Thọ mệnh của kỳ lân cực kỳ dài, một mực trấn thủ trong Vô Lượng
ma vực, kẻ có khả năng nhất biết được dưới lòng đất là gì chính là nó.
Nhưng, ở trong đầu nó, tất cả những ký ức tương quan toàn bộ đều bị xóa
sạch. So với Phương Vân và Đế Nhất, những gì mà nó biết không nhiều hơn
là bao.
"Ầm ầm!"
Một tiếng động lớn vang lên, thạch phá
kinh thiên, trong ánh mắt kinh hãi của ba người, một bàn tay khổng lồ
phủ đầy lông dài đen xì xuyên qua khe hở tóm ra.
Ma vật mà Hỏa
chân nhân hóa thành, thân thể đã đủ lớn rồi. Nhưng bàn tay này, năm ngón tay xòe ra, rộng tới cả trăm dặm. Ma vật do Hỏa chân nhân hóa thành so
với bàn tay này thì giống như là một đứa bé con vậy.
Bàn tay đen
xì này cháy rực ma diễm không màu, nó không hề để ý tới hắc ám ma vật
chỉ còn lại nửa thân hình. Bàn tay khổng lồ từ khe ở thò ra, trực tiếp
từ bên trên ma vật đó xẹt qua trong ánh mắt chấn kinh của kỳ lân và Đế
Nhất, ầm ầm tóm về phía Phương Vân.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh âm giống như sấm sét, lại một lần nữa vang lên trong hư không, mục tiêu lần này càng rõ ràng hơn, nhắm thẳng vào Phương Vân.
"Tiểu tử, chạy mau!"
Kỳ lân trợn tròn mắt, nó có ngu ngốc hơn nữa lúc này cũng biết rằng, nửa
người của ma vật đó chính là bị Phương Vân phạt đi. Tuy không biết hắn
rốt cuộc làm thế nào mà làm được vậy, nhưng bất kể là từ lập trường nó,
nó cũng không hi vọng Phương Vân chết ở đây.
Chỉ là, tuy nó có
lòng, nhưng căn bản là không có sức ngăn cản. Sinh mệnh mà Tam Hoàng phù triện trấn áp quá cường đại. Sinh vật mà cần phải là viễn cổ Địa Hoàng, dùng Địa Hoàng xích cường đại nhất của mình để cầm cố, phong ấn ở đây,
chỉ cần nghĩ thôi cũng khiến người ta lạnh lòng rồi.
Thực thể của loại sinh vật này đã không thể dùng từ khủng bố để hình dung. Loại tốc độ đó, cũng không cho phép nó nhúng tay vào.
"Đáng chết, sao lại xuất hiện loại...." Trong con ngươi đen xì của Phương Vân phản chiếu khe hở ở bên dưới. Cánh tay khổng lồ đó ánh trong con ngươi
của hắn càng lúc càng lớn, nhưng hắn lại không có một chút sức phản
kháng nào. Loại chênh lệch thực lực như thế này là cách biệt giữa trời
và đất. Ở trước mặt loại tồn tại này, hắn là một con sâu cái kiến chân
chính.
Sắc mặt của Phương Vân trắng bệch, tay chân tê cóng. Nguy
cơ cường liệt cuồn cuộn bành trướng, cơ hồ là muốn dập tắt linh hồn chi
hỏa của hắn. Hắn cũng không nghĩ tới sau khi tế ra Băng Thiên đại thủ
ấn, Thiên Địa vạn hóa chung lại có loại hiệu quả này.
Loại hiệu
quả này, con mẹ nó quá là bất ngờ, không những làm bị thương ma vật đó,
hấp nạp sinh mệnh lực to lớn trong thân thể nó, hơn nữa còn dẫn ra sinh
vật đáng sợ ở dưới khe nứt.
"Ngươi rốt cuộc là ai?"
Thanh
âm ồm ồm vang vọng trong không trung, vô cùng chói tai. Từ ánh mắt chấn
kinh của kỳ lân và Đế Nhất, hắn cũng cảm giác được. Có điều Phương Vân
hiểu rất rõ, vấn đề không thể xuất hiện ở trên người mình mà chỉ có thể
xuất hiện ở trên Thiên Địa vạn hóa chung này.
Từ Đông Hiệu thâm
sơn có được Thiên Địa vạn hóa chung, nó đã mang lại lợi ích không thể kể hết cho Phương Vân. Cho tới hiện tại, đây vẫn là lần dầu tiên Thiên Địa vạn hóa chung mang tới phiền phức cho Phương Vân, hơn nữa còn là một
tai nạn to lớn.
"Xong rồi, xong rồi. Không ngờ lại chết như thế
nào. Những nỗ lực trước đây hoang phí cả rồi!" Trong lòng Phương Vân là
một mảng tuyệt vọng, tồn tại ở trước mặt cho dù là hắn sử ra năng lực
thông thiên cũng không thể nào chiến thắng được. Đừng nói là chiến
thắng, cho dù là bỏ chạy cũng khó.
Vào thời khắc này, hắn cũng
cảm thấy hoang mang, Thiên Địa vạn hóa chung rốt cuộc là thứ gì, không
ngờ còn có thể liên quan tới loại tồn tại khủng bố này. Mà nghĩ xa hơn
một chút, Thiên Địa vạn hóa chung còn thế này, vậy thì người sáng tạo ra kiện pháp khí này còn khủng bố đến thế nào.
"Ầm ầm!"
Thiên địa rung chuyển, một chưởng đó ngay lập tức chấn vỡ không gian, hư
không xuất hiện một cỗ hiện tượng hỗn độn thời nguyên thủy. Mắt thấy
Phương Vân sắp chết dưới chưởng này, một cỗ lực lượng cường đại dưới sự
kích thích của ma khí đột nhiên giác tỉnh.
"Bốp!"
Phù
triện màu vàng kim khổng lồ từ Địa Hoàng sở thư trong viễn cổ tam hoàng, tung hoành vô địch, dài tới ngàn vạn dằm đột nhiên rung động mãnh liệt. Nó vốn đang ở trạng thái tĩnh, chỉ tỏa ra một tầng sáng mỏng đột nhiên
bạo phát ra một cỗ cầu vồng màu vàng kim ngập trời. Tam Hoàng thánh khí
hướng thẳng lên trời, ở trong hư không tụ thành một mảng hải dương màu
vàng kim vô bờ vô bến. Hắc ám bị quét sạch, trên thiên địa phủ lên một
tầng kim quang chói mắt. Thánh khí uy áp, thánh hạo, tôn quý, khôi
hoành, lấp đầy hư không, chiếu rọi thiên địa.
"A!"
Bàn tay đen xì cách Phương Vân không tới ngàn trượng trong nháy mắt như bị đánh mạnh, phát ra tiếng rên đau đớn, run rẩy mãnh liệt. Cố khí tức âm tà,
hắc ám, hủy diệt dưới sự càn quét của Tam Hoàng thánh khí, cứ vây tan
thành mây khói, hóa thành hư không.
"Ầm!" Phương Vân cảm giác một cỗ áp lực đào thiên, khiến người ta không thể thở nổi gia tăng trên
người. Vào thời khắc đó, giống như là từ địa ngục quay lại thiên dường,
tìm được đường sống trong cõi chết vậy. Hắn cơ hồ là không nghĩ ngợi gì, thi triển ra công lực toàn thân, đột nhiên bay ra ngoài, kéo dãn cự ly
thật xa.
"Phù!"
Phương Vân thở hổn hển, trên khuôn mặt
trắng bệch cuối cùng cũng có chút huyết sắc. Trán hắn đổ mồ hôi như mưa, lưng cũng ướt đẫm. Nhớ tới tình huống nguy hiểm vừa rồi, trên người
Phương Vân lại túa ra mồ hôi lạnh, tình huống vừa rồi thực sự là quá
nguy hiểm.
Tam Hoàng thánh khí nếu như ứng đối chậm một chút, hắn lập tức bị xé thành trăm mảnh.
Phương Vân từ trên cao nhìn xuống dưới, chỉ thấy trung tâm của Tam Hoàng phù
triện, khe hở mà cánh tay đen xì đó vừa xé ra rung rung rồi lại thu hẹp
lại. Phù triện màu vàng kim trải dài ra ngàn vạn dặm tán phát ra lực
lượng mà đến cả vũ trụ cũng phải biến đổi đang cường hành kéo lại khe
nứt.
"A!"
Thanh âm khủng bố đó từ sâu trong khe nứt truyền ra, có sự bảo vệ của Tam
Hoàng thánh khí, loại thanh âm này không có có uy lực dọa người như lúc
trước nữa.
"Tam Hoàng.... các ngươi không phong ấn được ta lâu
đâu, sớm muộn gì cũng có một ngày, ta lại phá phong ấn mà ra!" Thanh âm
khủng bố đố, nộ khí đào thiên, mang theo oán khí bất tận. Mặc dù là nó
đang gào thét, đang dãy dụa, nhưng lại không thể nào thay đổi được gì.
Đại cục đã định, khe hở đang thu nhỏ lại, mà lực lượng phong ấn tới từ Đại
Hoàng thời viễn cổ cũng lại một lần nữa kéo sinh vật khủng bố này về sâu trong không gian.
"Ầm ầm!"
Bầu trời rung động, một đạo
bạch quang hủy diệt đạt tới mấy trăm trượng xuyên qua không gian, từ
trên trời cao nặng nề oanh kích lên khe nứt. Thế giới chi lực cuồn cuộn, trong nháy mắt đánh cho cánh tay đó quay về sâu trong khe nứt.
Giọng nói lạnh lùng của Thủy Ma nguyên vang vọng tứ phương: "Cút hết đi, đây
là thế giới của ta, do ta khống chế. Không cần sự tồn tại của lực lượng
khác. Mau mau rời khỏi đây cho ta. Nếu không thì vĩnh viễn không thể nào rời khỏi được thế giới của ta đâu!"
Bầu trời lúc sáng lúc tối,
một cỗ bạch quana ngưng tụ thế giới chi lực dũng động tại thiên không.
Thủy ma nguyên thư cuối cùng cũng lựa chọn nhúng tay vào lúc này, ý vị
cảnh cáo của y khá là rõ ràng.
Phương Vân không chút hoài nghi,
Thủy Ma nguyên thư không dễ dàng lại nổi thiện tâm như vậy, nếu như mình còn không chịu rời khỏi nơi này, e rằng thật sự sẽ vĩnh viễn không thể
ly khai. Dẫu sao thì nó không chỉ là Thủy Ma nguyên thư mà còn là Địa
Hoàng xích.
"Keng!"
Ngàn vạn tiếng kiếm ngâm vang lên từ
trong hắc ám, người đầu tiên lựa chọn rời khỏi nơi này không ngờ lại là
Đế Nhất. Chỉ thấy trong bóng tối, một đạo cầu vồng kiếm khí vọt thẳng
lên trời, trong nháy mắt quán thông thiên địa, bắn thẳng lên không.
Không gian xuyên toa chi thuật của Kiếm tông là thiên hạ vô song. Đế nhất trong nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.
"Đi!"
Trong đầu vang Phương Vân vang lên lời nói của Thủy Ma nguyên lúc trước,
trong lòng khẽ động, không do dự chút nào, lập tức tung người lên không, đuổi theo hướng Đế Nhất vừa biến mất.
Ngự kiếm thuật của Đế Nhất là thiên hạ vô song, tốc độ càng nhanh không gì sánh nổi. Có điều Ức
Vạn không gian độn hình đại pháp của Phương Vân cũng không kém bao
nhiêu, trong nháy mắt lập tức đuổi kịp.
Phương Vân ở trong không
gian này đã đủ dài rồi. Không cần phải tiếp tục ở lại nữa, hiện tại
chính là thời cơ tốt nhất để rời khỏi nơi này.
"Vù!"
Từ
xa, Phương Minh Nguy nhìn thấy trong kiếm khí của Đế Nhất bay ra một tấm bảng vàng, đại phóng quang mang trong hư không. Chính là Tam Hoàng
thánh chỉ mà Phương Minh Nguy từng thấy ở viễn cổ tiểu thế giới.
"Vù!"
Hư không chấn động, bảng vàng đại phóng quang gmang, lập tức một cánh cửa
nhỏ hẹp mở ra trong bóng tối. Đế Nhất hóa thân thành một cầu vồng kiếm
kinh thiên màu trắng, xuyên thẳng qua khe cửa, biến mất khỏi Vô Lượng ma vực.
Nếu như Đế Nhất lúc ban đầu tới là muốn giành lấy Địa Hoàng xích thì sau khi kiến thức được tồn tại khủng bố bị phong ấn trong Địa
Hoàng xích, suy nghĩ này rõ ràng là đã không còn thực tế.
Với
năng lực của Đế Nhất hiện tại, căn bản là không thể nào chế ngự được Địa Hoàng xích. Hơn nữa sinh vật khủng bố bị phong ấn trong Địa Hoàng xích
cũng là một họa hại cực lớn. Có được Địa Hoàng xích rồi, có thể không
những không phát huy được uy lực của Tam Hoàng thánh khí mà còn bị ma
vật ở bên trong làm liên lụy.
Đế Nhất rõ ràng là hiểu được đạo lý này, cho nên không chút do dự lựa chọn ly khai
"Tên gia hỏa này nếu như là đối thủ thì tuyệt đối là một địch nhân cực kỳ
khó chơi, hơn nữa còn cực khiến người ta đau đầu!" Phương Vân cảm thán.
Nhất cử nhất động của Đế Nhất đều lộ ra một loại quyết tuyệt. Một khi đã hạ quyết tâm thì lập tức làm ngay.
Một khi phát hiện ra rằng không thể làm được thì lập tức từ bỏ, không chút chần chừ, tới cũng dứt khoát mà đi cũng dứt khoát.
"Vù!"
Ánh sáng lóe lên, Phương Minh Nguy men theo thông đạo mà Đế Nhất để lại,
cũng xuyên qua cánh cửa đó. Quang hoa ở trước mắt lóe lên, ánh sáng vô
cùng ập vào mặt, khí tức thế giới quen thuộc lại một lần này ùa vào
trong não.
Cuối cùng cũng về rồi.
Phương Vân thở phào một hơi, trong lòng cảm thấy rất vui mừng.
"Tiểu hữu, khó lắm mới tới Thủy Ma sơn, không ngại tiến vào ngồi một chút đi!"
Một giọng nói khe khẽ từ đỉnh núi ở bên dưới truyền tới, thanh âm hòa ái thân thiết, cực giống một vị chủ nhân nhiệt tình.
Phương Vân cúi đầu nhìn, chỉ thấy ở cách đó không xa, ở trên đỉnh một thác
nước, ba lão già mặc đạo bào đứng sánh vai, đang ngẩng đầu nhìn mình. Ở
phía sau bọn họ là một tòa sơn mạch to lớn, giống như là cự thú thời
tiền sử, vắt ngang trong thiên địa, tán phát ra ma khí cuồn cuộn.
Ở trên đỉnh núi, một dòng chữ đỏ trên vách núi ánh vào mắt: Thủy Ma sơn.
"Ong!"
Trong đầu Phương Vân chấn động, da đầu như nứt ra: "Thủy Ma sơn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...