Sau khi tin tức Trung Cổ minh bị tiêu diệt được truyền ra, thiên hạ chấn động, tất cả tông phái đều chấn động vì tin tức này.
"Cái gì cơ? Trung Cổ minh bị đại quân của triều đình tiêu diệt rồi à? Sao lại vậy? Chuyện này xảy ra lúc nào!"
Quỷ Vương tông nghe thấy tin tức này, Tam Đại quỷ vương kinh hãi đến nỗi
đứng bật dậy khỏi bảo tọa. Y cơ hồ không dám tin rằng Trung Cổ minh lại
bị triều đình tiêu diệt trước hắn một bước.
Tin tức này quả thật
giống như là sét đánh, dọa cho y vong hồn xuất khiếu. Loại thủ đoạn này
quả thật là lôi đình vạn quân, khiến người ta sợ hãi.
"Thưa
chưởng tọa, tình huống chi tiết thì vẫn chưa nắm được. Có điều tin tức
tựa hồ đã xác định, là từ nội bộ của triều đình truyền ra. Chắc là không có lầm lẫn gì. Là Vũ Mục của triều Đại Chu tự mình ra tay. Biểu hiện
của y nhìn thì như là giải tán đại quân, rút về Liệp Lộc viên. Nhưng
trên thực tể lại là giấu trong cả tòa Càn Khôn đồ, lặng lẽ mang tới cơ
địa của Trung Cổ minh. Vũ Mục, thất đại võ hầu, thần vệ cường giả, liên
hợp với Tam Tượng pháp khí Càn Khôn đồ, cho nên mới khiến Trung Cổ minh
bị phúc diệt!"
Dưới đại điện, một đệ tử của Quỷ Vương tông ẩn trong khói đen, quỳ một chân bẩm báo.
Tam đại quỷ vương chớp chớp mắt, ủ rũ ngồi xuống bảo tọa, một hồi lâu vẫn
không nói gì. Trước đây không lâu, y còn nghĩ rằng chỉ cần qua được kiếp này, lập tức phải cử phái đầu nhập Trung Cổ minh. Không ngờ nhanh như
vậy mà tòa núi dựa Trung Cổ minh này đã sụp đổ rồi.
Tin tức này quá đột ngột1
"Trần Bá Tiên đâu? Hắn đã chết hay còn sống?"
Tam Đại quỷ vương mang theo một tia hi vọng, hỏi. Nếu như Trần Bá Tiên chưa chết, vậy thì có lẽ còn có thể đông sơn tái khởi, từ từ gây dựng lại.
"Không biết, tình huống ngày hôm đó, trừ đại quân của triều đình ra, người của Trung Cổ minh không có một ai có thể sống sót. Tạm thời vẫn chưa biết
được những tin tức khác. Nhưng, triều đình đã lên tiếng, nói rằng Trung
Cổ minh là kẻ cầm đầu thủ ác, cần bị tru trừ!"
Ánh mắt của Tam
Đại quỷ vương nhanh chóng trở nên ảm đảm, trong lòng dấy lên cảm giác
bất lực. Ở trước mặt đại quân của triều đình, chỉ dựa vào thực lực của
một tông phái thì thực sự là quá yếu ớt.
"Vũ Mục, Vũ Mục. Sao có
thể như vậy được, ngay cả ta cũng không tìm được nơi phúc địa của Trung
Cổ minh, bọn họ làm sao có thể tìm thấy. Lý Mục, triều đình rốt cuộc là
động thủ vào lúc nào?"
Quỷ Vương ngồi trên bảo tọa, lẩm bẩm.
Lý Mục nói ra thời gian.
"Cái gì?" Tam Đại quỷ vương đột nhiên trợn tròn mắt lên: "Vào ngày hữu hộ pháp rời đi ư!"
Một luồng điện từ trong lòng y xộc thẳng lên, Tam Đại quỷ vương đứng bật
dậy, đi đi lại lại một cách bất an. Trong lòng y tựa hồ như nghĩ ra gì
đó, nhưng lại không dám tin.
"Rầm rập!"
Một trận tiếng bước chân hối hả đột nhiên vang lên ngoài đại điện. Một đám trưởng lão hớt hải từ bên ngoài đi vào.
"Chưởng tọa!"
"Chuyện gì?" Quỷ vương nói.
"Thái thượng trưởng lão Chân Mính Ảnh, hôm qua mượn cớ ra ngoài, tới giờ vẫn
chưa về. Chúng tôi vào phòng lão kiểm tra, phát hiện đồ vật của lão, thu lại toàn bộ rồi mang tới đây!"
Một trưởng lão lộ ra vẻ rất phẫn nộ, nói: "Ở trong phòng lão, chúng tôi còn phát hiện ra một tấm long bội!"
Mọi người vừa nói vừa đưa long bội phát hiện được lên. Đây là một cổ ngọc
long bội màu mặc ngọc, bên trên điêu khắc hai con hắc long nhỏ.
Nhìn thấy tấm long bội màu đen này, khí huyết ở trong ngực Quỷ vương lập tức sôi trào, trước mắt tối sầm lại, miệng thổ ra máu đen, hét lên: "Sao
lại như vậy!"
Chân Mính Ảnh chính là trưởng lão theo y hơn một
ngàn sáu trăm năm, tư chất võ đạo cực giai, hơn nữa trung tâm cảnh cảnh. Tam Đại quỷ vương thậm chí còn từng có ý định bồi dưỡng lão thành đại
chưởng lão của Quỷ vương tông. Nhưng không thể nào ngờ được, lão lại là
gián điệp của triều Đại Chu.
Tấm long bội màu đen đó người khác
không biết, nhưng y thì có nghe nói tới. Thái tổ Đại Chu năm đó, dưới
tay có một lực lượng tên là Long Điệp. Thái tổ Đại Chu phái họ ra để dò
xét tình báo.
Tấm long bội màu đen này chính là bằng chứng của
những long điệp cường đại đó, năm ấy các đại thế lực đối địch với thái
tổ Đại Chu, từng bị dọa cho phong thanh hạc lệ, dồn sức điều tra những
long điệp cốt cán này.
Quỷ vương ngàn vạn lần không ngờ rằng, sau khi Đại Chu được kiến lập, những long điệp này không ngờ bị Thái tổ Đại Chu phái tới các đại tông phái, phái tới dưới trướng của mình. Tai mắt
của triều Đại Chu không ngờ lại chui vào sâu như vậy, rộng như vậy.
Tâm kế của vị Thái tổ Đại Chu đó không ngờ lại sâu như thế.
Đúng vậy, trừ Thái tổ của triều Đại Chu ra thì không thể là ai khác. Hiện
tại ngẫm kỹ lại, lúc mình thu nhận Chân Mính Ảnh vào Quỷ Vương tông,
chính là lúc Đại Chu mới sáng lập. Trừ vị Thái tổ Đại Chu đó không thể
có ai khác có thể an bài những long điệp này vào dưới trướng mình.
Thời Thương mạt Chu sơ một ngàn sáu trăm năm trước, thiên hạ là một đống hỗn loạn.
Không biết bao nhiêu thế lực bị cuốn vào cuộc tranh đọat khí vận thiên hạ
này. Tam Đại quỷ vương lúc đó một mực nhún mình, không hề tham gia vào
trong. Không ngờ như vậy mà cũng bị triều Đại Chu an bài long điệp.
"Ầm ầm!"
Trên bầu trời của Quỷ Vương tông, một đám mây đen kịt đột nhiên nổ ra. Trong nháy mắt điện xẹt sấm đánh, cả Quỷ Vương tông rơi vào cảnh tượng như
ngày tận thế, kịch liệt chấn động.
Phẫn nộ, phẫn nộ tới cực điểm! Trong lòng Quỷ Vương ngập tràn cảm giác bị lừa gạt. Loại cảm giác bị
người mà mình tín nhiệm phản bội này khiến y cơ hồ muốn phát điên.
Từng luồng khói đen từ trong thân thể của y tỏa ra, ba động kịch liệt, giống như là tim y lúc này.
Trong đại điện, các vị trưởng lão ngẩn ngơ nhìn nhau, không biết phải làm gì.
"Chưởng tọa, có cần truy sát không?"
Một trưởng lão hỏi.
Nộ ý ngập trời đột nhiên ngưng lại, sau đó giống như một quả bóng bị xì
hơi, nhanh chóng biến mất. Nộ ý của quỷ vương tới cũng nhanh mà đi cũng
nhanh. Bị người mà mình tín nhiệm phản bội tất nhiên là khiến người ta
phẫn nộ, nhưng sau khi phẫn nộ lại thấy càng lạnh lòng hơn.
Triều Đại Chu từ hơn một ngàn năm trước đã đề phòng loạn tông phái, loại tâm
tư này không thể không gọi là quá cao xa. Ai mà biết được, bọn họ trừ
những thủ đoạn này ra thì còn an bài những thủ đoạn gì nữa. Trừ Chân
Mính Ảnh này ra, ai biết được còn có Chân Mính Ảnh thứ hai không. Liệu
có ở vào lúc mà mình gặp nguy hiểm, ở sau lưng đâm cho mình một đao
không.
Quỷ vương tông không muốn mạo hiểm.
"Rút! Lập tức rút lui! Dời tông ra hải ngoại!"
Quỷ vương trầm ngâm một lát, nói ra những lời khiến tất cả mọi người đều chấn kinh.
"Chưởng tọa?"
Mọi người đều thốt lên kinh hãi. Căn cơ của Quỷ vương tông ở trung thổ, nếu như ra hải ngoại, chẳng khác nào là mất đi căn cơ. Hơn nữa, ở trung thổ thì còn có những tông phái khác trợ giúp, tới hải ngoại rồi thì lấy ai
ra giúp đây.
Tam Đại quỷ vương trầm mặc không nói gì, trong mắt
lúc này lóe lên vẻ tỉnh tóa và duệ trị chưa từng có, kiên định nói:
"Chiếu theo lời ta nói mà làm! Hiện tại thiên cơ hỗn đoạn, hơn nữa hải
dương rộng lớn vô biên. Triều Đại Chu muốn tìm chúng ta không phải là dễ dàng. Hơn nữa, hiện tại trung thổ đã thành cái đích của mọi người.Quỷ
Vương tông chúng ta căn bản không tiêu hóa được. Hơn nữa tránh tới hải
ngoại, trung thổ có những tông phái khác đối phó với triều đình, chúng
ta còn có thể trộm được một tia sinh cơ. Nếu không, nhất định cả tông sẽ bị tiêu diệt,
Tam Đại quỷ vương đứng dậy, trong mắt càng lúc
càng tỉnh táo: "Đây không phải là cuộc chiến của chúng ta, chúng ta
không chịu nổi!"
Mọi người trầm mặc, lập tức quỳ xuống, nói: "Vâng, chưởng tọa!"
Ngày hôm nay, Tam Đại quỷ vương thi triển đại pháp lực, đưa cả sơn môn của
Quỷ Vương tông ra ngoài hải ngoại. Từ đó, trên trung thổ không còn Quỷ
Vương tông nữa!
Tin tức được truyền tới quân cơ xử, hóa thành một bức mật báo rơi vào tay Vũ Mục.
"Tên Quỷ vương này cũng có chút trí tuệ. Bỏ đi, để mặc cho hắn đi."
Vũ Mục nói xong, tùy ý đặt tờ tin tức sang bên cạnh, không chú ý tới nữa.
Vốn là, triệu đình muốn lập tức đối phó với Quỷ Vương tông. Có điều, Quỷ vương minh trí, lựa chọn trốn ra hải ngoại, may mắn thoát được một
kiếp, bảo tồn Quỷ Vương tông.
…
Thiên Cơ thánh địa, Thiên Cơ đài.
Trong một chiếc đình, Tam Đại thiên cơ tiên sinh lặng lẽ ngồi ở đó, trước mặt là một chén trà vừa rót đầy. Ba người nhắm mắt mà ngồi yên không động
đậy, tựa hồ như đang chờ đợi gì đó.
"Vù!"
Tiếng gió nổi
lên, thổi bay vạt áo của Tam đại thiên cơ tiên sinh. Trong gió nhẹ, ánh
sáng lóe lên, mấy đạo khí tức ngưng khí hóa hình, hóa thành ba lão già
mặc đạo bào cao bảy thước. Đồng thời, ở góc bên kia của đình, lại là ba
lão già tóc bạc mặc áo trắng, băng không ngưng hình, chậm rãi bước vào
trong đình.
Sáu người nhìn nhau, khẽ gật đầu, bước vào trước
đình, ngồi khoanh chân xuống. Sau đó từ mỗi người cầm một chén trà từ
trên bàn lên, đặc ở trước mặt.
"Sao? Mấy vị đó cũng tới đây à!"
Thủy Ma tam tổ nhìn Toàn Cơ tiên sinh, mở miệng nói.
Ba người mở mắt ra, nhìn hộp hương ở giữa bàn, trong hộp hương, que hương thứ hai đã tắt.
"Tới giờ rồi, chắc là đến rồi!”
Ba Cơ tiên sinh nói.
Cơ hồ là vào thời khắc que hương thứ hai vừa tắt, một cỗ ý thức cường đại
từ trên trời hạ xuống. Bốn phía nguyên khí tụ tập, hóa thành một lão già uy mãnh.
"Tam Đại tiên sinh, Thái Tố tam tổ, Thủy Ma tam tổ, để các vị phải đợi lâu rồi.
Lão già uy mãnh sải bước vào bên trong điện, đồng thời hiện thân với lão
còn có ba nam tử trung niêm sắc mặt âm trầm, ánh mắt bệ nghễ, cũng theo
lão bước vào trong đình.
"Hỗn Độn lão tổ?"
Mọi người nhìn
lão già uy mãnh, tuy nghe danh đã lâu, nhưng lại chưa từng gặp mặt. Ngay cả lần trước xuất hiện ở thượng kinh thành, đều là dưới sự dẫn dắt của
minh chủ Trung Cổ minh, dùng phụ thể chi pháp, không phải là diện mục
thật.
"Chính là bản tọa, mấy vị chính là thủy tổ sáng lập phái
của Thủy Ma tông và Thái Tốt phái?" Tuy là hỏi, nhưng lại dùng ngữ khí
khẳng định.
"Đúng, cửu ngưỡng đại danh, Hỗn Độn lão tổ quả nhiên là danh bất hư truyền."
Mọi người trả lời, thời đại thượng cổ, gần với truyền thuyết của tông chủ Đạo tông, không có ai dám coi thường.
"Vị này là!"
"À, mấy vị đây là mấy vị đạo hữu của Cổ Phệ ma đạo, Huyết Ma tông và Cổ Ma đạo." Hỗn Độn lão tổ giới thiệu.
"Cửu ngưỡng đại danh, hạnh hội, hạnh hội!"
Mọi người chào hỏi một hồi rồi lập tức đi thẳng vào vấn đề.
"Chuyện của Trung Cổ minh, mọi người nghe nói rồi chứ!" Hỗn Độn lão tổ nhìn mọi người một cái, mở miệng nói.
"Ừ, Trần Bá Tiên thời vận không tốt, bị triều đình diệt. Tuy đáng để thở
dài, nhưng cũng đành bất lực thôi" Thái Tố tam tổ mặt mày thương tiếc
nói.
Trong mắt mọi người đều lóe lên vẻ dị sắc. Trung Cổ minh nói ra thì là thời vật không tốt, có điều, mọi người nếu như thật sự có
lòng cứu thì cũng không phải là không cứu được. Có điều, cho dù là Thái
Tố tam tổ nói vậy, nhưng mọi người cũng không điểm phá.
"Trung Cổ minh tuy bị diệt, có điều, mọi người lại tụ lại được với nhau, so với
lúc trước thì càng ngưng tụ hơn. Cái này cũng có thể tính là đại hạnh
trong bất hạnh. Từ giờ về sau, mong các vị đồng tâm hiệp lực, cùng làm
đại sự."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...