“ Phương Vân?”
Thập tam hoàng tử Lưu Triệt kinh hãi đứng bật dậy. Nơi này là nơi biên
thùy, theo đạo lý thì hiện giờ Phương Vân phải ở trong kinh thành chứ
không nên xuất hiện ở đây.
Lưu Triệt cũng không đoán trước được, bản thân vừa mới nhắc đến hắn, Phương Vân lại xuất hiện ngay lập tức trước mặt.
Nếu nói Lưu Triệt khiếp sợ là vì Phương Vân đột nhiên xuất hiện thì
trong lòng Hoắc Khứ Bệnh hiện đang vô cùng chấn động. Lưu Triệt không
cảm giác được khí tức của Phương Vân thì cũng không có gì đáng nói nhưng hắn lại là bá chủ thượng cổ cấp Truyền Kỳ. Hơn nữa trải qua thời gian
dài như vậy hắn đã đạt tới cảnh giới Địa Hồn, có thể đứng ngang hàng với Sát Liêu tông chủ và các tông chủ thượng cổ khác. Nhưng lấy tu vi của
hắn mà trước đó cũng không phát hiện ra một chút khí tức nào của Phương
Vân, ngay cả khi Phương Vân đã bước vào doanh trướng cũng không cảm giác được gì.
Càng làm cho hắn sững sờ tại chỗ là thời điểm lần trước gặp mặt cũng chỉ cách đây không lâu, khi đó Phương Vân chỉ là một hậu bối không có gì
đặc biệt với hắn.
Tuy rằng địa vị của Phương Vân ở vương triều Đại Chu hết sức quan trọng
nhưng trong mắt những cường giả chân chính như hắn thì còn chưa đủ phân
lượng. Nhưng lần này gặp mặt Phương Vân lại thấy cảnh giới võ đạo của
hắn tăng lên nhanh chóng, đã tiếp cận với mình. Tuy rằng còn có chút
thua kém nhưng trên người hắn tỏa ra dao động không gian lực mãnh liệt,
rõ ràng là khí tức của cảnh giới đệ tam trọng cấp Truyền Kỳ.
“ Quan Quân hầu, từ biệt tại kinh thành, đã lâu không gặp.”
Phương Vân cảm giác được ánh mắt của Hoắc Khứ Bệnh, thản nhiên quay đầu
mỉm cười. Tuy rằng hắn được Nhân Hoàng sắc phong là “ Quan Quân hầu” của vương triều Đại Chu nhưng đối với người trước mắt này lại có chút danh
phù kỳ thực nào. Hiện tại, người này mới chính thức thừa nhận địa vị “
Quan Quân hầu” của hắn.
Phương Vân đương nhiên biết Hoắc Khứ Bệnh đang rất kinh ngạc, hắn cũng
có thể giải thích được cảm giác hiện nay của đối phương. Đây không phải
là do thực lực tự thân của hắn mà là hiệu quả có được sau khi Thiên Địa
Vạn Hóa Chung tiến hóa. Hiện tại nếu hắn cố ý thì cho dù là các vị tông
chủ thượng cổ cũng không có ai cảm giác được khí tức của hắn.
Chỉ là những điều này hắn không thể giải thích cho Hoắc Khứ Bệnh được.
“ Hoắc mỗ đã trải qua bao nhiêu năm tháng, không thể đảm đương nổi chức
vị “ Quan Quân hầu” được nữa. Thời đại thay đổi, hiện tại đã không còn
là triều đại trung cổ nữa rồi. Nhưng thật ra Phương hầu gia tuổi trẻ anh hùng, danh xưng “ Quan Quân hầu” thực vô cùng xứng đáng.”
Hoắc Khứ Bệnh phục hồi lại tinh thần, chắp hai tay thản nhiên nói. Hắn
nói như vậy là đã gián tiếp thừa nhận bản thân hắn là Quan Quân hầu thời trung cổ.
Phương Vân nghe vậy vô cùng sửng sốt. Tuy rằng mọi người đều biết bên
cạnh thập tam hoàng tử có một người có thân phận thần bí, ngoại giới
cũng có nhiều lời đồn đãi. Nhưng từ trong miệng của hắn biết được lại là một chuyện khác.
“ Danh tông cự phách, áo bào trắng nhiễm huyết vạn vạn chúng sinh…” Câu
nói này truyền lưu từ thời trung cổ, Phương Vân đã từng nghe qua. Nhưng
xem bề ngoài vị nam tử trung niên nho nhã trước mắt này, cho dù thế nào
cũng không giống vị cường giả cấp Truyền Kỳ sát phạt thảm liệt trên
chiến trường. Chỉ là hắn cũng rõ ràng, có một số người thật không đơn
giản như vẻ bề ngoài.
Lấy thân phận của Hoắc Khứ Bệnh lại cam tâm thần phục dưới trướng của
hoàng tử Lưu Triệt, thân phận của hắn lại càng thêm tôn quý và thần bí.
“ Phương Vân ra mắt điện hạ.”
Thẳng đến lúc này, Phương Vân mới xoay người lại thi lễ với Lưu Triệt.
“ Quan Quân hầu không cần đa lễ. Bản cung cũng chỉ là người đợi lệnh nơi biên thùy, không cần phải lấy lễ cái gì mà điện hạ, hoàng tử, tất cả lễ nghi cũng cứ bỏ đi.”
Lưu Triệt phất ống tay áo, lạnh nhạt cười. Đối với việc Phương Vân bái
kiến Hoắc Khứ Bệnh trước rồi mới đến bái kiến mình hắn không chút để ý.
Sự tồn tại của Hoắc Khứ Bệnh đã hấp dẫn lực chú ý của không biết bao
nhiêu người.
Trong khoảng thời gian này thường xuyên có ý thức mạnh mẽ tới tìm hiểu
nhưng đều bị Hoắc Khứ Bệnh dọa lui. Trong những người này, thêm hay
thiếu đi một Phương Vân cũng không phải điều gì đặc biệt. Hơn nữa, hắn
kế thừa “ Đế Vương tâm thuật”, chút việc nhỏ này cũng không để trong
lòng.
Quan trọng hơn là Lưu Triệt không phải hạng người ngu xuẩn. Tuy rằng
Phương Vân xuất hiện đột ngột nhưng chỉ hơi suy nghĩ, hắn đã mơ hồ biết
được ý đồ đến đây của Phương Vân, trong lòng tất nhiên là mừng như điên.
Hiện này hắn thân cô thế cô, chính là lúc cần người nhất. Nếu có thể được Phương Vân tương trợ, có thể nói là như hổ thêm cánh.
Ba người phân ghế chủ khách mà ngồi, Lưu Triệt cấp cho Phương Vân một ly trà, trong doanh trướng rơi vào im lặng.
Lưu Triệt hiện tại là hoàng tử, nếu tương lai kế thừa đạo thống thì
chính là Nhân Hoàng. Tuy chỉ là một ly trà nho nhỏ nhưng không phải ai
cũng tiếp uống. Phương Vân chỉ liếc mắt một cái, cũng không có tiếp lấy. Đạo quần thần có rất nhiều tai họa ngầm, thường thường lại đến từ những việc vô cùng nhỏ nhặt.
Hắn hơi trầm ngâm, cũng không có trì hoãn nhiều mà lập tức nói ra ý đồ đến đây của mình.
“ Điện hạ, thật không dám giấu, lần này Phương Vân đến đây là có việc muốn nhờ một việc, hy vọng điện hạ có thể tương trợ.”
“ Nga.”
Lưu Triệt nhíu mày, có vẻ kinh ngạc. Nhưng trong lòng hắn đã sớm đoán được.
“ Không biết Quan Quân hầu cần gì cứ nói, nếu bản cung có thể giúp đỡ, tự nhiên sẽ không chối từ.”
Phương Vân suy nghĩ một chút, thấy cũng không cần giấu diếm, đem sự tình thuật lại.
“ Giang hồ lưu truyền, nói tại hạ giết Phệ Ma tông chủ. Nay người của Đế Ma Tông đang muốn truy sát ta, chỉ sợ rất nhanh sẽ phái người đến.
Người trong tông phái ta cũng không sợ nhưng huynh trưởng Phương Lâm lại là người trong quân, không giống như ta có năng lực tự bảo vệ mình.
Người ma đạo hành sự không từ thủ đoạn, ta chỉ sợ bọn họ không đối phó
được ta liền xuống tay với đại ca Phương Lâm. Bởi vậy thỉnh điện hạ ở
thời điểm ta không có mặt, bảo toàn đại ca Phương Lâm của ta.”
“…”
Lời nói của Phương Lâm tuy rằng nhẹ nhàng bâng quơ, lúc nói đến cái chết của Phệ Ma tông chủ chỉ lướt qua một chút. Nhưng hai người thập tam
hoàng tử Lưu Triệt và Hoắc Khứ Bệnh đều cảm thấy vô cùng trầm trọng. Hai người liếc nhìn nhau, từ trong mắt đối phương thấy được sự khiếp sợ cực độ.
Phệ Ma tông chủ là nhân vật thế nào? Hoặc Khứ Bệnh cũng không e ngại,
cho dù đối mặt, phải chịu thua thiệt cũng là Phệ Ma tông chủ. Nhưng ngay cả là hắn cũng không có nắm chắc có thể giết chết Phệ Ma tông chủ. Dù
sao võ giả như vậy có kinh nghiệm vô cùng phong phú, chỉ cần cảm thấy
chút mùi vị nguy hiểm là đã lui ngoài ngàn dặm, khiến người khác không
làm được gì.
Một tông chủ thượng cổ cố ý chạy trốn, cho dù là Hoắc Khứ Bệnh cũng
không có biện pháp ngăn trở. Nhưng nhân vật như vậy lại đã chết, Lưu
Triệt không dám tin, Hoắc Khứ bệnh cũng không dám tin.
Nhưng sự thật xảy ra trước mắt, nếu việc này chỉ là do giang hồ ngoại
truyền, Phương Vân không thể trịnh trọng đến đây xin hai người giúp đỡ,
bảo hộ huynh trưởng của hắn là Phương Lâm đang ở trong quân.
Lưu Triệt và Hoắc Khứ Bệnh dù sao cũng chỉ là người ngoài, không biết
được chân tướng sự thật. Nhưng người của Đế Ma Tông tuyệt không thể tính sai. Nếu không có chứng cớ xác đáng sẽ không nhằm vào Phương Vân. Mà
Phương Vân lúc trước chưa tỏ thái độ rõ ràng với hai người, hiện giờ lại chạy đến đây để thỉnh cầu.
Tuy nói là thỉnh cầu giúp đỡ, thật ra là tỏ ý sẽ đứng về bên Lưu Triệt, cùng nhau ngồi trên một con thuyền.
“ Tình Nghĩa hầu chính là nhân tài của xã tắc Đại Chu ta, Đế Ma Tông nếu quả thực muốn xuống tay với hắn, bản cung tự nhiên sẽ không thể không
đếm xỉa đến.”
Trong yên tĩnh, Lưu Triệt không chút do dự, lập tức đáp ứng thỉnh cầu
của Phương Vân. Nhưng lời vừa nói xong đã quay ngược trở lại.
“ Chỉ là bản cung thực lực có hạn, không thể so sánh với tam thập lục
đệ, có Ngũ Lôi Tông ở sau lưng làm chỗ dựa. Cũng không thể so với thái
tử điện hạ, có hoàng hậu nương nương ân sủng. Nếu Đế Ma Tông phái tới võ giả cảnh giới Thoát Thai, bản cung tự nhiên có thể đối phó. Nhưng nếu
là võ giả đã ngoài cảnh giới Thoát Thai, điều này…chỉ sợ có tâm mà không có lực a!”
Lưu Triệt nói xong cúi đầu xuống, làm một bộ dáng lực bất tòng tâm. Lúc
hắn nói những lời này lại hồn nhiên quên mất thực lực của Hoắc Khứ Bệnh.
“ Rốt cuộc cũng đến rồi. Thỏ chưa xuất hiện chim ưng chưa lộ, vẫn phải chờ ta thể hiện rõ thái độ sao?”
Trong lòng Phương Vân hiểu rõ, làm gì có cái gì mà “ lực bất tòng tâm”.
Nếu mà võ giả cảnh giới Thoát Thai tới, cần gì phải cần Lưu Triệt xuất
thủ, lấy thực lực của đại ca hoàn toàn có thể đối phó được rồi.
Lưu Triệt nói những lời này ý tứ hàm xúc vô cùng rõ ràng, Phương Vân phải đưa ra lựa chọn giữa hắn, Lưu Khải và Lưu Tú.
Lưu Triệt học “ Đế Vương tâm thuật” là vì chờ một cơ hội hôm nay, hắn
thật sự đã chờ rất lâu rồi. Thật vất vả mới có cơ hội bức ép Phương Vân
tỏ rõ thái độ, hắn làm sao có thể bỏ qua.
Đối mặt với bức bách của Lưu Triệt, Phương Vân cũng không có chút do dự. Cơ hồ là trong nháy mắt, hắn lấy một loại thái độ trắng trợn biểu lộ sự ủng hộ với Lưu Triệt.
“ Hô!”
Tiếng gió rung động, Lưu Triệt chỉ cảm thấy trước mắt nhoáng lên một
cái, ngay sau đó Phương Vân đã đứng ngay trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt sáng ngời mang theo áp lực cường đại đối nhãn với Lưu
Triệt, thanh âm ù ù rơi vào tai Lưu Triệt:
“ Ngươi bảo hộ đại ca ta, ta trợ giúp ngươi đăng vị.”
Lời nói này gần như tỏ thái độ trắng trợn, không có nửa điểm do dự. Cho
dù là Lưu Triệt sớm tối đều mong Phương Vân trợ giúp bản thân nhưng loại thái độ giao dịch thẳng thắn như vậy cũng quá đột ngột, làm cho hắn có
chút sững sờ.
Trên vấn đề chính trị, từ xưa tới nay đều là lối hành động mập mờ. Rất ít có loại biểu tình thẳng thắng như vậy.
Nhưng rất nhanh Lưu Triệt đã phản ứng lại, ánh mắt rạng ngời, không chút do dự nói: “ Thành giao!”
Mặc kệ là phương thức biểu đạt của Phương Vân như thế nào, đối với Lưu
Triệt mà nói, lúc này Phương Vân nguyện trợ giúp hắn quả thật là rất
đúng lúc, lại rất trọng yếu.
Trong tranh đoạt giữa các hoàng tử, Lưu Tú đã có hoàng hậu nương nương
chống đỡ, Lưu Khải thì có Ngũ Lôi Tông, mà Lưu Triệt thì không có xuất
thân tốt như Lưu Tú, cũng không có một chỗ dựa tốt như Lưu Khải. Tuy
rằng hắn có trung cổ truyền kỳ Hoắc Khứ Bệnh tương trợ, nhưng trong
tràng tranh đấu giữa các hoàng tử, ưu thế này rất dễ dàng bị triệt tiêu.
Lưu Triệt không có một chút ưu thế nào. Cho dù là mẫu nghi thiên hạ
Chiến Thần cung chủ hay là vị tông chủ còn chưa lộ diện của Ngũ Lôi
Tông, cả hai đều có lực để triệt tiêu sự tồn tại của Hoắc Khứ Bệnh.
Phương Vân cùng Phương gia lúc này đầu nhập vào thực quá mức trọng yếu.
Phương Vân lúc này không còn giống như lúc ở Hoài An thành, không có gì
quan trọng. Đối với Lưu Triệt mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Hiện tại hắn có liên hệ cùng với Bình Dân hầu, bản thân lại có
thực lực mạnh mẽ, đều là nhu cầu cấp thiết của Lưu Triệt. Quan trọng hơn nữa là hắn còn tinh thông binh pháp, am hiểu mưu lược, là một gã trí
tướng. Đây đúng là cái mà lúc này Lưu Triệt vô cùng cần thiết.
“ Phanh phanh!”
Trong lòng Lưu Triệt xảy ra biến hòa lớn, ánh mắt hắn phát ra hào quang
chói mắt. Nguyên bản hùng tâm tráng chí yên lặng ẩn sâu trong cơ thể lại một lần nữa tỏa ra sức sống chưa từng có.
“ Phương Vân, chỉ cần ngươi có thể giúp ta đăng vị. Ngày sau quyền thế
của Phương gia nhất định sẽ lớn tới mức chưa từng có. Chỉ cần một ngày
ta còn ngồi ở ngôi vị hoàng đế, không có ai dám động đến Phương gia. Chờ khi ta đăng vị, ta thậm chí có thể thăng ngươi làm “ Vũ Mục”, đem binh
mã của Đại Chu toàn bộ giao cho ngươi quản hạt.”
Hai chữ “ Vũ Mục” vừa nói ra, mặc dù là Phương Vân cũng không khỏi
trong lòng rung động. Vũ Mục cũng không giống như vũ hầu, quyền thế cực
lớn có một không hai. Ngoại trừ Nhân Hoàng ra cơ hồ không ai có thể lay
động.
Ngàn vạn quân mã của triều Đại Chu cơ hồ đều do Vũ Mục chỉ huy. Nguyên
nhân vì chức vị này quá mức quan trọng nên khi lựa chọn người cho chức
vị này, ngay cả Nhân Hoàng cũng cực kỳ thận trọng, không phải ai cũng có thể đảm đương. Chức vị này hầu như do người có huyết thống hoàng thất
đảm trách. Hiện giờ Lưu Triệt lại đem nó trao cho người ngoài, trong đó ý mượn sức và trọng dụng không cần nói cũng biết.
Cho dù việc thần từ nguyện trung thành, quân vương ban cho chức vị, lịch đại các đời hoàng đế đều đã dùng thuật lung lạc lòng người này. Nhưng
Lưu Triệt là có thể nói như vậy cũng làm cho Phương Vân cực kỳ chấn
động. Chỉ nói riêng về phần quyết đoán này cũng không phải hoàng tử tầm
thường có thể so sánh.
“ Vũ Mục a…”
Phương Vân cười cười, liếc nhìn thật sâu người bên cạnh Lưu Triệt, Hoắc
Khứ Bệnh vẫn ngồi im không nhúc nhích, giống như một khối tượng gỗ, hắn
khẽ cười nói:
“ Hay là thôi đi. Phương Vân cũng không có dã tâm như vậy. Phương gia
cũng không có dã tâm đó…chỉ cần điện hạ bảo trụ cho đại ca của ta, giao
dịch này đã tính là hoàn thành. Nếu điện hạ thật có lòng, ngày sau đi
lên đại bảo, Phương Vân chỉ hy vọng điện hạ đáp ứng một điều kiện.”
Lưu Triệt một câu nói ra, cũng lập tức cảm thấy hối hận. Nếu đem chức vị “ Vũ Mục” giao cho Phương Vân, như vậy có thể lấy loại chức vị nào để
cấp cho Hoắc Khứ Bệnh luôn trung thành và tận tâm với hắn. Nhưng cũng
may là Phương Vân không có đáp ứng, chỉ nói ra một điều kiện hy vọng hắn có thể đáp ứng.
“ Điều kiện gì?”
“A!”
Phương Vân khẽ cười một tiếng, liếc mắt thật sâu nhìn Lưu Triệt: “
Chuyện này đợi khi điện hạ đi lên đại bảo rồi nói sau. Nếu điện hạ không thể đi lên đại bảo, tất cả lời nói của chúng ta hôm nay chỉ là hứa
suông.”
Lưu Triệt gật gật đầu, lập tức cũng không nhiều lời. Hai bên khoanh chân ngồi xuống đàm luận một chút. Ước chừng sau ba canh giờ, hắn mới đi ra
từ trong doanh trướng của thập tam hoàng tử.
“ Lấy năng lực của tam thập lục đệ, hiện tại hẳn là đã nhận được tin tức rồi.”
Lưu Triệt nhìn ra bên ngoài lều trại, mỉm cười nói.
“ Hẳn là thu được rồi.”
Hoắc Khư Bệnh thản nhiên nói.
“ Muốn nhận được sự trung thành của Phương Vân, thật đúng là không dễ dàng a!”
Lưu Triệt cảm khái, trong đầu lại hiện lên bộ dáng Phương Vân cò kè mặc cả với hắn vừa rồi.
“ Nhưng…cũng thực đáng giá. Không phải sao?”
Hoắc Khứ Bệnh ngồi khoanh chân bất động, trong mắt hiện lên ngũ thải
quang mang. Mỉm cười, hắn nâng tay lên đem chén trà một hơi uống hết.
“ Đúng thật là đáng giá.”
Lưu Triệt cũng mỉm cười, nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...