-- Tiểu hầu gia cứ nói đùa, tại hạ không thể sử dụng Địa Biến chi pháp đâu.
Đột nhiên Hãn Diễm công tử cười nói.
- Vậy chắc là Hãn Diễm công tử cũng nói đùa rồi. Tại hạ cũng chưa bao giờ rời khỏi Hoài An thành cả.
Phương Vân lạnh nhạt nói. Hãn Diễm công tử muốn dùng chiêu này để trói buộc mình, căn bản là điều không thể. Chuyện này toàn là do hắn tự nghe được tin tức rồi nói ra, không hề có chứng cứ xác thực nào cả.
Phất phất tay, Phương Vân nói:
- Hãn Diễm công tử cứ nói thẳng đi sao. Nếu như muốn nói mấy chuyện vô vị nữa thì cũng không cần nói nữa đâu.
“Con thứ Phương gia quả nhiên là sắc sảo hơn người. Vốn ta còn muốn hù dọa hắn, nhưng không ngờ lại bị hắn hù lại.”, tay cầm quạt của Hãn Diễm công tử lắc lư qua lại, vô số ý niệm đang chuyển qua trong đầu hắn. Hắn cũng là người thông minh, nếu biết không thể nào uy hiếp được Phương Vân thì sẽ không dây dưa nữa.
- Tiểu hầu gia quả nhiên là người nói nhanh làm nhanh. Thực không dám giấu diếm, tại hạ tới đây chính là làm thuyết khách cho Thập Tam hoàng tử.
Hãn Diễm công tử ha ha cười một tiếng, quạt giấy lại đong đưa, khôi phục lại phong thái vốn có. Hắn biết Phương Vân là người thông minh, nếu còn dây dưa lòng vòng nữa sẽ làm người này không vui, không bằng chính mình đi thẳng vào vấn đề.
- Ồ!
Lông mày của Phương Vân cau lại, nói:
- Không biết Hàn Diễm công tử định thay Thập Tam hoàng tử làm thuyết khách như thế nào?
Địa vị của các hoàng tử hoàng thất rất khác nhau, nếu không có nắm chắc thì hắn không muốn can thiệp vào. Hơn nữa, Nhân Hoàng có rất nhiều con cái, hắn không thể nào biết hết được. Lời nói này của Phương Vân rõ ràng là đang tra xét lai lịch của Thập Tam hoàng tử.
Hàn Diễm công tử này cũng không phải là lần đầu tiên làm thuyết khác, quạt giấy hơi mở ra một chút, khẽ vẫy vẫy rồi chậm rãi nói.
- Người sáng không làm chuyện mờ ám. Chuyện của tiểu hầu gia cùng Anh Vũ hầu Dương Hoằng cả thiên hạ đều biết. Trước có mối thù đả thương huynh trưởng, sau lại có hận luận tội, rồi đến cuộc chiến ở Mãng Hoang, Dương Hoằng còn giả bộ bị thương để ám sát. Cả ba việc này cùng hợp lại thì thù hận rất lớn, mối thù giữa tiểu hầu gia và Dương Hoằng đã không thể nào hóa giải được nữa.
Phương Vân nghe thấy thì cũng thầm kinh hãi: “Chuyện Dương Hoằng ám sát ta ở Mãng Hoang vô cùng bí ẩn, ngay cả Trung Tín hầu cũng chỉ suy đoán mà thôi. Nhưng ngươi này lại cư nhiên khẳng định như vậy, năng lực tình báo của Thập Tam hoàng tử cũng quá đáng sợ rồi!”
Hãn Diễm công tử lại tiếp tục nói:
- Trước khi được sắc lập Anh Vũ hầu, tước hiệu của Dương Hoằng là thái tử thiếu bảo. Quan hệ giữa Dương Hoằng và thái tử ta nghĩ không cần nói thì ngươi cũng biết. Nếu như thái tử nhận được ngôi vị Nhân Hoàng trong tương lai thì nhất định sẽ trọng dụng Dương Hoằng. Đến lúc đó, địa vị của Phương gia như thế nào, tiểu hầu gia hẳn phải biết rõ hơn ai hết đi.
- Ngươi làm thuyết khách không tệ đâu, nói tiếp đi.
Phương Vân lạnh nhạt nói.
Nghe thấy lời của Phương Vân, đôi mắt của Hãn Diễm công tử sáng rực lên, giống như là tinh tú trong bầu trời đêm vậy:
- Đương kim Nhân Hoàng có bảy mươi hai vị hoàng tử, ba mươi vị hoàng nữ. Nhân Hoàng sớm có thánh chỉ, sự nghiệp thống nhất đất nước của Đại Chu hoàng triều chỉ có thể nằm trong tay người có tài. Thái tử Lưu Tú đã tu luyện hơn hai mươi năm, nhưng mới chỉ ở cảnh giới Linh Tuệ, mà Thập Tam hoàng tử chúng ta đã sớm bước vào Thiên Tượng cảnh. Hơn nữa, ngài còn luyện hóa được máu huyết của thần thú Ứng Long thượng cổ. Ứng Long xếp hạng thứ bảy trong ba mươi sáu Thiên Cương thần thú. Trên người tiểu hầu gia có một giọt máu huyết hung thú Phỉ thượng cổ, hiển nhiên hiểu rõ chuyện này hơn ta.
Nghe thấy câu này, rốt cuộc Phương Vân đã hiện ra thần sắc chấn động rồi.
Từ Địa Biến cảnh đến Linh Tuệ cảnh, năng lực cường đại nhất chính là Địa Biến chi pháp!
Điều kiện sử dụng Địa Biến chi pháp tương đối hà khắc, không chỉ phải có ý chí cường đại, còn phải có máu huyết hung thú nữa. Khi mà ôn dịch bùng phát ở tây bộ, Phương Vân vất vả lắm mới được một giọt máu huyết Phỉ, còn những giọt khác đều đã bị triều đình thu hồi.
Đến hiện tại, Phương Vân còn chưa gặp đối thủ nào có thể sử dụng Địa Biến chi pháp giống mình. Nhưng bây giờ đã có một người, chính là Thập Tam hoàng tử!
Phải biết rằng, ngay cả ở giới tông phái thì việc tìm kiếm máu huyết hung thú cũng vô cùng khó. Mà vị Thập Tam hoàng tử chưa gặp mặt kia lại có một giọt máu của thần thú Thiên Cương, hơn nữa còn là thần thú xếp hạng thứ bảy!
Phương Vân chỉ dựa vào máu huyết hung thú Phỉ - xếp hạng thứ sáu mươi ba trong bảy mươi hai hung thú Địa Sát, là đã có thể chống lại Yêu Vương. Hơn nữa, còn có thể khiêu chiến một số cường giả Thiên Tượng cảnh. Còn bản thân vị Thập Tam hoàng tử lại có máu huyết thần thú Ứng Long, sự cường đại của người này đến đâu cũng có thể nghĩ được.
Ít nhất, vị hoàng tử này không hề tốn chút sức nào thì cũng có thể bóp chết Phương Vân khi đã biến hóa thành hung thú thượng cổ Phỉ.
“Những nhân vật thiên tư tung hoành như Dương Hoằng, Phong Thái Thương, Lý Ức Huyền cũng không có được máu huyết thần thú Thiên Cương. Còn vị Thập Tam hoàng tử này lại nhận được, nói như vậy thì chẳng phải thực lực của hắn còn kinh khủng hơn những người kia sao?”
Mí mắt Phương Vân nhảy lên mấy cái. Cho tới bây giờ, hắn vẫn chưa thấy cường giả nào thi triển “Thiên Tượng chi pháp” cả, nhưng mà hắn cũng có thể đoán được một điều: Nếu như cường giả Thiên Tượng cảnh nào không có máu huyết xếp hạng trên Ứng Long thì tuyệt đối không phải là đối thủ của vị Thập Tam hoàng tử này.
Thấy phản ứng của Phương Vân, Hãn Diễm công tử hài lòng gật đầu:
- Tiểu hầu gia, chim khôn chọn cành mà đậu. Huống chi, Phương gia đâu chỉ phải là chim khôn. Phương gia là trung thần triều đình, nếu như bởi vì bị thái tử chèn ép thì tuyệt đối sẽ làm rét lạnh triều đình, làm cho cả thiên hạ căm phẫn, đây cũng không phải là điều Thập Tam hoàng tử muốn thấy. Hôm nay, chỉ cần tiểu hầu gia cho thấy rõ thái độ ủng hộ Thập Tam hoàng tử chúng ta thừa kế sự nghiệp thống nhất đất nước, đi lên ngôi vị hoàng đế thì tương lai của Phương gia sẽ được bảo đảm vô cùng. Hơn nữa, hoàng tử nhà ta cũng đã đáp ứng, nếu như ngài có thể lên được ngôi vị hoàng đế thì tất nhiên sẽ thăng Phương gia lên làm Quý tộc hầu!
Điều kiện của Thập Tam hoàng tử không thể bảo là không có sức dụ hoặc. Phụ thân của Phương Vân trấn thủ Mãng Hoang hai mươi năm, chỉ vì một lời nói của Dương Hoằng mà mất cơ hội thăng lên làm Quý Tộc hầu. Hơn nữa, xung đột lợi ích giữa Quý tộc hầu cùng Bình dân hầu ở trong triều càng ngày càng nghiêm trọng. Thậm chí, trước khi Tứ Phương hầu hiển lộ thực lực chân chính ra thì cả những tên chuột nhắt như Dương Khiêm cùng Lý Bình còn dám có gan nhục mạ Phương Vân cùng với Hoa Dương phu nhân!
Sự chèn ép của Quý tộc hầu đối với Bình dân hầu trong triều như thế nào cũng có thể tưởng tượng ra được!
Phương Vân không thể không thừa nhận là tâm của mình đã có chút động lòng. Điều kiện như vậy quả thật có thể đả động được Phương gia đó.
- Sự việc này quá lớn rồi, hãy cho ta vài ngày để suy nghĩ!
Phương Vân cũng không có đáp ứng ngay. Tất cả hoàng tử trước lúc lên ngôi đều cho ra rất nhiều lợi ích hấp dẫn. Nhưng trong cuộc tranh giành của các hoàng tử, cuối cùng chỉ có một người thắng lợi mà thôi, còn những người khác đều là vật hi sinh cả.
Cũng có lúc, mỗi khi có một vị hoàng tử lên ngôi thì kèm theo đó là sự diệt vong của rất nhiều gia tộc, thế gia. Hơn nữa, cách cục Quần Hổ Phệ Long đã dần hiện ra, biến số thiên hạ giờ đây không thể nào biết được, hiển nhiên biến số trong lúc tranh đấu của các hoàng tử này cũng có rất nhiều.
- Tiểu hầu gia, chuyện như vậy mà còn suy tư sao?
Hãn Diễm công tử nhất thời có chút không vui:
- Ý chỉ của Nhân Hoàng đã sớm công bố, cho dù là Tứ Phương hầu phủ, hay Mãng Hoang hầu phủ, hoặc Vũ hầu trong triều, thậm chí cả Vũ Mục cũng phải tự lựa chọn cho mình một vị hoàng tử để ủng hộ. Tiểu hầu gia còn do dự như thế thì có phải là có ý đầu nhập vào thái tử phải không? Hay tiểu hầu gia muốn làm gia thần ở cả hai bên?
Lời này có chút nghiêm trọng rồi. Trong lúc triều đại đổi thay, những nhân vật đứng về cả hai bên luôn bị mọi người trong thiên hạ chỉ trích. Nhưng bây giờ Hãn Diễm công tử lại dám so sánh Phương gia với những người đó.
Chân mày Phương Vân nhướng lên, ánh mắt lóe lên hàn quang nhìn thẳng vào Hãn Diễm công tử.
Ngay giây khắc đó, Hãn Diễm công tử cảm thấy trong đầu mình dường như có một ngọn núi đang đập vào vậy. Lấy chí cùng tinh thần cường đại của hắn mà cũng không chịu nổi, trong đầu nhất thời vang lên tiếng oong oong!
“Ý chí thật là đáng sợ!”
Chỉ một chút thôi mà Hãn Diễm công tử đã biến sắc rồi. Những người có thể vượt qua được đại quan Địa Biến cảnh đều có ý chí rất kiên định, nhưng ý chí cùng uy áp do đôi mắt Phương Vân phát ra còn cường đại hơn các cường giả Địa Biến cảnh khác rất nhiều. Cho dù hắn là cường giả Linh Tuệ cảnh thì cũng không phải là đối thủ.
- Lần sau nói chuyện, cẩn thận một chút.
Hàn quang trong mắt Phương Vân dần được thu lại, không hề chói mắt như ban nãy nữa:
- Nếu như lời này truyền ra ngoài thì không phải là Phương gia chúng ta tức giận, mà chính là Thập Tam hoàng tử.
Hãn Diễm công tử đầu tiên là ngây ngốc, nhưng ngay sau đó sắc mặt đại biến, hơi có chút thảm hại. Làm một người thuyết khách thì phải luôn lấy việc thuyết phục đối phương làm chủ, mà không cần phải dùng tới lời sắc bén. Lấy tâm tính của hắn thì vốn không được để những lời trên phát ra.
Nhưng mà, cũng không thể trách hắn được. Vốn hắn cho rằng khi nói đến chuyện của Phương gia cùng với Dương Hoằng, rồi đến việc Thập Tam hoàng tử có máu huyết thần thủ thì hẳn đã nắm chắc việc thuyết phục trong tay. Hơn nữa, lúc mới đầu nói thì hắn định còn ra oai phủ đầu nữa, nhưng không ngờ Phương Vân lại ra uy trước, bất tri bất giác hắn đã phải đi theo trình tự của Phương Vân rồi.
“Vị tiểu hầu gia này lại bất tri bất giác làm cho tâm tính của ta bị ảnh hưởng, đã lâu không gặp chuyện như vậy rồi.”, nghĩ đến đây thì Hãn Diễm công tử không khỏi chảy mồ hôi ròng ra.
- Xin tiểu hầu gia thứ tội, tại hạ cũng không có ý đó. Là tại hạ lỡ lời rồi!
Hai tay của Hãn Diễm công tử cầm quạt, vươn người khom xuống nói lời xin lỗi.
Phương Vân cũng có chút kinh ngạc, Hãn Diễm công tử này cầm được buông được như thế quả thật là ngoài dự tính của hắn. Trong lúc vô hình, thực lực của vị Thập Tam hoàng tử trong mắt hắn đã tăng lên mấy phần rồi.
Tất nhiên Phương Vân sẽ không tiếp tục so đo với hắn nữa.
- Ừ, ngươi đi về trước đi. Chuyện này, ta sẽ xem xét.
- Nhiều nhất là ba ngày nữa, Thập Tam hoàng tử sẽ xong việc và đi tới Hoài An thành. Tốt nhất là tiểu hầu gia nên có quyết định trước lúc đó, tại hạ xin cáo từ!
Hãn Diễm công tử nói.
Phương Vân nghe vậy, trong lòng khẽ nhúc nhích, chân mày cau lại. Câu nói sau cùng của Hãn Diễm chính là đã lơ đễnh lộ tung tích của Thập Tam hoàng tử cho hắn biết, mà chính bản thân vị công tử này còn không có chú ý tới.
- Ta tự có chủ trương.
Phương Vân khoát tay áo, cũng không có ý tự mình tiễn khách.
Đi ra khỏi phủ Bình Yêu đại tướng quân, đột nhiên Hãn Diễm công tử cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều. Cảm giác thấy tâm tính của mình lúc nãy bị ảnh hưởng, trong lòng hắn chấn động không thôi:
- Là ta xem nhẹ vị tiểu hầu gia này rồi. Ta thay Thập Tam hoàng tử làm thuyết khách, vốn cho rằng chính mình đã nắm quyền chủ động, làm cho hắn phải đi theo tiết tấu của ta. Không ngờ lại bị tiểu hầu gia mười sáu tuổi này làm cho đi theo tiết tấu của hắn, bị hắn nắm quyền chủ động mà không hề hay biết.
Cả quá trình, căn bản là chính hắn tự nói chuyện, còn Phương Vân nói rất ít. Nhưng chính là như vậy mới làm cho hắn hãm sâu vào mà không hay biết!
Hãn Diễm công tử quay đầu lại nhìn phủ Bình Yêu đại tướng quân, lắc đầu một cái rồi thở dài, đi khỏi hẳn.
- Ha hả.
Phương Vân đem mọi động tác của Hãn Diễm công tử “Nhìn” vào trong mắt, khóe miệng khẽ tươi cười. Đối phó với những người thuyết khách này, càng nói nhiều càng để cho họ nắm sơ hỡ mà thôi. Nhiều khi, chỉ cần nói ít là có thể nắm mọi việc trong tay rồi.
Vào lúc Hãn Diễm công tử tiến vào thì Tôn Thế Khôn đã tránh sang một bên, nay thấy Hãn Diễm công tử đã rời đi thì lại đi ra. Trong tay Thế Khôn có pháp môn Đại Lực Thần Ma tông, muốn nghe được cuộc đối thoại hồi nãy là chuyện không thành vấn đề.
- Biểu ca, huynh nghĩ sao đây? Cự tuyệt hay đáp ứng?
Tôn Thế Khôn bước ra hỏi.
Phương Vân trầm mặc không nói, quang mang trong con mắt chớp động, hiển nhiên đang suy tư:
- Có thể làm một cường giả Linh Tuệ cảnh cam tâm tình nguyện làm thuyết khách, sợ rằng hậu trường của vị Thập Tam hoàng tử này vô cùng thâm hậu. Cho dù là Dương Hoằng thì sợ vẫn thua kém hắn nhiều. Hơn nữa, hắn còn hàng phục được ý chí của Ứng Long, có năng lực hóa thân thành thần thú. Trừ phi là cường giả Thiên Trùng cảnh xuất hiện, nếu không sẽ không có ai làm đối thủ của hắn cả. Tuy huynh có thể hóa thân thành hung thú thượng cổ, nhưng sợ rằng còn xa mới có thể làm đối thủ hắn được.
- Hơn nữa, câu nói sau cùng của Hãn Diễm công tử còn tiết lộ một bí mật...
- Bí mật gì?
Tôn Thế Khôn nghi ngờ nói, hắn thấy câu nói cuối cùng của Hãn Diễm công tử không có điều gì cả.
- Hãn Diễm công tử này trước khi đi đã có nói là Thập Tam hoàng tử làm xong việc sẽ đến Hoài An thành. Hắn đã sớm rời khỏi kinh thành, nhưng giờ này vẫn chưa tới Hoài An thành, điều đó cho thấy hắn có chuyện trọng yếu muốn làm. Hơn nữa, chuyện này trong lòng hắn còn quan trọng hơn nhiều so với việc chiêu an tiểu hầu gia ta.
Ánh mắt Phương Vân lóe lên, trong đó toát ra một cỗ trí tuệ khôn cùng:
- Cái mà hắn muốn chiếm lấy nhất bây giờ chính là binh mã, chỉ có những cường giả mới có thể làm cho hắn hứng thú. Cho nên, ta có thể khẳng định, hắn đang đi hàng phục một cường giả khác, hơn nữa, cường giả này nhất định còn cường đại ngang với hắn nữa kìa!
Đại Chu hoàng triều cùng với giới tông phái đã sớm có hiệp nghị: Nghiêm cấm cường giả Địa Biến cảnh nhúng tay vào chuyện thế tục. Chính vì hiệp nghị này mà có rất nhiều cường giả sống trong nơi thâm sơn chốn cốc. Ít nhất Phương Vân chưa bao giờ nghe thấy cái tên Hãn Diễm công tử cả!
*****
Ở một địa phương cách Hoài An thành khoảng ba nghìn dặm. Ở đây có một rặng núi rất rộng lớn, vắt ngang qua cả một bình nguyên, gió lớn gào thét trên núi không thôi.
Ở ngay trung ương của rặng núi này còn có hai ngọn núi rất cao, giống như là hai thanh trường kiếm đang đâm thẳng lên trời cao vậy.
- Thập Tam hoàng tử, ngươi cần gì phải đuổi theo ta đây? Cao thủ dưới tay ngươi nhiều như mây, cho dù thiếu ta cũng không sao cả!
Ở tren một ngọn núi, có một vị hồng y nữ tử đang đứng đó. Làn da của nữ tử này trong suốt như thủy tinh, đôi môi của nàng tràn ngập sức dụ hoặc, vô cùng kích tình cùng hấp dẫn. Nhưng mà, đôi mắt của nàng lại toát ra một nỗi buồn vô hạn, ai oán, thê lương vô cùng…cũng chính những điều trên đã làm cho nàng mang theo một vẻ đẹp khiến cho người khác phải kinh tâm động phách.
Hai tay của nàng mảnh khảnh, khép vào trong tay áo rộng rãi lộ ra móng tay dài, sắc bén như kiếm vậy. Khi gió lớn trên ngọn núi này thổi qua thì quần áo của nữ tử này lập tức như ngọn lửa đang bùng cháy vậy, rung chuyển cả lên.
Nơi mà nữ tử này đứng lại thì nơi đó có vô số bông hoa nở rộ ra, những bông hoa này đều có một màu hồng như máu vậy, giống như là máu tươi bị vung ra khắp nơi.
Ở trên một ngọn núi khác, có hai người nam tử đang đứng đó. Thần sắc của hai người này hờ hững mà lãnh khốc, trong tay cầm trường kiếm không hề nhúc nhích. Tuy hai người không làm ra hành động gì, nhưng lại gây cho người khác cảm giác cả hai người đã hòa tan với ngọn núi đang đứng thành một thể, ngay cả khí tức của bọn hắn cũng giống như núi cao, cao đến nỗi không thể nào chạm tới.
Người nam tử đứng trước là một người trẻ tuổi tuấn mỹ có vóc người thon dài, người mặc áo bào màu vàng lóng lánh, đang đứng chắp tay sau lưng.
Tóc của người trẻ tuổi này có màu vàng kim, giống như là được những sợi tơ lóng lánh đẹp nhất trong thiên địa buộc lại vậy, trừ trên đầu của hắn rũ xuống, xỏa xuống tung bay ở trong gió.
Da tay của hắn hiện ra một màu vàng nhạt, ngũ quan cực kỳ tuấn mỹ. Trên người của hắn tản phát ra một cỗ khí tức vô cùng tôn quý, cỗ khí tức này còn cường đại hơn Lưu Tú gấp trăm lần, làm cho người ta có cảm giác người này là đứa con cưng của thiên địa, nay phủ xuống nhân gian vậy.
- Tiêu Tiêu.
Thập Tam hoàng tử mở miệng nói. Âm thanh của hắn nghe qua còn tốt hơn nhiều so với tiếng ngọc bội va vào nhau vậy:
- Mười vạn tông phái thượng cổ, Oán Tình Đạo thượng cổ của các muội chỉ là một trong những tiểu tông phái mà thôi. Muội có thể chuyển thế sang kiếp khác thành công cũng có thể gọi là trùng hợp và may mắn. Thời đại thượng cổ đã xuống dốc, ngay cả thời đại đó cũng qua lâu rồi. Bây giờ chính là thiên hạ của Đại Chu hoàng triều chúng ta, chỉ có dung nhập vào hoàng thất, thần phục hoàng thất mới có thể sống sót. Ta sinh ra đã có mệnh cách Tiềm Long, số mệnh đã chú định ta là người duy nhất kế thừa sự nghiệp thống nhất giang sơn. Chỉ cần muội gia nhập vào ta, nếu như tương lai ta lên ngôi thì muội sẽ là hoàng hậu của ta, Oán Tình Đạo thượng cổ của muội cũng sẽ trọng sinh ngay trong Đại Chu hoàng triều. Hơn nữa, chỉ cần một câu nói của ta thôi, Oán Tình Đạo của các muội sẽ có ngày còn cường đại hơn cả Cổ Kiếm Tông!
- Hoàng Hậu?
Nữ tử tên Tiêu Tiêu che miệng cười, tư thái đẹp đến nỗi không thể nào mê người hơn được nữa:
- Người nào mà chẳng biết mục tiêu Đại Chu hoàng triều của các ngươi là muốn trấn áp chư môn vạn phái. Ta đi vào hoàng cung chẳng phải là tự tìm đường chết sao?
Thập Tam hoàng tử Lưu Triệt lắc đầu, lạnh nhạt cười nói:
- Muội đã sai lầm rồi. Đại Chu hoàng triều chúng ta muốn trấn áp chư môn vạn phái đúng là không sai, nhưng không nhất định là phải diệt sạch, mà là phải nắm trong tay triều đình để cho chư môn vạn phái không làm loạn thiên hạ. Hơn nữa, muội có biết là có biết bao cường giả trong mười vạn tông phái thượng cổ đã chuyển sang kiếp sau, núp sâu trong hoàng cung của Đại Chu hoàng triều chúng ta? Thậm chí, chuyển thế của chưởng giáo Chiến Thần cung thượng cổ cũng chính là Hoàng Hậu triều đình ra, phụ hoàng ta có thể sắc lập chưởng giáo Chiến Thần cung thượng cổ thành Hoàng Hậu, thì ta cũng có thể làm như thế. Ngày sau, nếu như ta lên ngôi thì muội chắc chắn sẽ làm mẫu nghi của cả thiên hạ.
Tiêu Tiêu thoáng cái đã thay đổi sắc mặt:
- Đương kim Hoàng Hậu lại là chưởng giáo Chiến Thần cung thượng cổ?
Tin tức này quá rung động rồi! Chiến Thần cung thượng cổ, đây là một trong một trăm môn phái đứng đầu ba nghìn đại tông phái thời thượng cổ đó. Nếu như Oán Tình Đạo thượng cổ của nàng mà đối đấu với môn phái này sẽ bị tiêu diệt ngay. Năm xưa, nàng dựa vào một phần cơ duyên mà mới chuyển thế sang kiếp này được, hơn nữa còn khôi phục được ý thức cùng trí nhớ nữa.
- Ta cũng không sợ nói cho muội biết. Đại Chu hoàng triều ta đứng thẳng qua hơn một ngàn sáu trăm năm. Sâu trong hoàng cung đã không biết trấn áp bao nhiêu cường giả thời đại thượng cổ, trung cổ. Ngay cả Hoàng Đế tiền triều cũng đang bị trấn áp sâu trong hoàng cung, mỗi ngày phải chịu thống khổ không thôi.
- Hơn nữa, phụ hoàng ta còn đang chủ trì kiến tạo Trấn Yêu tháp, một khi Trấn Yêu tháp này hoàn thành thì sẽ trấn áp được Yêu tộc ngay. Sự nghiệp to lớn trấn áp Bát Hoang Lục Hợp từ thời Ngũ Đế còn chưa hoàn thành sẽ được hoàn thành trong tay phụ hoàng ta! Đến lúc đó, tất cả tông phái, tán tu một là thần phục triều đình, hai là tan thành khói bụi….Tiêu Tiêu, ta chính là nhớ đến mối tình từ thuở nhỏ mới cho muội một con đường sống. Nếu như bỏ qua thì muội sẽ biến thành khói bụi ngay, ngay cả đạo thống của Oán Tình Đạo thượng cổ cũng phải thất truyền từ đây!
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...