Hoàng Tộc Đại Chu

Lẽ ra giải quyết xong chuyện này, Phương Vân phải thoải mái đi không ít. Nhưng hiện tại trong lòng
hắn lại đang lo lắng không yên.

“ Đại ca, huynh rốt cuộc có ý gì? Tại sao lại gạt ta?”

Trong vô tận hư không đoạn tầng, Phương Vân thì thào tự hỏi, trong mắt không khỏi hiện lên thần sắc lo lắng.

Phương Lâm tuy rằng đã hết sức giấu diếm nhưng không thể gạt được Phương Vân. Trong nháy mắt chân khí nhập thể, hắn liền cảm giác được chân khí
trong cơ thể đại ca thiếu hụt nghiêm trọng. Đây rõ ràng là lâm vào tình
trạng hư thoát. Như vậy không lâu lúc trước, đại ca hẳn đã cùng người
giao thủ, chân khí tiêu hao rất lớn mới xuất hiện tình huống này.

Thế nhưng giao thủ kịch liệt như thế, khi Phương Vân đuổi tới lại không
cảm giác được một chút dấu vết giao tranh, cũng không có một chút khí
tức từ đối thủ của Phương Lâm.

Từ lúc phát hiện thấy lạc ấn trên người Phương Lâm dao động tới lúc
Phương Vân xuất hiện chẳng qua chỉ mất một chút thời gian. Không thể có
chuyện Phương Vân vừa đuổi tới mà khí tức giao tranh đã biến mất.

Giải thích duy nhất chỉ có một, đó chính là địa phương mà Phương Lâm
xuất hiện lúc đó cũng không phải là địa phương mà hắn giao thủ với người khác. Mà là hắn cố ý thay đổi ra nơi khác chờ đợi Phương Vân đến.

“ Vì cái gì? Đại ca, huynh vì cái gì mà cố ý lừa dối ta? Huynh đệ chúng ta có chuyện gì mà không thể cùng nhau giải quyết được?”

Phương Vân lại nghĩ tới lúc gặp thập tam hoàng tử Lưu Triệt. Phương Lâm
vừa gặp hắn liền nhắc nhở hắn sự tình về Phệ Ma tông chủ, để cho Phương
Vân đề phòng người trong Đế Ma Tông đuổi giết. Nếu từ phương diện này mà xem xét thì tựa như chuyện này đã sớm loan truyền ồn ào huyên náo, ngay cả người không quan tâm lắm đến giới tông phái như Phương Lâm cũng nghe biết được.

Nhưng khi Phương Vân gặp mặt Lưu Triệt, hắn rõ ràng thấy được cho dù là
Lưu Triệt hay Hoắc Khứ Bệnh cũng hoàn toàn không hay biết gì đến sự kiện hắn giết chết Phệ Ma tông chủ.

Không thể có chuyện sự tình xảy ra lớn như vậy mà Lưu Triệt và Hoắc Khứ
Bệnh lại hoàn toàn không hay biết gì. Mà đại ca chỉ quan tâm đến quân sự lại biết trước.

Trong lòng Phương Vân mơ hồ hiểu ra. Chỉ sợ là người của Đế Ma Tông đã
sớm tìm tới đại ca, thậm chí nếu có thể che chắn được lạc ấn của hắn,
người kia hắn phải là cường giả dưới trướng Hỗn Độn Lão Tổ. Nhưng vì cái gì mà đại ca phải giấu diếm? Huynh ấy sao có thể chạy trốn?

Nhưng mặc kệ Phương Vân nghĩ như thế nào cũng không thể hiểu được mấu
chốt trong đó. Nếu không phải là cảm giác huyết mạch tương liên, khi gặp đại ca có cảm giác vô cùng ấm áp thì hắn thậm chí còn cho rằng đó căn
bản không phải là bản thân đại ca. Nhưng vì cái gì mà phải giấu hắn?


“ Chẳng lẽ chuyện này đã nghiêm trọng đến mức lấy thực lực hiện tại của
ta cũng không có cách nào giải quyết được. Thậm chí còn có thể liên lụy
đến ta, cho nên huynh mới không nói ra sao?”

Phương Vân nhíu mày thật sâu, đây là điều duy nhất hắn nghĩ đến mà lại
có thể giải thích hợp lý mọi chuyện. Nhưng rốt cuộc là có chuyện gì
nghiêm trọng đến mức lấy tu vi cấp Truyền Kỳ của hắn mà không thể giúp
đỡ được dù chỉ một chút?

Phương Vân cũng không rõ ràng lắm. Hắn chỉ có thể hy vọng đây là bản thân suy nghĩ quá nhiều gây ra hiểu lầm.

“ Đai ca, huynh có lựa chọn của mình, nhưng ta cũng có kiên trì của ta.
Mặc kệ là sự tình gì, ta chỉ hy vọng hai người chúng ta có thể chung vai gánh vác, đây mới là tình huynh đệ chân chính…”

Phương Vân nhắm hai mắt lại, sau một lát từ trong tay hắn thoát ra một
đoàn hắc vụ màu đen. Đoàn hắc vụ vặn vẹo một chút rồi biến hóa ra một
hình người giống hắn như đúc, tựa như có một Phương Vân khác xuất hiện ở phía đối diện.

Đây là “ Minh Vương Đại Bi Chú” diễn sinh ra phân thân.

“ Đi thủ hộ bên người đại ca của ta. Có động tĩnh gì lập tức báo cho ta biết.”

Phương Vân vung tay lên, phân thân hóa thành một đạo cầu vồng xé mở hư không rồi tiêu thất theo phương hướng Di Hoang.

Chỉ cần là một Hoắc Khứ Bệnh, Phương Vân đã có chút lo lắng. Không sợ
nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nếu lại là một cường giả khác đến, thi triển
cấm thuật chưa từng có cấm chế hư không, khiến cho lạc ấn của hắn mất đi hiệu lực, như vậy thì không ổn mất.

Nhưng có phân thân này, đối phương còn chưa động thủ thì hắn đã xuất
hiện trước rồi. Tuy rằng hiện tại hắn đánh không thắng được thượng cổ cự đầu, nhưng lấy năng lực của hắn mà muốn cứu một người từ trong tay bọn
họ cũng là một việc rất dễ dàng.

Hơn nữa từ một mức độ nào đó, đây cũng là một loại giám thị. Nếu trên
người Phương Lâm phát sinh ra đại sự gì, hắn có thể phát hiện ra trước
tiên, còn có thời gian mà nghĩ biện pháp giải quyết.

“ Hô!”

Làm xong những việc này, Phương Vân thở ra một hơi thật sâu, cảm giác trầm trọng trong lòng cũng giảm đi không ít.

“ Đi thôi. Trong Kinh thành còn rất nhiều việc phải hoàn thành.”


Thân hình hắn nhoáng lên một cái, lập tức khống chế không gian lực hướng về kinh thành cấp tốc lao đi.

“ Phích lịch!”

Đột nhiên một đạo lôi đình cực lớn xẹt qua đỉnh đầu Phương Vân. Hư không giống như bị xé rách, trước mắt tối sầm lại. Hai khe nứt đường kính đạt đến gần vạn dặm xuất hiện. Trong nháy mắt cảm ứng của hắn với năng
lượng thiện địa nhanh chóng suy yếu rồi biến mất.

“ Không tốt!”

Phương Vân sắc mặt đại biến. Đây rõ ràng là một võ giả mạnh đến bất khả
tư nghị đang đem bản thân nhập vào không gian khổng lồ đường kính gần
vạn dặm này, điều này hắn chưa bao giờ thấy qua. Cảm giác nguy cơ cường
đại ập tới như thủy triều dâng lên trong lòng hắn.

Kẻ địch tuy rằng còn chưa hiện thân nhưng chỉ cần sáng tạo ra một không gian như thế, không phải hiện tại hắn có thể địch lại.

“ Ông!”

Không chút do dự, Phương Vân lập tức phát động “ Ức Vạn Không Gian Độn
Hình Đại Pháp”. Toàn bộ thân hình biến thành một đạo tàn ảnh mơ hồ rồi
biến mất trong hư không.

“ Oanh long long!” Áp lực trầm trọng từ bốn phương tám hướng ép lên
người Phương Vân. Sương mù màu xanh cuộn cuồn mang theo khí tức cường
đại ập vào mặt hắn. Trong tiếng ù ù vang dội, từng tầng không gian đoạn
tầng kết cấu như nham thạch không ngừng xuất hiện trước mặt hắn, ý đồ
ngăn cản hắn rời đi.

“ Ông!”

Tốc độ của Phương Vân vô cùng mau lẹ, thân hình hắn hơi dao động rồi
trong nháy mắt xuyên qua tầng tầng không gian đoạn tầng, nhoáng cái đã
xuyên qua khoảng cách ngàn dặm. Nhưng chỉ trong một hô hấp này, phiến
không gian cũng đã xuất hiện tại nơi đó.

Vị cường giả xuất thủ kia dường như cũng biết không gian chi đạo của Phương Lâm, đoán trước được nơi hắn sẽ đi ra.

“ Ông!”

Ngay khoảnh khắc Phương Vân đi ra, thời gian như đọng lại. Tựa như hắn

đã rơi vào một không gian phong bế, đột nhiên không thể nhúc nhích.

“ Pháp tắc thời gian! Giải!”

Phương Vân trong lòng cảm thấylạnh lẽo. Hắn tuy rằng không thể nhúc
nhích nhưng năng lực tư duy thì vẫn còn. Trong nháy mắt đó hắn cảm giác
thấy một cỗ lực lượng khiến thiên địa biến sắc như nước lũ tràn vào cơ
thể hắn. Cỗ lực lượng này so với hắn sử dụng Thiên Địa Vạn Hóa Chung mà
thi triển thời gian tĩnh chi còn mạnh hơn gấp trăm lần, ngàn lần.

“ Ông!”

Thời gian đột nhiên khôi phục lưu động nhưng cũng không hướng về phía
trước trôi qua mà như đang nghịch chuyển về phía sau.Thân hình Phương
Vân hóa thành một đạo tàn ảnh rời khỏi nơi này, xuyên qua vô số không
gian đoạn tầng, cuối cùng xuất hiện tại địa phương lúc trước.

Phương Vân lúc này đã không phải là chấn kinh nữa mà là vô cùng hoảng
sợ. Lực lượng như vậy đã gần như là bất hủ thần ma rồi.Cho dù hắn mượn
dùng uy lực của Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng không thể làm được. Dưới cỗ lực lượng cường đại này, hắn và con kiến cũng không khác gì nhau.

“ Oanh long!”

Bầu trời phía trên xuất hiện một đạo cầu vồng màu xanh chói mắt phá
không mà xuống, lấy thể lôi đình vạn quân oanh kích vào không gian trong Thiên Địa Vạn Hóa Chung. Chỉ thấy thanh quang chợt lóe, Thiên Địa Vạn
Hóa Chung theo Phương Vân xâm nhập vào Ai Hào Đại Thâm Uyên, trong sơn
phong thổ do thổ nguyên tố trong ngũ hành ngưng tụ đoạt được một bộ hài
cốt vô danh lúc này đã biến mất không thấy.

“ Hậu nhân Vũ Đế, khối hài cốt này ta mang đi, hắn cùng với ta ở thời
thượng cổ có liên hệ rất lớn. Ngươi cũng không cần oán hận, tương lai
ngươi sẽ có nhiều chỗ tốt.”

Thanh âm ù ù, cực kỳ thong thả.

Uy áp khổng lồ như biển sâu không ngừng đánh sâu vào thần kinh Phương Vân.

“ Oanh long!”

Cầu vồng màu xanh phá không đi lên, không gian bốn phía khép lại rồi
thoát phá đi, khôi phục lại quang minh. Mà Phương Vân lúc này cũng đã
khôi phục lại tự do.

“ Vạn cổ Thanh Thiên Đại Đê.”

Phương Vân nhìn hư không mênh mông cuồn cuộn, trong ngực kịch liệt đau
đớn, hai mắt lóe ra hào quang, ý niệm liên tục xoay chuyển trong đầu.
Người có thể dễ dàng cướp đồ từ trong tay hắn đã ít ỏi không có mấy, mà
có thể thoải mái nắm giữ pháp tắc thời gian thì có thể đếm được trên đầu ngón tay.


Toàn bộ thiên hạ cũng chỉ có vài vị đại đế của các hoang kia cùng với Nhân Hoàng là có thể làm được.

Phương Vân quay đầu nhìn về phía Đông, xuyên thấu qua tầng tầng không
gian, hắn rõ ràng nhìn thấy một mảnh rừng rậm rạp um tùm. Trung tâm
phiến rừng rậm, yêu khí bốc lên đậm đặc, mà nơi đó cũng có một đạo tử
khí trấn áp Mãn Hoang, thẳng hướng lên trời.

Di Hoang gần với Mãn Hoang nhất, Phương Vân nhất thời vọng động mà chạy
tới địa phương cách nó không xa. Mà nơi này là nơi vị thánh tổ yêu tộc
đã sinh sống không biết bao nhiêu vạn năm, địa bàn của “ Vạn Cổ Thanh
Thiên Đại Đế”.

Phương Vân cũng không nghĩ tới, lão tổ yêu tộc tự cao tự đại, danh chấn thiên hạ mà lại tự hạ thân phận đoạt bảo trong tay hắn.

Tân tân khổ khổ mới đoạt được hài cốt của vị cường giả kia từ trong Ai
Hào Đại Thâm Uyên, hắn ngay cả cơ hội xem xét cũng chưa có, đã bị vị lão tổ yêu tộc này mạnh mẽ phá vỡ không gian mà cướp đi. Mà hắn ngay cả một chút lực lượng phản kháng cũng khôn có.

Tuy rằng thua ở trong tay lão tổ yêu tộc Thanh Thiên Đại Đế nhưng Phương Vân lại một câu oán hận cũng không có. Lấy thân phận của đối phương mà
lại tự mình xuất thủ với hắn thì cũng coi như là đã coi trọng hắn, thua
cũng không oán. Có chút vui mừng chính là vị lão tổ này có nhắc tới thân phận hắn là hậu nhân của Vũ Đế, vị tổ tiên hiển hách thời thượng cổ kia cũng vẫn còn ân đức phù hộ đời sau a!

“ Một bên là nhân, một bên là yêu. Lấy thân phận Vạn Cổ Thanh Thiên Đại
Đế sao lại có liên hệ với bộ hài cốt kia? Chẳng lẽ nó có tác dụng gì?
Hay là muốn nó sống lại?”

Sợ bóng sợ gió một hồi, Phương Vân xem lại bản thân thấy vị Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế kia chỉ cướp lấy một bộ hài cốt của cường giả thượng cổ.
Trong lòng hắn nhất thời cảm thấy thoải mái hơn. Hắn nghĩ tới nghĩ lui,
cuối cùng cũng chỉ có thể nghĩ tới một khả năng.

Võ giả cấp Huyền Minh, mắt cao hơn đỉnh đầu. Cho dù là pháp khí Tam
Tượng cũng không được bọn họ để vào mắt. Phương Vân tự nhiên sẽ không
cho rằng Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế sẽ xem hài cốt của vị cường giả
thượng cổ là bảo vật. Chỉ còn lại một nguyên nhân đó là giúp hắn có thể
sống lại.

Cường giả cấp Địa Hồn, sinh mệnh lực cực kỳ cường đại. Thời điểm Phương
Vân đem người nọ thu vào Thiên Địa Vạn Hóa Chung cũng chưa kịp xem xét
gì nhưng nhân vật như vậy, trong hài cốt có lưu lại một tia tàn hồn, ý
chí bất diệt cũng hoàn toàn có khả năng.

“ Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế, nhân này đưa cho người…”

Phương Vân tâm niệm vừa động, một đạo ý thức mạnh mẽ lập tức truyền vào
chỗ sâu trong Man Hoang. Dù sao mất thì cũng đã mất rồi, dựa trên mặt
mũi của đối phương khẳng định sẽ không trở lại, còn không bằng biết thời thế mà bán cho Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế một cái nhân tình. Có thể đạt
được hiệu quả này hắn tự nhiên mừng rỡ không thôi.

Nói xong, Phương Vân cũng không để Vạn Cổ Thanh Thiên Đại Đế trả lời, thân hình nhoáng cái đã biến mất vô ảnh vô tung.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui