Khoảng cách giữa Thần thông
cảnh giới nhất trọng và nhị trọng không lớn lắm, nhưng đến Truyền kì
cảnh giới tam trọng và Địa hồn cảnh giới tứ trọng, khoảng cách giữa hai
mức đúng là thiên và địa rồi! Khoảng cách này không phải khoảng cách tắc thượng, mà là khoảng cách về linh hồn!
Võ giả Địa hồn cảnh giới so với võ giả cấp Truyền kì, có thêm một đạo Tiên thien thần hồn!
Hơn nữa, Phương Vân tuy đã luyện thành Tà đế quốc độ, nhưng công pháp
này là chuẩn bị cho tồn tại đồng cấp khác bước vào Đại đế cấp mà thôi.
Phương Vân tuy đã luyện thành, tu vi võ giả Truyền kì cảnh giới nhìn về
Thần thông cảnh giới cũng là tồn tại Phong cương đại lại nhất đẳng, dù
là Phệ ma tông chủ cũng không dám khinh thường như trước kia, nhưng dù
gì vẫn không phải là Địa hồn cảnh giới, và không chen vào cấp bậc nhưng
hỗn độn lão tổ, Phệ ma tông chủ, Trung cổ minh chủ, Thái tố tam tổ.
Tương tự, uy lực đáng sợ thực sự của Tà đế quốc độ không không phát huy
sức mạnh lớn nhất, tu vi võ đạo khoáng thế này càng cao, uy lực phát ra
càng mạnh, thì càng biến thái, càng đáng sợ.
Dù là tuyệt học Tam hoàng viễn cổ trấn áp tứ cực bát hoang, nếu rơi vào
tay một võ giả tu vi mới chủ Thiên xung cảnh giới, thì cũng chỉ bạo liễm thiên vật, Phệ ma tông chủ chỉ cần một ngón tay là dí chết. Nhưng nếu
rơi vào tay một cường giả Địa hồn cảnh giới thì thứ bị dí chết như muỗi
chính là Phệ ma tông chủ!
Vị thế của Phương Vân lúc này chính là như vậy! Tu vi hắn lúc nàu đã rất kinh người rồi! Chỉ là, hắn đang đối diện với tông chủ ma đạo uy danh
đã hiển hách từ thời thượng cổ hàng vạn năm trước!
Vì vậy Phệ ma tông chủ không nóng ruột lắm, hắn vẫn còn năng lực khống chế đại cục!
Nhưng khi ma thức không thể địch lại của Phệ ma tông chủ phá thể thoát
ra, hàng nghìn hàng vạn lướt qua hư không, thì bất giác thốt lên: “Mất
rồi! Sao có thể!”
Võ giả Địa hồn cảnh giới, nắm giữ quy tắc đại địa, chỉ trong chớp mắt mà thay đổi toàn cục. Ma thức càng xé rách hư không thì càng mạnh lên. Ma
thức như vậy, lướt qua hư không, đừng nói một con muỗi, ngay cả một hạt
bụi, hắn cũng có thể lập tức phát hiện, tuyệt đối không để lọt!
Nhưng, thần thức mạnh như vậy lại không tìm thấy sự tồn tại của Phương Vân! Hắn dường như biến mất trong hư không vậy!
Phệ ma tông chủ chỉ chần chừ giây lát rồi ánh mắt hắn lạnh băng, ra một
quyền dứt khoát, chỉ nghe thấy những tiếng ‘ầm ầm’, hư không trước mắt
phút chốc vỡ vụn. Đòn này của Phệ ma tông chủ rõ ràng là dùng bạo lực,
ép Phương Vân từ trong hư không đi ra!
Trước khi thời gian hồi lại, thì Tà đế vương tọa đại viên mãn, Phệ ma
tông chủ tuyệt đối không ngờ tới, Phương Vân lúc đó đã chạm tới sự tồn
tại nào.
Những cột chớp đen sì giáng từ trên trời xuống, rơi xuống Tà đế quốc độ
của Phương Vân. Phương Vân lúc này, dường như hóa thân thành quân vương
Tà quốc tà ác, khống chế mọi võ sĩ tà đạo. Vô số tu sĩ từ đạo trên Thần
Châu Trung Thổ, toàn thân bị kích linh, nhìn chăm chăm lên hư không, một uy áp mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống, bao trùm lên người những tu sĩ
tà đạo trên Trung Thổ, khiến người ta không cầm được sự thần phục, sùng
bái, giống như trông thấy một đế vương tà đạo vậy!
“Sao thế này? Sao cơ thể ta không thể động đậy được thế này!”
“Tà đế! Tà đế! Chỉ có tà đế mới có thể có được uy thế như vậy, rốt cuộc là ai đã tu thành loại tà khí đại tể liêu, đại tuyệt diệt thế này!”
Tà đế quốc độ! Sao có thể! Sinh linh trên Trung Thổ có bị giết hết thì
chưa chắc đã có thể tế luyện được tà khí khoáng thế này, sao hắn có thể
làm được!
Nhiều cường giả tà đạo ẩn cư trong rừng núi đều bị kinh động, họ mơ hồ
cảm nhận được một hắc ảnh lớn lao sừng sững trong không gian sâu thẳm,
tỏa ra khí tức đáng sợ thách thức. Khí tức này lạnh lẽo, vô hồn, giống
như kẻ hủy diệt thế giới!
Quần hổ phệ long, thiên tượng đại biến, trong rừng núi khắp nơi, không
biết bao nhiêu cường giả thượng cổ, trung cổ thức tỉnh. Vạn cổ tà đế
quân lâm thuật hiện không còn nhiều người biết đến nữa, nhưng trong số
những người này chắc chắn có người biết.
Vạn cổ tà đế quân lâm thuật là nhất đẳng tà thuật thượng cổ đại tà ác,
quá trình luyện thành cần phải giết vô số sinh linh. Môn pháp này muốn
đại viên mãn, phải dùng không biết bao là máu. Động tĩnh lớn như vậy,
không chỉ tông phái, mà đến triều đình Đại Chu cũng bị kinh động!
Thế mà, cả Thần Châu Trung Thổ lại không hề có đầu rơi máu chảy, lại có
người luyện thành môn tà này, đây đúng là chuyện không thể tưởng tượng
được, rất nhiều người ngạc nhiên đến ngẩn ra.
Trong kinh thành, đương kim hoàng hậu Đại Chu đang thêu áo bông, chợt
run bắn, ngón tay bị kim châm phải, nhưng bà vẫn không có cảm giác gì,
nhìn thẳng vào hư không hun hút.
“Vạn cổ tà đế quân lâm thuật không phải ở chỗ Mạnh Vô Thương sao? Môn
pháp này đừng nói địa viên mãn, mà đến đại thành hắn cũng còn kém xa,
sao có thể luyện thành như vậy!”
Vị cung chủ chiến thần thượng cổ này thất kinh, nhưng chỉ thoáng chốc, bà lại nghĩ đến một người: “Phương Vân, là ngươi!”
Mạnh Vô Thương ẩn mình trong đại quân chinh phạt mười vạn tông phái, khi tham gia đại hội ma đạo do Đế ma tông chủ tổ chức thì bị Phương Vân đả
thương rồi tháo chạy, xác hắn và đám thây ma cũng để lại hết cho Phương
Vân.
Chuyện này, Mạnh Vô Thương cũng báo cáo với bà. Cung chủ chiến thần khi
đó chỉ nghe qua, có chút để ý tới biểu hiện của Phương Vân, nhưng không
quá để tâm. Dù gì Mạnh Vô Thương tuy nói là cường giả, nhưng trong mắt
những võ giả như cung chủ chiến thần thì chả đáng gì.
Nhưng bà không thể ngờ được rằng, môn ta Mạnh Vô Thương không luyện
thành, lúc này lại có người khác luyện thành! Tuyệt học vốn tu luyện
hàng vạn năm cũng chưa chắc đã luyện thành lại được luyện thành đại viên mãn trong một thời gian ngắn. Mà trước đó không có chút dấu hiệu gì,
đây đúng là chuyện không thể hiểu được!
“Sao có thể? Chỉ là một tên tiểu tử thời cận cổ vắt mũi chưa sạch lại có năng lực này sao!?!”
Cung chủ chiến thần bị chấn động mạnh, móng tay bà bất giác cắm vào
thịt, lại cảm thấy mình đã coi thương thứ tử Phương gia. Hoặc giả, bà
không coi thường hắn, chỉ là biểu hiện của hắn vượt ra khỏi dự đoán của
bà!
Chuyện này, đến cung chủ chiến thần cũng chưa chắc đã chắc chắn tu luyện thành. Nếu không, sau khi bà luyện thành nửa đường thì chợt bỏ ngãng,
không tu luyện nữa! Vì chỉ cần là người có lý trí đều biết, môn tà này
không thể luyện thành được!
Nhưng Phương Vân đã tát mạnh vào mặt bà một cái, không có mưa máu phủ
trời, không có biển xác, không giết chóc hàng loạt, Phương Vân lại bình
yên tu thành môn thần khoáng thế này!
Bà ắt không biết, Phương Vân bước vào ma vực vô lượng trước, mượn số oan linh khổng lồ trong ma vực vô lượng luyện Vạn cổ tà đế quân lâm thuật
đến đại thành, rồi lại vào vực sâu bi thương, hấp thu sức mạnh của các
linh hồn cường giả trung thượng cổ, đến đây mới tế luyện Tà đế quốc độ
đại thành.
Cả quá trình, không hề có máu chảy giết chóc, nếu đúng là muốn tế nhiều
nhân khẩu như thế, Phương Vân tuyệt đối không thể luyện thành môn tà
này!
Dù gì, trong tâm khảm, Phương Vân vẫn là một nho sinh, chuyện tuyệt tình như vậy hắn ắt không làm! Vạn cổ tà đế quân lâm thuật là tà ác nhất,
trong cả quá trình tu luyện, cần máu của rất nhiều sinh linh, còn về sau khi đại viên mãn, thì không khác những tà môn khác.
Đều là võ học khoáng thế đáng sợ!
Đây cũng là nguyên nhân Phương Vân không từ bỏ Vạn cổ tà đế quân lâm
thuật. Tại chính vi chính, tại tà vi tà! Chỉ cần ý chí võ đạo đủ lớn
mạnh thì có thể khổng chế bất kì thứ gì. Cho dù là tà hay ma, đơi với võ giả mà nói đều không có gì khác biệt.
Sai biệt duy nhất là vận dụng chân khí khác nhau mà thôi!
Võ giả tà đại Thần châu Trung Thổ có thể cảm ứng được tồn tại của Tà
thần quốc độ của Phương Vân, Phương Vân cũng có thể mơ hồ cảm thấy sự
tồn tại của họ. Nhưng lúc này, cho dù là cường giả tà đạo thượng cổ ẩn
cự trong rừng sâu núi thẳm, hay là cung chủ chiến thần trong hoàng cung, đều không thu hút được ánh mắt của Phương Vân.
Đúng lúc Tà đế quốc độ đại viên mãn, ý thức Phương Vân chợt vượt qua một không gian nặng nề, cảm ứng được phương hướng đông bắc, trong một không gian cân bằng khác, có một tồn tại khiến Phương Vân cảm thấy thách
thức.
Tồn tại lớn mạnh này toát lên sự tà ác, đến không khí hắn thở ra hít vào cũng đủ để làm ô nhiễm bất kì võ giả nào. Toàn bộ tà ác tội nghiệt thế
giới này dường như tập trung vào cơ thể sinh vật đáng sợ đó.
Tà đế quốc độ của Phương Vân đã đủ lớn mạnh, đã đủ tà ác rồi, nhưng so
với sinh linh tà ác này, chỉ là thứ vô cùng bé nhỏ! Cảm giác này, giống
như đối diện với vũ trụ vậy, Phương Vân thậm chí đến ý nghĩ đứng trước
mặt hắn cũng không dám.
Sinh vật này tuy tà ác, nhưng khí tức tỏa ra lại vô cùng xưa cũ. Phương
Vân còn có ảo giác, giống như khi thiên địa này chưa hình thành thì sinh vật này đã tồn tại rồi! sinh vật này thậm chí còn xưa cũ hơn cả thiên
địa này!
Tà đế quốc độ thống trị rất nhiều võ giả tà đạo, còn sinh vật đáng sợ này, lại thống trị hắn!
“Đây là…”
Khi cảm nhận được khí tức tà ác vẩn đục mà sinh vật kia tỏa ra thì toàn
thân Phương Vân chợt run mạnh, thậm chí đến Phệ ma tông chủ đang uy hiếp hắn ngoài kia hắn cũng quên đi. So với sinh vật này, Phệ ma tông chủ
chỉ là một trò đùa!
“A a a!” Một giọng nói khàn đặc tà ác vang lên từ không gian xa xa,
giọng nói sáng, vang vọng, giống như thiên địa này chỉ còn có một mình
hắn: “Không ngờ, Thần châu Trung Thổ lại có người có thể cảm nhận thấy
sự tồn tại của ta!”
Lời nói này, giống như là, cảm nhận được sự tồn tại của hắn, là một chuyện rất đáng nể!
Nhưng Phương Vân lại không nói gì, hắn biết, người này, hoặc giả là sinh vật này, đúng là có tư cách nói câu đó! Võ giả Truyền kỳ cảnh giới tuy
nói là mạnh, nhưng nói cho đúng ra, thì đến tư cách khiến hắn nói câu
này cũng không có.
Tu vi võ đạo càng cao, mắt càng sáng, với năng lực của hắn, hoàn toàn có tư cách coi thường bất kì võ giả Truyền kì địa hồn nào! Vì hắn có tư
cách đó!
“Tà thần, tà thần Di hoang!”
Phương Vân liếm môi, cổ họng hắn khô khốc, sinh vật trước mắt lớn mạnh
ngoài sức tưởng tượng của hắn. Khi hắn luyện thành Tà đế quốc độ, còn có thể chấn động hắn, chỉ có một người, đó chính là Tà thần!
Phương Vân luyện thành Vạn cổ tà đế quân lâm thuật, hóa thân thành Tà
đế, thống trị chư ác, nhưng vị này lại là Tà thần, một trong năm tồn tại ngũ vị đại đế của thế gian!
Đây là tồn tại đáng sợ từng hủy diệt Trung cổ!
Phương Vân không ngờ sau khi mình luyện thành Vạn cổ tà đế quân lâm
thuật lại cảm ứng được khí cơ tà thần tiềm tàng trong Di hoang!
Đối với Phương Vân mà nói, đây tuyệt đối không phải chuyện gì hay ho!
Phương Vân trong thoáng chốc, nghĩ đến truyền thuyết liên quan đến Tà
thần. Trong truyền thuyết, sự tồn tại đáng sợ của Tà thần không phải
sinh ra ở Trung Thổ. Tà thần là một tộc, mọi Tà thần đều là vực ngoại.
Chúng giáng lâm Trung Thổ, nhưng không có ai biết, nơi sinh của chúng rốt cuộc là ở đâu trong vũ trụ!
“Hừ! Đáng kinh ngạc!? Chẳng lẽ ngươi không biết, mọi tà của thế giới
này đều bắt nguồn từ ta sao? Tà môn này của ngươi, cảnh giới cuối cùng
là mượn sức mạnh của Tà thần tộc chúng ta! Sao, chuẩn bị kĩ chưa? Để hóa thân của ta tọa trấn quốc độ của ngươi?”
Tồn tại đáng sợ trong truyền thuyết này điềm đạm nói, hắn nói rất chậm rãi, toát ra sự khinh thường với kẻ yếu.
“Mượn sức mạnh Tà thần tộc?” Phương Vân giật mình, hắn không để ý đến
ngữ khí của đối phương, mà để ý đến nội dung lời nói, khiến hắn không
khỏi lạnh gáy.
“Chuẩn bị kĩ chưa? Tiếp nhận hóa thân của ta nhập vào quốc độ của
ngươi. Ngươi càng có thể mượn dùng sức mạnh của ta, với tốc độ nhanh
nhất, giúp ngươi tiến lên một tầng!”
Tà thần không để ý đến suy nghĩ của Phương Vân, cơ thể khổng lồ của hắn
giống như Thái Sơn viễn cổ, chiếm trọn không gian, trước mặt hắn, hóa
thần nghìn trượng của Phương Vân không khác gì con muỗi.
“Hừ!” Tà thần vừa dứt lời thì một âm ảnh lớn chợt bước vào hư không
nặng nề, lơ lửng phía trên Phương Vân, chuẩn bị giáng lâm đến quốc độ
của Phương Vân.
Cảm giác nguy hiểm mạnh mẽ tiếm lấy hắn,cho dù tồn tại này khống chế
hàng tý vạn sinh linh, nói là muốn giúp Phương Vân, nhưng trong lòng
Phương Vân lại cảm thấy toàn nguy hiểm và âm mưu.
Tà thần quốc độ chính là do hắn tạo nên, tương quan với tinh khí thần
của hắn. Nếu cho hóa thân của hắn giáng lâm quốc độ của Phương Vân,
thống trị quốc độ của Phương Vân thì chẳng phải dùng tính mệnh của
Phương Vân tặng cho Tà thần thần bí khó lường này sao!
Tuy thực lực hiện tại của Phương Vân không bằng được Tà thần ngoại vực
không biết đã bao nhiêu tuổi này, thậm chí đối với sinh vật nhỏ bé mấy
chục xuân thu như hắn, thì lại càng nhỏ bé. Nhưng điều đó không có nghĩa trí thông minh của Phương Vân tầm thường.
Tà thần … không phải thiện nhân thi ân, tuyệt đối sẽ không làm chuyện
không có lợi. Điểm này, có thể nhìn ta từ bản chất của tà đạo. Bản chất
võ học tà thần chính là hại người lợi mình!
Nếu cho Tà thần giáng lâm quốc độ của mình thì ngay sau đó, e là mình sẽ thực sự biến thành một hóa thân của hắn!
“Tuyệt đối không thể cho hắn vào quốc độ!”
Một ý tưởng như tia lửa tóe lên trong não Phương Vân!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...