“Ầm ầm!”
Những tiếng nổ ầm ĩ vang lên. Vào khoảnh khắc Ngũ Ngục Phong lao đến gần,đột nhiên tăng vọt, hóa thành ngọn núi, mạnh mẽ nện lên Cổ Vu Đầu Lô. Hai kiện địa nguyên pháp khí, một là trung phẩm đỉnh cấp, một là thượng phẩm, theo đạo lý, cái sau phải mạnh hơn cái trước. Nhưng khi hai pháp khí va chạm, kết quả lại cực kỳ bất ngờ.
“Rít!...”
Khí linh của Cổ Vu Đầu Lô phát ra một tiếng thét chói tai. Tiếng thét ấy khiến người ta tê tâm liệt phế như một mũi tên xuyên thủng mây trắng.
“Không hay rồi!”
Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo quá mức sợ hãi, vội vã thu tay, muốn tức tốc triệu hồi pháp khí. Quang mang chợt lóe, cổ Vu Đầu Lô lập tức trở lại trong tay hắn.
Địa nguyên pháp khí này, màu hơi đen. không còn nhúc nhích. Khí linh bên trong không ngờ đã bị Thủy Ngục Phong độc chết.
“Xong rồi!”
Cảm nhận được tia liên hệ với Cổ Vu Đầu Lô bị chặt đứt, trái tim đại trưởng lão như bị bóp chết, tay chân lạnh ngắt. Hắn không ngờ rằng pháp khí của Phương Vân lại ác độc như vậy, không ngờ lại giết chết hoàn toàn khí linh của địa nguyên pháp khí thượng phẩm. Cho dù đánh trọng thương thì ít nhất cũng phải lưu lại một hơi thở mới đúng!
“Phương Vân, Thánh Vu Giáo chúng ta và ngươi, thù bất cộng đái thiên! ”
Đại trưởng lão phẫn nộ thét lên. Tiếng thét của hắn vang tận mây xanh, run rẩy vì phẫn
nộ.
“Phải không đó? Nếu mà bất cộng đái thiên như thế thì ta đây cũng không còn cách nào khác, mai này đành phải lĩnh binh tiêu diệt tận gốc Thánh Vu Giáo thôi!”
Phương Vân thản nhiên nói, chân đạp Sơn Nhạc Na Di Pháp, lập tức tránh khỏi bảy mũi tên lửa cùng với năm quả cầu lửa. hạ xuống một đỉnh núi ở phía xa. Cùng lúc, đại thủ vung lên, thu hồi Ngũ Ngục Phong.
Sau khi giao thủ nhanh một trận, Phương Vân cảm thầy bình tĩnh hơn nhiều. Ngoại trừ đại trưởng lão ra, những tên trưởng lão khác, tu vi đều đi từ tám đến mười thiên long lực.
Mà đại trưởng lão mặc dù tu vi là mười sáu thiên long lực, nhưng có điều là sau khi giao thủ với thái tử Minh Vương, đã bị trọng thuơng, cho đến lúc này vẫn chưa khôi phục hoàn toàn, thực lực chỉ khoảng mười bốn thiên long lực, thực sự vẫn nằm trong phạm vi thừa nhận của Phương Vân.
Công pháp của Thánh Vu Giáo cực kỳ bá đạo, cực kỳ thích cướp đoạt huyết nhục của người khác. Tu sĩ tông phái giới trong mắt bọn họ chính là một viên đan dược hình người. Dựa vào phương pháp cướp đoạt tinh khí huyết nhục của người khác như vậy, công pháp của Thánh Vu Giáo đề thăng mau chóng đồng thời, thực lực trưởng lão Thánh Vu Giáo cũng cao minh hơn so với các trưởng lão các tông phái chính đạo.
“Không được để hắn chạy thoát!”
Thân thể mấy tên trưởng lão nhoáng lên, lập tức chỉ huy năm viêm ma đuổi theo Phương Vân. về phần đại trưởng lão đang trong cơn giận dữ vô bờ. Khí linh pháp khí địa nguyên thượng phẩm bị độc chết, hắn sao có thể chịu nổi!
“Thánh Vu Đại Chú!”
Đại trưởng lão gầm lên một tiếng, hóa ra một bàn tay đầy xương cốt, chụp đến Phương Vân.
Cách đó vài ngọn núi, Phương Vân lúc này không có ý định chạy trốn, mà đứng ở đỉnh núi, mặt lộ vẻ châm trọc, lẳng lặng chờ năm tên trưởng lão vọt tới.
Trong nháy mắt năm trưởng lão sắp đến gần, Phương Vân đột nhiên quát lên một tiếng: “Địa Biến Pháp!”
“Hống!..”
Một cỗ khí tức đáng sợ, hung bạo đột nhiên từ đỉnh núi bộc phát. Phương Vân nguyên bản chỉ có mười hai thiên long lực, vào lúc này, lực lượng lại lấy một tốc độ kinh người đề thăng.
Mười hai thiên long lực, mười lăm thiên long lực, mười tám thiên long lực!
Địa Biến Pháp, là một pháp môn đặc biệt, kết hợp võ giả với hung thú. Khi thi triển phương pháp này, võ giả đều có thể thu được năng lực vượt xa chính mình và hung thú mà mình kết hợp. Nhưng loại đề thăng này không phải không có hạn chế.
Hung thú thượng cổ Phỉ, đứng hàng thứ sáu mươi ba trong những hung thú địa sát, địa vị có phần thấp. Thiên phú của bản thân nó cũng bị hạn chế bởi thực lực cực hạn.
Mười tám thiên long lực. bằng hai lần chín thiên long lực, đã là cực hạn, cho nên thiên phú không thể tăng thêm nữa, cho dù bản thân Phương Vân sở hữu mười hai thiên long lực.
Tuy nhiên, chỉ với mười tám thiên long lực ây đã đủ để đối phó với đám người Thánh Vu Giáo.
“Không hay! Chạy mau!”
Thấy Phương Vân dựng thân biến thành một con hung thú thượng cổ, sắc mặt đại trưởng lão lập tức trắng bệch. Nếu như hắn không bị thái tử Minh Vương đánh trọng thương, pháp khí thượng phẩm vẫn còn nguyên vẹn chưa tổn hao thì đối đầu với một hung thú mười tám thiên long lực cũng phải là không thể. Nhưng hiện tại, hắn chỉ có một con đường là chạy trốn.
“Thật đáng hận, đáng hận quá mà! Không ngờ bị hắn lợi dụng!”
Đại trưởng lão vừa hối hận vừa tức giận. Nếu có thể hắn sẽ lựa chọn việc cắn một miếng thịt thật lớn trên người Phương Vân!
“Lại bị lừa rồi!”
Bốn gã trưởng lão khác cũng âm thầm rên rỉ.
Phỉ là hung thú thượng cổ, không sai, nhưng là, hung thú này chưa đạt đến mức có thể ngự không phi hành. Phương vân chọc giận bọn họ sau đó lui tới một đỉnh núi, chính là vì muốn họ xông lên, sau đó vừa vặn đề hắn thi triển địa biến pháp.
Năm tên trưởng lão đến vội vàng, đi càng thêm vội, cũng không ngờ tên tiểu tử này lại gian trá đến như vậy!
“Các ngươi còn muốn trốn sao?!”
Phương Vân quát lớn một tiếng, lấy đủ mười tám thiên long lực, tế khởi Ngũ Ngục Phong.
“Rầm!”
Bầu trời chợt tối sầm lại, sau đó một xoáy nước cực lớn cuốn hết thảy toàn bộ những trưởng lão của Thánh Vu Giáo vào bên trong. Ngay sau đó, trong tiếng sóng biển chói tai, nước biển màu đen kịt vô cùng vô tận từ bốn phương tám hướng dâng lên.
“Cấn thận, có độc!”
Đại trưởng lão trợn tròn mắt, kinh sợ hét lớn.
Kiến thức của hắn đương nhiên không tầm thường, cho nên vừa nhìn phiến nước biển màu đen liền nghĩ ngay đến lúc trước khi gặp thái tử Minh Vương cũng gặp đại dương đen kịt này. Hắn nhớ rất kỹ rằng, ở bên trong bồng bềnh rất nhiều những thi hài. Hơn nữa, hắn còn ngửi thấy mùi khói độc từ trong phiến nước biển màu đen ấy.
Lúc trước Phương Vân đứng trong khói độc thu nạp nguyên khí thiên địa để đề thăng lực lượng. Đám người đại trưởng lão cũng ở cách đó không xa, cho nên nhìn thấy rõ ràng mấy bóng người ào ào chạy lùi về phía sau, sau đó chỉ trong nháy mắt hóa thành xương trắng, bị độc thú trong đầm lầy nuốt sạch.
“Nguyên lai khí linh của ta bị thứ này của hắn độc chết!”
Trong nháy mắt, đại trưởng lão đột nhiên hiểu rõ ràng, trong nháy mắt hắn cũng đã nghĩ ra vì sao khí linh của mình bị chết nhanh như vậy.
“Bộ xương già kia không ngờ lại có chút kiến thức, ta vừa mới tế khởi Ngũ Ngục Phong hắn đã biết ngay thứ này có độc!”
Phương Vân thấy đại trưởng lão khôn ngoan như vậy, cũng hơi kinh ngạc. Có điều, lúc này đã quá muộn. Hắn khổ tâm dẫn bọn họ tới nơi này, chính là vì giờ khắc này.
“Thủy Ngục Phong, tế luyện hết thảy thành bùn nhão cho ta!”
Trên trời, gió cuốn ù ù, nước biển đen kịt che lấp mặt trời, từ bốn phương tám hướng ầm ầm ép đến. Cùng lúc, từng dòng nước không ngừng chảy thắt lại, tựa hồ muốn cuốn hết các trưởng lão Thánh Vu Giáo vào bên trong.
“Thượng cổ viên ma! Mau dùng thượng cổ viêm ma mở đương, mau!”
Vừa quát lớn, đại trưởng lão vừa dẫn đầu triệu hồi viêm ma thượng cổ của mình. Cùng lúc, bốn viêm ma thượng cổ khác cũng được triệu hoán. Năm viêm ma thượng cổ, trên đầu trên cổ lửa cháy hừng hực, thân cao trăm trượng, liền với nhau tạo thành một quả cầu, bao bọc năm trưởng lão Thánh Vu Giáo vào bên trong bay nhanh về phía trước.
Nước biển từ khắp nơi đổ tới, đều bị năm viêm ma dùng hỏa diễm hừng hực bức ngược trở lại.
Hỏa diễm của viêm ma thượng cổ mặc dù không đáng sợ bằng cùng kỳ, nhưng cái quan trọng là nó có thể duy trì liên tục, có thể kéo dài mãi mãi không tắt. Sống chết trước mắt, mấy trưởng lão Thánh Vu Giáo bất chấp hết thảy, thôi động nội lực, liều mạng vận đến thân thể viêm ma thượng cổ.
Nước biển đen kịt hóa thành xoáy nước, lúc này bốc hơi từng mảng lớn, khói trắng nghi ngút
“Định chạy trốn dễ dàng như vậy hay sao?! Đâu thể có chuyện đó!”
Phương Vân hừ lạnh, vung tay sử xuất Đại Lực Thần Ma Chưởng mười tám thiên long lực. Hắn muốn dùng Đại Lực Thần Ma Chưởng điều khiển nước biển ép về phía viêm ma
“Ầm!”
Viêm ma thượng cổ tuy rằng lợi hại, nhưng không thể đỡ nổi Đại Lực Thần Ma Chưởng mà Phương Vân vận đủ mười tám long lực phát ra. Năm viêm ma rên thảm một tiếng, trong nháy mắt liền bị đánh tan nát. Đồng thời, nước biển đen ùa đến, năm khí linh tức khắc bị độc chết.
Quang mang chợt lóe, năm viêm ma hóa thành một hạt châu cực lớn. Sau đó hạt châu này nổ tung, lại hóa thánh mười hai hạt bạch cốt châu.
Không có mười hai bạch cốt châu bảo hộ, mấy tên trưởng lão Thánh Vu Giáo liền bị nước biển trong Ngũ Ngục Phong phủ lên người, chỉ chảy qua chảy lại vài vòng, lập tức hóa thành bùn nhão.
“Chờ một chút, chớ có giết chúng ta!”
Một tiếng hét truyền đến từ trong Ngũ Ngục Phong.
“Vụt!”
Vòng xoáy nước chia đôi, đại trưởng lão Thánh Vu Giáo bị đẩy ra ngoài. Trên người hắn lúc này da thịt đã chẳng còn, xương cốt hoàn toàn dựa vào gân để gắn lại với nhau. Đồng thời, một túi không gian từ trong xoáy nước đen bay vụt về phía Phương Vân.
Thủy Ngục Phong có hai năng lực là ăn mòn và đầu độc. Sau khi phong nhập khí linh, hai năng lực này hoàn toàn có thể khống chế tùy tâm. Muốn địch nhân chỉ bị ăn mòn mà không bị trúng độc cũng không phải quá khó.
Thân thể nhoáng lên, Phương Vân hóa thành nhân thân, sau đó đưa tay tiếp lấy túi không gian, thuận thế thu vào trong cơ thể. Tiếp đó bình tĩnh đi về phía đại trưởng lão Thánh Vu Giáo.
Công pháp của Thánh Vu Giáo huyền ảo. nằm trên những khớp xương. Cho nên Phương Vân mới dứt khoát dùng nước biển giúp đại trưởng lão “cọ rửa” cho đến khi xương cốt thành màu đen mới cho hắn ra bên ngoài, tránh việc hắn giở trò quỷ.
Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo vào lúc này, so với một người thường không khác là bao. Có muốn chạy cũng chẳng thoát.:
“Đại trưởng lão, muốn bảo mệnh hay có bí mật gì gì đó cần nói thì ngươi phải dựa vào chính ngươi.”
Phương Vân trêu chọc nói.
Mấy tên trưởng lão Thánh Vu Giáo này lén sai Kiền Nguyên Huyền Báo đi theo hắn, còn thông qua linh hồn Kiền Nguyên Huyền Báo để theo dõi hắn, muốn lấy huyết nhục của Phương Vân hắn bồi bổ cho bản thân.
Nếu như không phải Phương Vân phát hiện đúng lúc, xua hổ nuốt sói, để họ đấu với thái tử Minh Vương, bị thái tử đánh trọng thương, khiến bọn họ không còn có thể truy sát mình, thì hôm nay, người nằm lại nơi này là Phương Vân hắn.
Đại trưởng lão Thánh Vu Giáo hung hăng liếc nhìn Phương Vân, trong mắt hiện lên một tia oán độc sâu sắc.
‘Đại trưởng lão, ngươi như thế là không thức thời rồi. Thôi vậy, ta cũng chỉ còn cách giết ngươi, để ngươi và bí mật của ngươi cùng xuống mồ.”
Phương Vân lại hoàn toàn không để ý.
Ánh mắt oán độc là thứ rất bình thường, đều xuất hiện khi không thể đánh lại đối thủ, thực lực thua sút người ta, chỉ còn cách dùng nhãn thần để “giết” đối phương.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...