“Thí luyện Nơi này không ngờ lại là nơi tông phái thượng cổ thí luyện đệ tử?”
Phương Vân âm thầm kinh hãi, chỉ hơi suy nghĩ liền hiểu ra. Không gian này, linh thảo linh dược cực kỳ phong phú, thậm chí không ít trong số đó đã hóa thành hình người.
Thượng cổ cho dù là linh khí phong phú, hẳn cũng sẽ không khoa trương đến mức độ ấy.
Nếu như nói đây là nơi thí luyện thì sẽ dễ giải thích hơn. Bời vì linh thảo linh dược đó được trồng để các đệ tử tông phái đề cao có thể đề cao võ công, thậm chí là hái lấy dược liệu luyện thành đan dược nuốt vào phục đê thăng công lực.
Còn những hung thú kia thì càng dễ hiểu hơn. Không gian này vốn dĩ không có những hung thú ấy. Chỉ là các tông phái thượng cổ có vô cùng vô tận thần thông, cho nên di chuyển chúng đến đây, trở thành đối tượng cho các đệ tử thí luyện.
Mục tiêu của đám đệ tử ấy chính là giết chết những hung thú này. Nếu thành công thì quá quan, không qua, đương nhiên sẽ chết.
Hiện tại với các tông phái thượng cổ, Phương Vân không phải không hay không biết. Thời thượng cổ mặc dù là thịnh thế của tông phái, nhưng không phải là thời thái bình. Từ khi Ngũ Đế xuất hiện, liền dứt khoát chinh phạt các hoang. Địch Hoang, Di Hoang, Mãng Hoang, Man Hoang, thậm chí là Doanh Hoang hải ngoại cũng bị chinh phạt. Sau đó. Đến thời tông phái, các tông phái hầu hết đều giống như Sát Lục Kiếm Phái, thông thường các đệ tử. Trưởng lão đều cùng nhau tiêu diệt các tông phái lớn nhỏ, cướp đoạt công pháp, đạo thống, pháp khí, đan dược của người khác!
Những đệ tử không qua được thí luyện chết đi, đương nhiên là thứ bỏ đi, không ai thương tiếc.
“Ước định thời gian...?”
Phương Vân nhìn mấy câu nói, trong lòng cảm giác hơi có chút bất an. Mấy câu nói này, tiết lộ ra tin tức để nói rõ rằng, người ở bên ngoài có thể phá vỡ không gian, đưa bọn họ ra ngoài.
Có thể phá vỡ tầng tầng không gian, đưa đại lượng môn nhân đệ tử ra ngoài, tu vi của người được gọi là sư tôn này, có nói rất kinh khủng.
Nhưng cũng bởi thế mà Phương Vân lo lắng. Nếu như cách duy nhất để rời khỏi nơi này chính là người từ bên ngoài phá vỡ không gian để mang môn nhân đệ tử đi, vậy mình hiện tại chẳng phải xong đời rồi ư?
Đừng nói là mình, chỉ sợ cho dù là Thập Tam hoàng tử. Minh Vương thái tử cũng không có năng lực vượt qua không gian. Nói cách khác, nếu như những tin tức này là thực, thì hết thảy mọi người ở tại không gian này đều sẽ coi như xong.
Mí mắt Phương Vân giật giật, cảm thấy không ổn.
Nhưng dù sao hắn cũng là người tâm tư trầm ổn, chỉ suy nghĩ chốc lát, lập tức cảm giác được có gì đó không thích hợp: “Không đúng, nếu như chỉ có phương pháp ấy để thông hành, thì hoàn toàn không đúng. Phá vỡ hư không, vượt không gian, yêu cầu phái tiêu hao rất nhiều năng lượng. Không ai sẽ tiêu hao khí lực vô ích để bằng phương pháp này tới đón đệ tử
Phương Vân nhớ tới không gian động phủ do Sát Lục Kiếm Phái mở ra. Không gian này có thông đạo để đi thẳng đến ngoại giới.
“Nhưng nếu đây là nơi thí luyện của tông phái thượng cổ, hơn nữa còn có các chướng môn đưa môn nhân đệ tử đến nơi này, thì như vậy chuyện những tông phái này thu được bảo vật là như thế nào? Biển đen kia sao lại đến được đây? Sao bên trong lại có nhiêu thi hài như vậy?”
Phương Vân lắc đầu, cảm giác nơi này không hề đơn giản. Là nơi thí luyện không giả, nhưng tuyệt không chỉ là nơi để thí luyện. Đệ tử Huyên Nữ Cung biến thành Hóa Xà hiển nhiên là tầng cấp còn chưa đủ.
Mà một nữ đệ tử còn cần phải trải qua thí luyện của tông môn đương nhiên không biết được quá nhiều bí mật!
Thời đại thượng cổ cách hiện tại rất xa, ở giữa còn có thời đại trung cổ hỗn loạn, có rất nhiều điển tịch đã bị hủy diệt trong chiến tranh. Hiện tại còn lưu lại và có thể nhìn thấy được thì lại vô cùng không đầy đủ. Sau đó kinh qua thời gian bị Nho gia cắt giảm, cơ bản có thể nói răng, thư tịch về phương diện này chăng khác nào lông phượng sừng lân.
Phương Vân tiếp tục nhìn xuống phía dưới. Ở bên dưới là rất nhiều những văn tự được khắc vào đá nói về sự nghi hoặc của người nữ đệ tử Huyển Nữ Cung trong những ngày tháng chờ đợi dài đằng đẵng. Hiển nhiên, người này vừa lo lắng bị vứt bỏ, vừa lo lắng sư môn phát sinh biến cố lớn nào đó.
“Thảo nào nàng ta bị Hóa Xà thôn phệ ý thức!”
Phương Vân âm thầm gật đầu. Lấy trạng thái tâm lý như thế này. Bị Hóa Xà thôn phệ ý thức cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Gian thạch thất này, ngoài trừ cửa vào thì chỉ có ba mặt tường. Mặt thứ nhất nhìn hết thì ngoại trà mấy câu đầu, còn lại đều không có gì hữu dụng. Hơn nữa chữ viết trên tường càng lúc càng sâu, càng vặn xoắn, chứng tỏ nữ đệ tử của Huyển Nữ Cung đã rơi vào sợ hãi vô cùng.
Tinh thần, ý chí của nữ giới chung quy không thể so sánh được với nam giới. Nữ đệ tử Huyển Nữ Cung có biểu hiện như vậy, Phương Vân cũng không cảm thấy kỳ lạ.
“Sao có thu hoạch gì không?”
Ở bên cạnh, Huyết Y Hầu thuận miệng hỏi một câu. Hiển nhiên mọi người đã chú ý đến phản ứng của Phương Vân.
Phương Vân lắc đầu tiếp tục đọc. Thạch thất này có rất nhiều vết tích, thậm chí còn nhiều hơn cả văn tự. Những vết tích ấy phần nhiều đều là những ghi chép của nữ đệ tử kia bị thời gian xóa mờ đi.
“Xem ra không thu hoạch được gì rồi!”
Phương Vân thầm lắc đầu. Định rời đi. Nhưng vào lúc này, một nhóm văn tự lọt vào mắt hắn: “Ngày hôm nay, có người tiến vào cấm địa..
Hai chữ cấm địa đập vào mắt, khiến Phương Vân giật mình. Đúng lúc này. Phương Vân cảm giác có một ánh mắt đang vượt qua vai hắn, đồng thời cũng đang nhìn vào những chữ này.
“Là Thập Tam hoàng tử!”
Phương Vân cảm nhận đây là khí tức của Thập Tam hoàng tử.
Thập Tam hoàng tử đứng cạnh Phương Vân, khi ánh mắt xẹt qua hai chữ cấm địa thì chợt co lại, nhưng không nói gì. Hai người đều cảm giác được sự quỷ dị từ trong những chữ này. Nơi thí luyện này không ngờ còn có một cấm địa. Điều này vô cùng đáng sợ. Người kia vẫn chưa về nhưng hắn đã trở về, vô cùng đáng sợ...”
“Rất nhiều người bị giết... Thật đáng sợ... Sư tôn, người ở đâu..ta chuẩn bị tế luyện tinh huyết Hóa Xà”
Tiếp đó là một đoạn trống rất dài.
Không cần nghĩ nhiều Phương Vân cũng biết, nữ đệ tử này đã tế luyện không thành công, ý thức rơi vào hỗn độn.
“Ngươi thấy sao?”
Thanh âm của Thập Tam hoàng tử truyền vào trong tai, cực kỳ bình thản, không he nghe ra được chút dao động nào.
Phương Vân không vội trả lời ngay mà trầm tư một hồi mới mở miệng nói: “Bất kể là nơi này từng xảy ra việc gì, thì nữ đệ tử của Huyền Nữ Cung sau khi biến thành Hóa Xà đã sống sót, đó là sự thực. Đồng thời cái người được gọi là “hắn” kia hẳn là đã chết!”
Thập Tam hoàng tử dùng truyền âm nhập mật nói chuyện, Phương Vân đương nhiên cũng sẽ dùng truyền âm nhật mật trả lời. Rất hiển nhiên Thập Tam hoàng tử không muốn người khác biết chuyện này, nhằm tránh khói những kinh hoàng không cần thiết.
“Mặt khác khi đến đây chúng ta đã tìm kiếm một lần. Như thế nếu có cấm địa kia, hẳn là ở sâu trong phiến không gian này rồi.”
Phương Vân nói.
“ừ” Thập Tam hoàng tử gật đầu, một luồng lực lượng vô hình sinh ra. Xóa đi toàn bộ những dòng chữ nói về “cấm địa”.
“Nơi này không còn cái gì đáng xem, mau đi thôi!”
Thập Tam hoàng tử xoay người, phất phất tay nói. Dứt lời, liền đi đầu bước ra khỏi thạch thất. Mọi người hiểu ý, liền theo Thập Tam hoàng tử đi ra.
Động quật của Hóa Xà tiết lộ nhiều tin tức như vậy, quá thực đã là bất ngờ rất lớn đối với mọi người. Đây cũng là nhờ thói quen ghi lại những suy nghĩ của mình lên vách tường của nữ đệ tử Huyền Nữ Cung. Nếu đổi lại là một tu sĩ tông phái nam giới, cho dù trong lòng đầy sợ hãi, cũng quyết không ghi ghi khắc khắc lên tường những ý nghĩ vân vơ ấy.
Trước khi đi, Phương Vân nhìn lướt một vòng cuối cùng, ở trên mặt tường khác, cỡ chữ chợt lớn phi thường, hơn nữa vết tích cũng rất sâu. Tựa như dùng một loại lợi khí khắc lên.
“Là hai cánh của Hóa Xà!”
Phương Vân nhận ra.
Chữ trên tường đều chỉ mang nội dung: “Ta là ai...”
“Ta là ai?...”
“Ta là Hóa Xà...”
“Không phải.. Ta là Huyền Nữ Cung..
“Ta là ai...”
“Ta là đạo... trà...”
“Ta là Thẩm Vi Dung!.
Chữ đầy tường cực kỳ siêu vẹo, tựa như một khuôn mặt đau khổ giãy dụa. Phương Vân có thể cảm nhận được sự đau khổ trong nội tâm của nữ đệ tử Huyền Nữ Cung sau khi biến thành Hóa Xà. Thần trí của nàng trộn lẫn cùng Hóa Xà, mê man, quẩn quanh, dần dần quên mất chính mình, càng không rõ mình là Hóa Xà, hay là Thẩm Vi Dung.
“Ta thực đã khinh thường nàng ta rồi. Đệ tử Huyền Nữ Cung này, tuy rằng không thu phục được Hóa Xà, nhưng ý chí lực không hề nhỏ. Sau khi biến thành Hóa Xà, ý thức bị Hóa Xà thôn phệ không ngờ chỉ trong thời gian ngắn đã tỉnh táo lại, viết xuống tên của mình!”
Phương Vân đã hơi hiểu ra, vì sao thạch thất này lại quan trọng với Hóa Xà như vậy, khiến cho nó tình nguyện để lại một viên dạ mình châu mà không phá bỏ.
“Nơi này là nơi quan trọng nhất của Hóa Xà, bởi vì nơi này nàng ta đã ghi lại tên của mình!”
Phương Vân thầm tiếc hận. Đáng tiếc, nàng cuối cùng đã mê man mà quên mất bản thân. Không hủy diệt thạch thất này hoàn toàn chỉ là ý nghĩ khắc sâu vào tiềm thức.
Tị Trần Châu đã bị người khác thu lấy, chỉ còn lại dạ mình châu trên đỉnh đầu. Hiển nhiên tất cả mọi người đều biết tiểu hầu gia cảm thấy hứng thú với nội dung văn tự trên tường, cho nên không lấy đi.
Ống tay áo chợt động, Phương Vân thu lấy dạ mình châu rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài động, chứng nhân đang đứng trên một mỏm đá.
Thấy Phương Vân đi ra, Thập Tam hoàng tử dẫn đầu mở miệng nói: “Đây là một nơi có rất nhiều hung thú, thần thú do đệ tử tông phái thượng cổ hóa thân thành. Nơi có hung thú tất sẽ có động phủ mà họ ẩn thân trước đây. Lát nữa các ngươi đều lưu ý một chút, nhìn xem có động quật nào hay không? Có khi sẽ có thu hoạch ngoài ý muốn!”
“Dạ Mọi người ứng thanh nói.
Thời thượng cồ, võ đạo thịnh thế. Bất kỳ là công phái nào khi được lưu lại đều là thứ đặc biệt trân quý. Thậm chỉ một ít công pháp của đại tông phái thì còn là báu vật vô giá. Cho dù là hoàng thất cũng phái động tâm.
Ra khỏi động quật của Hóa Xà, mọi người đi dọc theo những nơi mà Thập Tam hoàng tử nói. Lúc này. Phương Vân không xuất đầu nữa. Thi thoảng gặp phải mấy con hung thú, Thập Tam hoàng tử đều xuất thủ giết chết.
Khoảng chừng sau một lúc lâu. Trước mặt mọi người là một dãy núi dài vạn dặm, thân núi cao tới vạn trượng, vắt ngang trước mặt chứng nhân. Dãy núi này cực kỳ hùng vĩ. Hơn thế nữa nó hoàn toàn khác so với các dãy núi khác. Dãy núi này đò đậm một màu như lửa. Từng luồng khói nhiệt màu trắng từ đinh núi bay lên.
Chứng nhân còn chưa tới gần, thì từng luồng sóng nhiệt đã cuồn cuộn cuốn đến, gần như muốn sấy khô cháy con người ta!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...