Hoàng Tộc Đại Chu

“Không thể phá vỡ nơi này …, ai cũng không thể …” Hắc ám túc hoàng ra tay, đánh bay cường giả Địa
hồn, ép mọi người lùi lại, mí mắt sụp xuống, rồi lại trở lại tình trạng
thần thái bất định ban đầu. Hai vai hắn lắc lư, miệng chủ lầm bẩm câu
không được phá vỡ tế bài.

Dù thần trí bất tỉnh, nhưng lúc này, Hắc ám túc hoàng toát lên một khí thế nguy hiểm khiến không ai dám khinh thường hắn!

“Hắc ám túc hoàng, ngươi điên rồi ah?!”

Ở rìa vực, cường giả địa hồn bị một chưởng của Hắc ám túc hoàng đánh
văng ra phát ra tiếng gào phẫn nộ mà thê lương, hắn vừa kinh hãi vừa tức giận. Hắc ám túc hoàng dù gì cũng là thần thoại truyền thuyết bị thời
gian làm phai nhạt trước khi hắn thành danh rất lâu.

Khi danh tiếng và uy vọng của Hắc ám túc hoàng gần như bị người đời quên lãng thì hắn đột nhiên xuất thế với sự cường hoành tuyệt đối, nghiệm
chứng mình là thần thoại ngày xưa!

Nghe thấy tiếng thét thê lương này, Hắc ám túc hoàng chợt tỉnh ra một
phần, con ngươi tán ra chợt tụ lại, phóng ra quang mang chói mắt. Hắn
rùng người, ngẩng lên nhìn xung quanh, ấn đường toát lên thần sắc lo âu, nói gấp với mọi người: “Nguy hiểm! Tất cả rời khỏi đây, nhanh! Chần chừ là không kịp đâu, nơi đây …”

“Hắn ta biết bí mật nơi đây!” Phương Vân như muốn nhảy lên, chỉ câu này
thôi cũng biết Hắc ám túc hoàng chắc chắn biết bí mật ở nơi này. Không
chỉ Phương Vân mà mọi người nhận thấy sự thay đổi trên người Hắc ám túc
hoàng cũng giật mình.

Hắc ám túc hoàng xuất hiện quá đột ngột. Những người vào cùng hắn đã
chết hết rồi, chỉ có mình hắn còn sống, hơn nữa còn xuất hiện khi mọi
người tấn công tế bài nữa. Hắn nhất định biết bí mật gì đó.

Thế mà, khi mọi người chờ đợi Hắc ám túc hoàng nói ra chân tướng, thì
hắn lại há miệng, định nói lại thôi, giống như có gì đó khóa họng hắn
lại, không thể nói đươc gì nữa.

“Hắc ám túc hoàng!” Đao thần thượng cổ lắc mình rồi xuất hiện trước
người Hắc ám túc hoàng: “Nơi đây rốt cuộc có bí mật gì? Sao ngươi lại
xuất hiện trong tế bài? Mong ngươi nói rõ ràng cụ thể. Nếu không mọi
người sẽ rất khó tin được ngươi!”


Khi Vệ Trường Thanh ra mặt, mọi người cũng không dám tùy tiện động thủ. Ngoài cường giả Địa hồn bị thương, những người khác đều vô sự, cũng
không có ý báo thù. Sự xuất hiện của Hắc ám túc hoàng khiến người người
lo lắng nhiều hơn.

“Nơi đây …” Hắc ám túc hoàng nhìn Vệ Trường Thanh, miệng há ra, đúng
lúc mọi người hi vọng hắn nói ra chân tướng thì thần thái trong mắt Hắc
ám túc hoàng lại tán ra, một chút lí trí còn sót lại lập tức bị tiếm đi!

Hắc ám túc hoàng chợt đập tay xuống, nhắm thẳng vào lồng ngực của Vệ
Trường Thanh, đòn này quá bất ngờ, không ai ngờ tới, Hắc ám túc hoàng
lại ra tay với Vệ Trường Thành. Nhưng dù như vậy, nhân vật như Vệ Trường Thanh với vị trí như hiện nay thì so với ảnh hưởng của Hắc ám túc hoàng trong giới tông phái trước kia thì giống nhau!

Hắc ám túc hoàng trước khi tấn công cường giả Địa hồn, Vệ Trường Thanh liền cảnh giác, vì vậy hắn kịp thời có phản ứng!

“Cái gì!” Trả lời cho cái đập bất chợt đó của Hắc ám túc hoàng là một
tiếng đao. Tiếng đao thanh, chấn động tứ phương. Không ai thấy Vệ Trường Thanh ra tay kiểu gì, một đao quang còn sáng hơn cả ánh mặt trời lập
tức phóng ra từ sâu trong hư không, một đao xé tan màn đêm. Sau khi chém vào người túc hoàng, vòng xoáy tinh thần lấp lánh đầy trời dường như
cũng chịu ảnh hưởng của đao, trong đồng tâm của vòng xoáy xuất hiện một
vết nứt vẹo vọ vô hình!

Mộng tưởng và hiện thực giờ khắc này đang va vào nhau!

Khi Vệ Trường Thanh xuất đạo, danh tiếng Hắc ám túc hàng đã như mặt
trời, những truyền thuyết liên quan đến túc hoàng có ở khắp nơi. Nhưng,
lúc này lúc giang, mỗi thời đại lại có một nhân tài!

Vệ Trường Thanh giờ không còn là võ giả vô danh trong tông phái trước
kia nữa, tu vi Địa hồn cảnh giới nhị trọng động thiên cấp, nhìn khắp
thiên hạ cũng là bá chủ tuyệt đỉnh, có thể vượt qua hắn chỉ có mấy
người. Mà những người này không ai không là hoàng đế võ đạo mạnh nhất
thiên hạ!

Đã qua hàng vạn năm, giờ đây, Vệ Trường Thanh cuối cũng đã đối mặt một
trận với tồn tại bao năm hắn ngưỡng vọng. Đây đúng là sự va chạm giữa
hiện thực và mộng tưởng!


Ầm ầm! Trong tiếng nổ kinh thiên, đao khí hủy thiên diệt địa, đập vào
động xuyên vũ trị, ngộ thấu điều huyền diệu của tinh thần chi lực.

Từng đợt từng đợt, hung mãnh vô cùng, cả hư không hắc ám giống như một
hải dương điên cuồng, mà đao khí và tinh thần chi lực chính là những con sóng cuồn cuộn trong đó!

“Đáng chết! Ta biết là Hắc ám túc hoàng có vấn đề mà!”

“Giết hắn đi! Mọi người cùng ra tay, có Đao thần khống chế, không tin không diệt được hắn!”

“Mọi người không cần để ý, cùng ra tay phá vỡ tế bài, lấy bảo vật rồi rời đi!”

“Không sai, với năng lực của Đao thần, Hắc ám túc hoàng không làm khó
được hắn đâu. Mọi người nhanh chóng lấy bảo vật rồi rời đi!”

Ngoài dự kiến, lần này không có ai ra tay giúp Đao thần. Lúc này, các
cường giả Địa hồn tán tu thượng cổ dường như lại có được giao kết.

Không hề nghi ngờ, Đao thần chính là uy hiếp lớn. Kho báu chỉ có một
phần, mà người thì đông. Nếu Vệ Trường Thanh ra tay không, chỉ e kho báu nơi này sẽ phần lớn rơi vào tay hắn. Nay có Hắc ám túc hoàng, mọi người bớt đi được một đối thủ đáng gờm!

Có thể đạt tới Địa hồn, ai cũng không phải loại lương thiện gì, Vệ
Trường Thanh tự đứng mũi chịu sào, cho các cường giả khác một cơ hội.

Cũng không biết ai là người ra tay, ma khí cuồn cuộn hung hãn đập vào tế bài. Rồi luồng thứ hai, thứ ba, mọi người vòng qua Hắc ám túc hoàng và
Đao thần Vệ Trường Thanh, tấn công thẳng vào tế bài yếu ớt!

Tế bào vốn đã nứt, mọi người chủ cần trên cơ sở đó, thêm vài đòn tấn công, và tế bài hoàn toàn vỡ ra!

Khi tế bài vỡ sụp xuống, cả vực sâu bi thương rung chuyển, sóng không
gian và sóng thời gian chợt mạnh lên không dừng, các loại sóng xung đột
với nhau.


“Đi thôi!” Người đầu tiên hành động chính là Sát Liêu tông chủ.

Lý Phùng Đạo lập tức hóa thành một trường hồng mờ ảo, thuẫn nhập vào trong quang mạc, rồi biến mất.

Mọi người có mặt vốn cho Lý Phùng Đạo và Vệ Trường Thanh là có võ đạo
cao nhất, nay Vệ Trường Thanh bị Hắc ám túc hoàng khóa chân, Lý Phùng
Đao dĩ nhiên là người xông lên đầu tiên.

Khu vực quang mạc nhìn thì chỉ có hàng trăm trượng, nhưng không gian
thực tế lại là mấy nghìn mấy vạn dặm, Lý Phùng Đạo vừa bước vào lập tức
biến mất.

“Hắc ám túc hoàng quả nhiên không phải hư truyền! Vệ Trường Thanh vẫn không phải đối thủ của hắn!”

Người thứ hai là Vô thượng pháp tông tông chủ Ân Vô Lang. Là tông chủ
tông phái thượng cổ, con mắt và thực lực của hắn còn đó. Đao thần và Vệ
Trường Thanh còn loay hoay đó, nhìn thì có vẻ bất phân, nhưng tinh khí
thần của Vệ Trường Thanh đang chiếm thượng phong, còn Hắc ám túc hoàng
đã mất thần trí rồi!

Thực lực hai người có thể so ra, Hắc ám túc hoàng trước khi mất thần trí, tu vi võ đạo e là đã vượt qua Vệ Trường Thanh một cái đầu!

Thực lực của cường giả thượng cổ, danh bất hư truyền, cứ cho là ngạo khí như Ân Vô Lang cũng phải công nhận điều này.

“Bình!” Ân Vô Lang và Yểm ma tông chủ biến mất!

Theo sát sau đó là từng cường giả Địa hồn thượng cổ.

“Mọi người ra tay, nhanh chóng giúp tông chủ thoát khỏi Hắc ám túc hoàng!”

Thấy ngày càng có nhiều người biến mất vào trong quang mạc, Mộ Dung Diễn nóng lòng, vừa kêu gọi những cường giả theo chân Đao thần thượng cổ
đồng thời ra tay tấn công Hắc ám túc hoàng từ phía sau.

Hư không như có tiếng sấm vang, Hắc ám túc hoàng lúc này như sói có hổ
phục sau lưng, mà thần trí lại thất thường, căn bản không phát hiện ra
đám người phía sau.

U u u! Hư không biến hóa, một sức mạnh vô hình bắn tới, không gian chi
lực rung lên giữa Mộ Dung Diễn và sau lưng Hắc ám túc hoàng, đoạn tầng
không gian trùng trùng điệp điệp chồng lên nhau.

Từng tầng bình phong không gian bị pha shuyr, nhưng lập tức lại có tấm

bình phong mới hình thành. Dù không hoàn toàn chặn được công thế của bọn người Mộ Dung Diễn, nhưng kéo dài được những dòng chân khí này.

Đồng thời một đạo ý thức khóa chặt lấy Vệ Trường Thanh, ý thức đó đầy sự chết chóc! Nếu là thời kỳ đỉnh phong thì hắn chẳng để ý, nhưng giờ nguy hiểm vậy, hắn phải đề phòng mọi thứ!

“Là tiểu bối đó!” Vệ Trường Thanh lập tức nhận ra,ý thức đó đúng là của tiểu bối mà trước đó có chào hỏi Sát Liêu tông chủ!

“Vệ tông chủ, đắc tội rồi!” Giọng của Phương Vân truyền vào đầu Vệ
Trường Thanh, cho dù Đao thần không thể nhận ra được vị trí thật của
Phương Vân. Điều này khiến Vệ Trường Thanh lại thêm một phần kiêng nể
hậu bối này!

Cảnh giới của hậu bối trẻ tuổi này đúng là chưa uy hiếp được hắn, nhưng
không gian chi pháp xuất quỷ nhập thần này lại quá đáng sợ. Nếu đặc ý
đối phó với một người thì không thể thắng được.

Đúng lúc Vệ Trường Thanh phân tâm, một không gian chi lực mạnh bao lấy
Hắc ám túc hoàng, khi toàn bộ tinh thần bị Vệ Trường Thanh thu hút, phát ra sức mạnh xay chuyển không gian, chỉ thấy sáng lóe lên, Hắc ám túc
hoàng lập tức bị văng đi hàng ngàn dặm!

Phương Vân sau khi đạt tới Truyền kì cảnh giới, sự vận dụng không gian
chi lực đã diệu kì đến đỉnh cao. Đang đối chọi gay go, hắn e là không
đối phó được với Hắc ám túc hoàng. Nhưng không gian chi lực là sự vận
dụng kĩ xảo, mà không phải là sự cứng nhắc. Muốn đưa Hắc ám túc hoàng đã mất thần trí đi xa, tuy khó, nhưng đối Phương Vân thì không phải vấn
đề.

Ít nhất, so với chiến thắng Hắc ám túc hoàng mà nói thì chuyện này dễ hơn nhiều!

Phương Vân và Hắc ám túc hoàng đều là những cao thủ tu luyện tinh thần
chi lực, một cường giả thượng cổ thế này, nếu bị giết chết ngay khi đối
thủ mất thần trí thì đúng là quá đáng tiếc!

Phương Vân còn hi vọng, có thể lĩnh ngộ từ hắn nhiều yến thần chi lực hơn!

Với năng lực của Hắc ám túc hoàng, cho dù bị văng đi hàng nghìn dặm,
muốn quay về chỗ này cũng chỉ là chuyện chốc lát. Nhưng lúc này, thời
khắc xung đột kịch liệt nhất đã qua rồi.

Chỉ cần Hắc ám túc hoàng không bị cuốn vào xung đột kịch liệt nhất và chết trong đó, mục đích của Phương Vân thế là đã đạt được.

Ở rìa quang mạc, một kim quang mờ mờ thoáng qua, mọi người còn chưa nhìn rõ thì Phương Vân cùng với Thiên địa vạn hóa chung đã biến mất trong
quang mạc.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui