lộ vẻ vui mừng. Nàng cười gật đầu:

- Các ngươi vào nhà ngồi đi. Ta thử xem!

Ba người đi vào tiểu viện, thấy mùi rượu ập tới. Vô Tấn không khỏi nhíu mày. Trong viện cũng rách nát như đại môn, cây cối héo rũ, góc sân đầy rau cải. Vài con gà đang mổ rau. Hai đứa bé trai năm sáu tuổi đang đi chân trần, chơi đùa trong bùn đất trong sân. Khắp nơi đều là bụi bẩn.

- Mời ba vị ngồi bên này!

Thiếu phụ luống cuống tay chân thu dọn một gian phòng, mời mọi người vào nhà. Ba người Vô Tấn ngồi xuống. Hắn liếc Trần Anh một cái, vừa lúc Trần Anh cũng đang nhìn hắn. Ánh mắt Trần Anh lập tức tránh đi, trên mặt lộ vẻ lạnh lùng.

Đúng lúc này thì cách vách truyền tới một tiếng hét to như heo bị chọc tiết:

- Đau chết ta mất!

Ngay sau đó là tiếng đàn ông chửi bậy:

- Mụ giặc cái, ngươi đá vào đâu của lão tử đó?

- Cái con lợn chết này, cả ngày chỉ biết uống, uống cho chết đi!


Chỉ thấy thiếu phụ tàn nhẫn mắng hắn:

- Còn không dậy đi. Bên kia phòng có khách chờ ngươi đó!

Người đàn ông kia càu nhàu một câu liền không thấy tiếng động gì nữa. Chỉ trong chốc lát, tiếng bước chân nặng nề đi tới. Một nam nhân tráng kiện tập tễnh đi vào:

- Ai tìm ta?

Người hắn đầy mùi rượu, say khướt đánh giá ba người. Hắc Mễ vội vàng đứng dậy ôm quyền với hắn:

- Lão Lý, có nhận ra ta không?

Lý lao đầu nhận ra hắn, cười hắc hắc:

- Hóa ra là Hắc lão đệ. Lâu rồi không gặp, phát tài ở nơi nào thế?

Hắc Mễ kéo hắn ngồi xuống, giới thiệu Vô Tấn với hắn:

- Vị này là công tử Hoàng Phủ, là bằng hữu tốt nhất của ta!

Vô Tấn chắp tay chào hắn. Lý lao đầu nhìn Vô Tấn, đột nhiên cười nói:

- Vị lão đệ này trông hơi quen đó!

Hắn ngưng thần nghĩ một chút, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ:

- Ta nhớ rồi, ngươi là cái tên bán xổ số kia, có đúng không?

Vô Tấn cười ha hả, dựng ngón cái khen:

- Ánh mắt của Lý đại ca tốt thật.

Lý lao đầu cười đắc ý:

- Tất nhiên. Đừng thấy ta cả ngày say sưa, mắt ta vẫn còn tinh chán nhé.

Hắn vừa nhìn thoáng qua Trần Anh, thấy nàng da đen bóng, dã vị mười phần, không khỏi mập mờ cười cười:

- Vị tiểu nương tử này đen tới tuấn tú nhỉ!

Trần Anh hừ lạnh một tiếng khiến Hắc Mễ sợ tới vội chuyển đề tài. Hắn chỉ vào Vô Tấn nói:


- Lão Lý, hôm này là Vô Tấn công tử muốn tìm người nhờ hỗ trợ.

Vô Tấn đặt hai đĩnh bạc nặng năm mươi lượng lên bàn. Hai mắt Lý lao đầu lập tức sáng lên. Người bình thường nhờ hắn làm việc đều chỉ năm mười lượng bạc, vị Hoàng Phủ công tử này lại bỏ ra năm mươi lượng bạc, có lẽ là ra tay hoang phí nhưng chuyện khẳng định là không đơn giản.

Lý lao đầu cũng có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này rồi. Hắn không vội nhận bạc, trước tiên muốn hỏi rõ mọi chuyện đã, nếu không thì cũng chẳng có ích gì. Hắn đã hoàn toàn tỉnh rượu, lông mày nhíu lại:

- Không biết ta có thể giúp Hoàng Phủ công tử làm gì?

Thấy đối phương trả lời hàm hồ, cũng chưa rõ là đồng ý hay không, Vô Tấn cười bình thản nói:

- Đại ca của ta là Hoàng Phủ Duy Minh!

Sắc mặt Lý lao đầu lập tức biến đổi. Hắn đứng dậy muốn đi lại bị Hắc Mễ túm lại, mất hứng nói:

- Lão Lý, ngươi không nể mặt ta sao?

Ánh mắt Lý lao đầu lộ vẻ sợ hãi, chắp tay cầu khẩn nói:

- Lão Hắc, không phải là ta không nể mặt ngươi. Chủ sự hộ Tào nọ là nghi phạm ám sát Cao thị lang, không giống người thường. Ta có mười cái đầu cũng không đủ chịu tội đâu!

- Ngươi nghe ta nói xong đã!

Hắc Mễ mạnh mẽ ấn hắn xuống. Lý lao đầu bất đắc dĩ, đành cười khổ nói:

- Mời Hoàng Phủ công tử nói đi!

Vô Tấn mỉm cười, trước tiên để Lý lao đầu an tâm đã:


- Ta phải nói trước là không cần Lý đại ca giúp huynh trưởng ta làm gì cả. Ta biết chuyện này rất lớn, không muốn làm khó Lý đại ca.

Nói tới đây, hắn ngừng lại một chút, nhìn vẻ mặt của Lý lao đầu. Lý lao đầu rõ ràng nhẹ nhõm hơn rồi, vẻ mặt căng thẳng vừa rồi cũng lộ ra một tia ý cười khó phát hiện. Vô Tấn bắt được tia ý cười mà ngay cả bản thân Lý lao đầu cũng không ý thức được này, để lộ ra bí mật trong nội tâm của hắn. Chuyện này có thể thương lượng rồi.

Vô Tấn lại không chút hoang mang nói:

- Thật ra ta chỉ có hai chuyện muốn nhờ Lý đại ca giúp đỡ. Chuyện thứ nhất là hy vọng đại ca ta ở trong lao không chịu khổ nhiều lắm. Điểm này đối với ngươi hẳn là không có vấn đề gì rồi!

Lý lao đầu gật đầu. Người bình thường đến nhờ hắn đều là vì việc này. Đối với hắn thì chuyện này cũng chỉ là một cái nhấc tay thôi.

- Đại ca ngươi bị nhốt trong phòng giam chữ bính, là một phòng giam đơn độc, không có phạm nhân khác xúc phạm tới hắn được. Ta có thể chiếu cố về đồ ăn cho Hoàng Phủ chủ sự. Chuyện này ngươi yên tâm, ta có thể làm được.

- Đa tạ Lý đại ca rồi!

Vô Tấn lại nói tiếp:

- Việc thứ hai là ta hy vọng ngươi có thể chỉ cho ta một con đường. Ta muốn cứu đại ca của ta nhưng sẽ không làm phiền hà tới ngươi. Nhưng ta nghĩ ngươi hẳn có biện pháp nào có thể làm được.

Lý lao đầu trầm mặc. Vô Tấn cũng không quấy rầy hắn, kiên nhẫn đợi câu trả lời thuyết phục của hắn. Một lúc lâu sau, Lý lao đầu vẫn không lên tiếng như cũ, thấy rõ nội tâm của hắn đang hết sức mâu thuẫn. Trần Anh ở bên cạnh rút cục không nhịn được nữa. Nàng vỗ bàn, hung hăng nhìn Lý lao đầu một cái:

- Ngươi nếu không muốn giúp thì cũng nói rõ cho chúng ta biết!

Lý lao đầu bị nàng đột nhiên vỗ bàn tới giật nảy mình. Kỳ thật bọn họ cũng không phải không có cách cứu người từ tử lao ra. Chẳng qua vụ án của Duy Minh rất nghiêm trọng, bọn họ sẽ gặp phải nguy hiểm rất lớn nên hắn mới so sánh giữa nguy hiểm và lợi ích, sau đó ra giá. Chủ động thả Hoàng Phủ Duy Minh là chuyện không có khả năng nhưng nếu bọn họ thiếu trách nhiệm, để cho Hoàng Phủ Duy Minh được cứu ra thì cũng còn được. Hắn chỉ bị tội nhẹ, cùng lắm trừ mấy tháng lương thôi, nghiêm trọng nhất cũng là cách chức mấy tháng, sau đó hắn lại được phục chức một lần nữa. Dù sao hắn cũng vì thất trách mà bị cách chức ba lần rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui